LINGORM | SẮC

Chương 60: Ai Ác Hơn?



Trong Quảng phủ hôm đó, nắng không kịp xuyên qua rèm gấm, mà lòng người cũng chẳng ai định mở lòng ra đón sáng.

Hồ Tiên Thanh vừa đặt chân vào tiền sảnh đã hỏi, câu đầu tiên không khác gì tra hỏi của một bà chủ nhân đích thực:

"LingLing đâu?"

Quảng Thiếu Tường ngẩng lên từ tách trà mới rót, chưa kịp nhăn mặt nghĩ ra cái cớ cho con gái cưng, thì một giọng nói cắt ngang như lưỡi dao lùa qua mặt bàn:

"Mấy hôm nay con bé tiếp cán bộ từ thành phố S, ngủ lại cơ quan." Hồ Văn Dung nói, không buồn ngẩng đầu, ngón tay vẫn gõ nhịp nhàn nhạt lên mặt gỗ.

Hồ Tiên Thanh khựng một chút, rồi lả lướt giọng như thể mình chưa bị phớt lờ:
"Vậy con đi đón chị ấy về."

"Đừng làm mất giá." Hồ Văn Dung cười nhẹ nhưng tiếng cười ấy rỗng không như chiếc chuông gió treo hoang bên mộ.

Giá, là của ai? Giá, là thứ để đong đếm mối quan hệ này hay mặt mũi dòng họ?

Hồ Tiên Thanh trề môi, rõ ràng không cam lòng nhưng cũng không dám làm trái. Dưới nụ cười nhã nhặn là một thứ bạo lực vô hình khiến cô ta phải ngoan ngoãn ngồi xuống, rút khăn tay lau khóe miệng như đang nuốt cục tức mềm xuống bụng.

Bên kia bàn, Hồ Văn Dung và Quảng Thiếu Tường đã bắt đầu trò chọn ngày lành tháng tốt.

Từng con số được cân đo như đo đạc một cuộc đính ước giao thương.

Từng lời cười nói rôm rả như thể đang chia phần một món hàng đã đặt cọc.

Hồ Tiên Thanh ngồi kề bên, tay viết thiệp đỏ như dập khuôn, lâu lâu lại liếc sang danh sách khách mời, sợ trùng, sợ thiếu, sợ mất mặt.

Không ai biết ngoài Nhất Khanh, một vở kịch khác đang bắt đầu. Không có hoa cưới, chỉ có dây trói. Không có thiệp mời, chỉ có tiếng rên khàn.

Người của Hồ Tiên Thanh đến đúng giờ.

Không mang theo hỉ phục, chỉ mang theo túi hương giấu thuốc mê và sợi dây gai mỏng như tóc.

Đáng tiếc, không ngờ người Quảng gia giữ cửa sớm hơn.

Khi cánh tay vừa quấn lấy được mục tiêu, thì cũng là lúc đầu gối bị đá bật ra sau, vai bị đạp gãy một góc. Tiếng hét chưa thoát khỏi cổ, đã bị nhét giẻ vào miệng.

Bị bắt sống.

Người kia, định cắn lưỡi tự sát nhưng chỉ kịp cắn vào thịt.

Máu ứa nhưng cái chết không tới.

Chỉ có cơn đau ê ẩm và ánh mắt của người quản gia Nhất Khanh: Lạnh hơn nước đá, sắc hơn dao mổ, và tàn nhẫn hơn cả bản án.

Họ không hỏi, chỉ giữ.

Không tra, chỉ chờ.

Chờ một cái tên được thốt ra dù chỉ bằng tiếng rên.

Lưu An đứng cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Có cần tra trước không?"

Lưu Hoan khẽ cười, giọng bình tĩnh đến ghê người: "Không. Đợi Thượng Tướng cùng phu nhân về."

Sáng sớm, Mỹ Linh tỉnh dậy giữa ánh sáng nhợt nhạt hắt qua tấm rèm lụa. Trong căn phòng yên ắng, hơi thở của người phía sau đều đều, từng nhịp siết chặt nàng vào lồng ngực như một sợi xích ấm áp nhưng khó cựa quậy.

Nàng khẽ bật cười, xoay người lại, ánh mắt cong cong như có lửa rồi lè lưỡi liếm dọc một bên má có nốt ruồi của kẻ đang ngủ say.

Không nhẹ nhàng. Cố ý.

Quảng LingLing tỉnh dậy theo cái cách mà đời này cô chưa từng nghĩ tới. Một loại báo thức nhục cảm, nham hiểm và có phần vô sỉ.

Phản xạ đầu tiên là kéo chăn lên, lau gương mặt vừa bị liếm qua, lau từng chút như lau vết máu trên súng sau một lần khai hỏa.

"Trần Mỹ Linh." Cô lườm.

Người bị gọi tên bật cười khanh khách, ôm bụng cười như thể vừa chọc trúng huyệt tử người khác.

Ánh mắt ấy, nụ cười ấy không biết là của trẻ con hay của yêu tinh.

Quảng LingLing đầu hàng. Mắt nhắm lại một nhịp, rồi ôm ngược nàng vào lòng.

Tay lướt theo sống lưng trần, vừa vuốt vừa thì thầm: "Ở một mình không sợ sẽ gặp nguy hiểm sao?"

"Sợ chứ." Mỹ Linh hôn "chụt" một cái thật kêu lên má cô, giọng nói nhẹ bẫng như cánh lông vũ chạm vào vết thương hở.

Nhưng câu tiếp theo lại như mũi dao: "Em sợ em sẽ lấy cái đầu của kẻ đó."

Quảng LingLing im lặng.

Không phải vì không có gì để nói, mà là vì nói gì cũng thừa.

Cô siết chặt người trong lòng, cằm cọ vào mái tóc rối. Cảm xúc dồn nén đến mức ngực như có sóng ngầm:

"Tôi không dám để em ngủ một mình nữa." Cuối cùng vẫn là lời đó, bật ra như một lời thề.

Mỹ Linh cười, lắc đầu, đôi mắt giả bộ ngây ngô đến đáng đánh:

"Chúng ta chưa bái đường, không thể ngủ chung được."

Quảng LingLing liếc nàng, giọng trầm như đè lên từng tấc da thịt:

"Không phải cái ghế Quảng phu nhân đang chờ em ngồi sao?"

Mỹ Linh lắc đầu: "Không gả cho chị."

Giọng điệu cố tình trêu chọc. Nụ cười cố tình giễu cợt.

Nhưng Quảng LingLing không đáp lại. Cô rơi vào trầm mặc. Giống như thể đang suy nghĩ đến một viễn cảnh sắp diễn ra.

Xe của Quảng LingLing dừng lại trước cổng Nhất Khanh. Phanh xe chưa dứt, cửa đã bật mở.

Lưu Hoan và Lưu An đứng đó, áo quần thẳng thớm, mặt mày căng cứng như đang chờ phán xét.

Quảng LingLing bước xuống xe. Gót giày nện lên mặt đất, từng nhịp rõ ràng như gõ nhịp trống trận.

Vừa phất tay ra hiệu cho Lưu Hoan nói, vừa đưa tay mở cửa, đỡ người trong xe bước xuống cẩn thận như đỡ một thanh kiếm găm vào tim, vừa đau vừa không nỡ để lạc mất.

Lưu Hoan lập tức báo cáo: "Đã bắt được người muốn ám sát phu nhân. Đang chờ tra khảo."

Quảng LingLing khựng chân trong một thoáng. Không biểu cảm. Chỉ nghiêng đầu, nửa cười nửa không: "Ngươi nghĩ... ta ác hơn hay phu nhân ác hơn?"

Câu hỏi rơi xuống như một cái bẫy.

Lưu Hoan run môi, ánh mắt quét qua phu nhân đang khoanh tay đứng cạnh, váy trắng tung bay, mắt lại cong như thể chẳng nghe thấy gì.

Chọn ai cũng chết.

Trong lòng cậu chỉ có một đáp án: "Rõ ràng là ác đều như nhau, không ai sánh kịp mà cứ thích chó chê mèo lắm lông."

Đúng lúc ấy, Mỹ Linh nghiêng người quýnh vai Quảng LingLing, như giễu cợt mà ánh mắt lại cố tình liếc sang Lưu Hoan đang đổ mồ hôi.

Quảng LingLing không đợi trả lời, phất tay: "Lên xe, về bộ tiếp tục cuộc họp. Ở đây... giao lại cho người ác nhất. Tàn nhẫn nhất."

Giọng cô nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng lại khiến Lưu Hoan cảm thấy như có dao rạch từng đường nhỏ lên gáy.

"Vé cứu mạng!" Lưu Hoan nghĩ thầm, nhanh như chớp mở cửa, nhảy lên xe, sợ nếu chậm một giây sẽ bị giao nhầm về tay "mẹ "Hồ" từ ái".

Trước khi bước lên xe, Quảng LingLing còn cúi đầu hôn lên má người kia một cái.

Không sâu, không nhẹ.

Chỉ đủ để tuyên bố quyền sở hữu.

Mỹ Linh đưa tay xoa má, liếc theo chiếc xe đang rời đi, môi nhếch lên mắng: "Vô lại!."

Khi xe khuất hẳn sau cổng, nàng mới xoay người, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước, giọng nói lại như từng giọt sáp nến nhỏ vào da người khác: "Ngươi tra khảo đi."

"Lòng ta... rất thương người. Không nỡ tra khảo."

Câu nói như thoa mật. Nhưng gió lướt qua, ai cũng ngửi được mùi máu.

Nói xong, nàng ung dung quay lưng lên phòng, váy chạm từng bậc thềm như dòng lụa trôi qua xác chết.

Lưu An đứng tại chỗ, gió lạnh thổi qua gáy khiến cậu rùng mình một cái, suýt cắn vào lưỡi mình mà hỏi trong đầu: "Ngoài Quảng Thượng Tướng ra... trong lòng ngài, còn có con người tồn tại sao?"

Sau khi lên phòng, Mỹ Linh thay chiếc váy thành một bộ sườn xám lụa tằm màu xanh thẫm ôm sát người, cổ cao, xẻ tà sâu. 

Mái tóc dài vấn cao hờ hững, cài trâm ngọc bích, môi tô màu anh túc, ánh mắt quét nhẹ như lưỡi dao cạo thấu tận xương. 

Mỹ Linh thong thả bước ra, như chưa từng giết rắn hôm qua, chưa từng đối mặt với cái chết.

Khi Lưu An gõ cửa phòng, nàng đang thoa son. Vẫn ngồi trên ghế, tay không ngừng động, mắt trong gương liếc sang.

"Ai?"

"Bẩm cô chủ, là Hồ Tiên Thanh."

Mỹ Linh thở dài, giọng nhẹ như gió thoảng cuối chiều nhưng gương mặt lại không một nét mềm:
"Chọn sai người. Là tội của cô ta. Nhưng nếu các ngươi để cô ta chết quá sớm... thì là tội của các ngươi."

Nói xong, nàng ngửa người ra, nhắm mắt.

Không hề sợ hãi.

Chỉ là... đang nghĩ xem nên lấy mạng ai trước.

Mỹ Linh bật cười. Không lớn.

"Mời Hồ Văn Dung đến Nhất Khanh."

Giọng nàng êm như nhạc nước nhưng Lưu An nghe ra hơi lạnh rút sống lưng, như tiếng rắn trườn qua sỏi đá.

Tại Hồ phủ.

Hồ Văn Dung đang ngồi trên ghế dài ngoài sân, tay cầm tờ báo đã gấp làm tư, kính lão chỉnh ngay ngắn trên sống mũi, miệng nhấp trà Đông Phương Mỹ Nhân, trong lòng nhẩm ngày bái đường tuy là thiếp nhưng cũng nên chọn ngày hoàng đạo.

Thư ký chạy vào báo lại:

"Mỹ Linh mời ngài đến Nhất Khanh."

Tách trà trên tay khựng lại. Một tiếng "tinh" khẽ vang khi gõ nhẹ lên đĩa sứ. Ông ta lập tức đứng dậy đi vào phòng.

Trong gương, ông ta cười ánh mắt lấp lánh.

"Nhìn xem, vẫn oai phong lẫm liệt. Đi rước vợ xinh đẹp về thôi."

Ông ta tự tin với một bộ sườn tây xanh than, cravat chỉnh tề, tóc chải ngược, xịt tinh dầu vừa đủ để át mùi thuốc cũ kỹ, tất cả những thứ tưởng như vô nghĩa nhưng với đàn ông ngoài bảy mươi lại là cả một ván bài cưa sừng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...