LINGORM | SẮC

Chương 5: Gặp Lần Đầu Nhưng Đã Tỏ



Quán bar Thiên Hạ cái tên nghe có vẻ ngông cuồng, nhưng thực ra là sào huyệt mới của Lữ Bảo, sau khi bị điều khỏi các phi vụl ớn.

Tối nay, khách khứa đầy nhà, tiếng nhạc xập xình, ánh đèn lóa mắt, mùi rượu và nước hoa quện vào nhau thành một thứ mùi xa hoa khó chịu.

Giữa cái ồn ào ấy Quảng LingLing ngồi nơi quầybar tầng hai, cách một lớp kính, ánh mắt hững hờ nhìn xuống biển người phíadưới.

Bộ vest đen cắt may khéo léo, cổ áo sơ mi trắng mở hai nút,để lộ xương quai xanh và làn da trắng lạnh như tuyết.

Dung nhan ấy, nếu không phải biết rõ thân phận, ai cũng nghĩ cô là minh tinh nào lạc bước đến chốn này.

Ly rượu vang đỏ sóng sánh, bàn tay trắng ngần vân vê miệng ly, ánh mắt đạm nhiên như chẳng bận tâm thế sự.

Cho đến khi... cô ấy bước vào.

Tấm rèm nhung đỏ được kéo sang bên.
Ánh đèn quét nhẹ qua rồi dừng lại như cố tình nhấn nhá.

Trần Mỹ Linh.

Chiếc đầm lụa đen ôm trọn dáng người mềm mại.
Làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa, bờ môi đỏ thắm, ánh mắt long lanh như nướchồ thu.

Bước chân nhẹ nhàng, dáng đi mềm mại, không vội không chậm, vừa đủ để tất cảánh mắt đàn ông dưới tầng phải ngoái nhìn, vừa đủ để ánh mắt đàn bà ngứa mắt.

Nhưng cô không nhìn ai. Chỉ thẳng tiến về phía tầng hai.

Cô biết rất rõ, ai đang chờ mình trên đó.

Quảng LingLing nhếch môi, đáy mắt thoáng một tia cườinhạt. "Cuối cùng cũng chịu lộ mặt."

Mỹ Hồ tiến đến, đứng trước mặt cô, ánh mắt quét quangười đối diện dung nhan tuyệt thế, khí chất lạnh lùng, sự sắc sảo ẩn sau đôimắt hờ hững... quả nhiên không uổng lời đồn.

"Xin lỗi đã để Phó Tư lệnh Quảng đợi lâu."

Giọng nói trong trẻo, mềm mại mà lại lạnh như nước suốigiữa đêm đông.

Quảng LingLing đặt ly rượu xuống, khóe môi cong lên:
"Thành phố Z này, lần đầu có người dám để tôi đợi."

Trần Mỹ Linh ngồi xuống, khoanh chân, một tay gác lên thànhghế, cười khẽ: "Nếu người khác dám, chắc đã thành cái xác rồi. Còn tôi biết Phó Tư lệnh sẽ không giết mình."

Câu nói nhẹ nhàng, mà như một nhát dao chọc thẳng vào lòng nghi kỵ.
Người bình thường nghe xong hẳn sẽ đổi sắc mặt, hoặc nổi giận, hoặc lạnh lùng phủ nhận.

Nhưng Quảng LingLing chỉ hơi nhướng mày, ánh mắt như có như không quét qua người trước mặt. "Ồ? Sao chắc thế?"

"Vì tôi... không có tội. Chẳng qua, chỉ muốn giao dịch với Phó Tư lệnh một món hàng."

"Hàng gì?"

Trần Mỹ Linh vân vê ly rượu, nghiêng đầu, ánh mắt cong cong: "Thông tin về... Dư Thành Hán."

Không khí chợt đông cứng.

Quảng LingLing nheo mắt.
Cái tên này chính là kẻ đang ngồi vào chiếc ghế mà cô buộc phải nhường lại.

Trần Mỹ Linh cười khẽ, nghiêng người về phía trước, giọng nóimềm mại nhưng lời nói lại sắc bén như gươm: "Tôi biết, người đang ngứa mắt hắn nhất... là Phó Tư lệnh."

Câu nói ấy, vừa là thăm dò, vừa là gợi mở.
Quảng LingLing nhìn sâu vào mắt cô, một giây, hai giây... rồi bật cười.

"Thông minh."

Trần Mỹ Linh nhếch môi, nâng ly rượu: "Phụ nữ đẹp mà không thông minh chỉ là món đồ chơi."

"Thế cô muốn gì?"

"Một cái bắt tay, đôi bên cùng có lợi. Tôi cung cấp thông tin, Phó Tư lệnh dọn đường cho tôi phát triển mạng lưới ở thành phố A. Hai ta... ai cũng cần thứ người kia có."

Quảng LingLing im lặng một lát.

Cô biết rõ cái trò hai mặt, một chân trong bóng tối, mộtchân ngoài sáng này... nguy hiểm đến mức nào.
Nhưng trong thế giới này, nếu không liều thì chết.

Ánh mắt lạnh lùng trở nên sâu thẳm.

"Cô tưởng tôi tin cô?"

Trần Mỹ Linh mỉm cười, mắt cong cong: "Tin hay không... không quan trọng. Vì tôi chắc chắn...Phó Tư lệnh sẽ cần tôi."

Lời vừa dứt, nàng đứng dậy, chỉnh lại váy, rướn người ghésát tai Quảng LingLing, hương thơm nhè nhẹ lan tới.

"Tôi sẽ gửi món quà đầu tiên đêm mai."

Nói rồi, bước đi thản nhiên, ánh mắt chẳng buồn ngoái lại.

Quảng LingLing ngồi yên, ánh mắt dõi theo dáng ngườimảnh mai ấy khuất dần sau tấm rèm.

Một thoáng yên tĩnh.

Rồi cô nhếch môi, nhẹ giọng:

"Trò hay... vừa mới bắt đầu thôi, Mỹ Hồ."

Chương trước Chương tiếp
Loading...