LINGORM | SẮC
Chương 58: Chuẩn Bị Hoa Sen
Ở Nhất Khanh,Ban trưa, mặt trời đứng bóng như con mắt mù lòa. Trên mái ngói phủ rêu, gió không thổi, lá không lay. Chỉ có một khe cửa sổ chưa khép hết, để lại vết nứt dài như miệng vết thương chưa may kín.Từ khe ấy, thứ gì đó luồn vào. Không nhanh, không chậm. Như hơi thở của một người chết lâm sàng vừa chạm lại mặt đất.Con rắn đen, thân nhẫy bóng như phủ sáp, chậm rãi trườn vào căn phòng. Từng chuyển động nhẹ đến nỗi không nghe được tiếng, chỉ thấy ánh trăng vụn còn lưu trong phòng như chảy rút theo thân nó. Mắt nó mở, hai hạt ngọc nhỏ xíu, bóng loáng như hai giọt máu đông, nhìn xoáy vào khoảng tối nơi cuối giường.Mỹ Linh đang ngủ.Chăn mỏng lùa hờ trên vai, cổ trắng như men sứ trong tay thợ gốm, ức phập phồng nhẹ. Mỗi nhịp thở như thể nàng đang khóc trong mộng, hay rên rỉ trong một cơn nhớ nhung không có tên.Con rắn bò lên mép giường. Tấm đệm lún xuống. Như một dấu tay ma quái đang ép thời gian lún dần về đêm đầu tiên. Nó không cắn. Chỉ bò. Chậm rãi. Gợi cảm. Như ngón tay lạnh lẽo của người tình cũ vừa từ dưới mộ chui lên, muốn lần cuối cùng chạm vào đường cong của kẻ từng phản bội mình.Đầu rắn ghé sát da thịt.Nó dừng lại nơi hõm cổ nàng. Mỹ Linh khẽ cựa mình. Mi mắt run lên. Hàng mi đen nhánh lay như cỏ dại trong gió. Một âm thanh mơ hồ vỡ ra không rõ là tiếng thở, tiếng thì thầm... hay tiếng gọi từ âm giới.Bên ngoài, gió bỗng thổi. Cửa sổ va nhẹ. Rèm lay. Gương đồng trên bàn phấn phản chiếu thân rắn dài uốn cong trên làn da trắng nõn, như một nét mực đen vừa được vẽ lên tấm lụa chưa từng nhuốm màu.Nàng chưa tỉnh. Nhưng môi hơi hé như chuẩn bị gọi tên ai đó. Hoặc như chuẩn bị rên lên vì mộng, hay vì nọc độc sắp ghim sâu vào cổ họng.Một giây sau, con rắn há miệng.Chậm.Rất chậm.Hàm răng nanh hé ra như hai đường chỉ bạc, trĩu nặng một lời nguyền từ thời khởi nguyên.Mỹ Linh mở mắt. Không phải tỉnh. Là bật dậy. Giống như thể từ sâu trong tiềm thức có một tiếng hét đứt ruột cắt tai, ép nàng bừng tỉnh đúng khoảnh khắc con rắn vừa trườn tới hõm cổ.Tay trái nàng vung lên như phản xạ của một kẻ từng sống chung với ổ rắn. Chụp lấy con rắn. Tay phải lật mạnh con dao ngắn lấp ló dưới gối được tuốt ra, lưỡi thép mỏng ánh xanh.Không một tiếng thét. Không một dấu sợ. Nàng đâm thẳng. Mũi dao ghim qua thân rắn như đâm vào tấm lụa dày máu, một vệt đỏ phun lên gối trắng.Tiếng đập đó như hồi chuông gọi bè lũ địa ngục. Những con rắn còn lại bò ra từ gầm tủ, hộc bàn, từ trong bóng tối nơi mép rèm, những dải đen ướt át nhung nhớ. Chúng gầm gừ nhưng không kêu, chỉ lao tới, muốn quấn lấy chân nàng, cổ nàng, mổ vào không khí, phun từng giọt độc lạnh như hơi thở của những kẻ yêu thầm chưa kịp chết.Mỹ Linh đứng trên giường, bộ áo ngủ mỏng dính mồ hôi và máu. Tóc xõa dài. Mắt mở to. Mỗi nhát dao như vẽ ra một đường thi họa bằng máu.Một con chết nàng lấn đến. Hai con chết nàng không chớp mắt. Đến ba con, bốn con nàng giết như đang vệt mực. Tay trái ném. Tay phải cắt. Cổ tay nàng xoay như múa. Không có nhịp sợ hãi, chỉ có thứ gì đó vừa hoang dại vừa mê man như bản năng sinh tồn lẫn bản năng chiếm hữu đều đang trỗi dậy cùng lúc.Khi Tiểu Thúy đẩy cửa bước vào, ánh sáng lùa vào căn phòng, chạm lên bức tranh nhuộm máu và xác rắn. Sàn nhà toàn thân rắn cắt đứt, vặn xoắn như vết tích của một cuộc truy hoan địa ngục. Gối đệm be bét máu. Dao nằm trên bàn vẫn còn nhỏ từng giọt đỏ xuống nền gỗ.Mỹ Linh ngồi bên mép giường. Thở nhẹ. Tay rót trà như thể đang ngồi đợi thư buổi sáng. Không bối rối. Không một vết xước trên da.Tiểu Thúy sững người. "Cô... cô chủ không sao chứ?"Mỹ Linh ném ánh mắt nhàn nhạt như phủ tơ lạnh qua đám xác rắn. Một khóe môi cong lên. Lạnh. Đẹp. Đầy cay nghiệt.Nàng đáp, giọng bình thản đến độ ghê người: "Không."Nàng đưa tay vuốt gọn mớ tóc rối sau tai, rút khăn lau máu ở ngón tay rồi thở ra một tiếng, lòng nàng thầm cười: "Rắn độc sao? Không nguy hiểm bằng mình."Tiểu Thúy run tay khép cửa, chưa đầy một khắc sau đã sai người đi gọi Lưu An. Khi Lưu An bước vào phòng, vừa muốn báo cáo sự việc ở Hồ phủ thì cả người khựng lại.Căn phòng như một tế đàn sau lễ hiến sinh. Mùi máu tanh nồng, vết máu còn vương nơi rèm, dưới chân là xác rắn nằm rải rác như bầy quỷ bị chém đầu. Mỹ Linh vẫn ngồi đó, như một thánh nữ mang vẻ bình yên sau cơn sát phạt, vừa rót trà vừa lật vài tờ hồ sơ giấy thấm máu. Nàng chẳng cần quay đầu, cũng đã biết ai bước vào, giọng nhàn nhạt vang lên, không nhìn mà như đâm thẳng:"Lên thì dọn luôn. Phòng này bẩn rồi."Lưu An lấy lại bình tĩnh, cúi người lui ra ngoài cửa phân phó người vào thay chăn, đổi nệm, lau sàn, xông khử uế.Lúc trở vào, Lưu An hít một hơi sâu, cung kính cúi đầu: "Cô chủ, thuộc hạ đến báo chuyện... Hồ Văn Dung muốn nạp cô làm thiếp, ngoài vị trí phu nhân ra cái gì cũng được, chỉ cần cô đồng ý..."Tiếng cười bật ra từ cổ họng Mỹ Linh không lớn, không kéo dài nhưng sắc như lưỡi dao được lau bằng rượu mạnh.Nàng ngẩng lên, ánh mắt thẳng như roi quất: "Không phải ngươi là người của Thượng Tướng rồi sao?" Giọng nàng ngả nhẹ, âm cuối như rơi xuống đáy giếng cạn."Báo với ta làm gì?" nàng đặt chén trà xuống bàn gỗ "Đi mà báo với Thượng Tướng nhà ngươi ấy."Lưu An mím môi, mồ hôi rịn sau lưng. Tưởng bị quở trách, lại chỉ nghe thấy giọng nàng tiếp tục, lần này lạnh đến rợn gáy:"Nói với người đó, ta ra phủ ngoại ô ngủ."Lưu An hỏi lại: "Ý người là?"Mỹ Linh liếc hắn, chậm rãi như muốn dùng ngôn ngữ giết người: "Kêu chủ ngươi đưa chìa khóa cho ngươi, đổi chủ liền ngốc ngang."Nói rồi nàng không thèm nhìn hắn nữa, chỉ đưa tay lật một trang trong chồng sổ sách rồi gắt nhẹ:"Sẵn lấy tài liệu theo dõi Hồ Văn Dung đưa ta."Lưu An cúi người tuân lệnh, lòng thấp thỏm. Không rõ vì Mỹ Linh nhìn thấu mọi chuyện hay vì nghe câu dặn lén của Quảng Thượng Tướng vẫn còn kề bên tai cậu ta: "Dù phu nhân có giết người, cũng phải đứng đó nhìn và nhớ kỹ máu chảy ra là của ai."Lưu An cúi chào rồi lui xuống, lòng vừa lạnh vừa nhẹ. Không bị trách phạt, không có nghĩa là thoát nhưng ít nhất hôm nay, cô chủ không nói câu "đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi nữa."Vậy là may mắn rồi.Thuộc hạ trở về giữa buổi trưa nắng gắt, mặt mũi tái mét, quỳ một gối trong sảnh Hồ phủ."Bẩm tiểu thư... người trong phòng Mỹ Hồ đã chết."Lời nói nhẹ như rắc muối lên vết thương cố tình, đầy ý đồ. Cô ta cúi đầu, không dám ngẩng lên. Không biết là vì tội dối trá hay vì sợ ánh mắt dò xét người phía trên.Trên cao, Hồ Tiên Thanh đang vuốt cổ, đầu hơi nghiêng một góc rất nhỏ đủ để ánh nắng chiếu xiên, phản chiếu lên da cô ta một lớp ửng tím ma mị như vết bầm chưa kịp tan."Chết rồi à?" giọng cô ta như một làn khói mỏng, vừa buông vừa siết."Vâng... nghe nói người chết đó nằm đúng giường của nàng ta. Bị rắn cắn toàn thân, không ai cứu kịp..."Im lặng. Cô ta không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, nụ cười rạch nhẹ trên môi như lưỡi dao rọc giấy trượt trên cổ giấy trắng, không máu mà thấy đau."May mắn thật. Cứ như trời xót thương cho phận hồng nhan."Ngón tay thon dài của Hồ Tiên Thanh chạm vào cổ mình, xoáy nhẹ như hình dung cái cổ mảnh của Mỹ Hồ vẫn còn đang run lên từng cơn."Nếu trời thương, ta sẽ cắt cổ ả ta cho trời xem thử có cứu kịp không."Cô ta đứng dậy, tà váy kéo thành vệt dài như vệt máu khô quấn sau gót chân."Truyền xuống dưới..."Cô ta ngừng một nhịp, giọng dịu xuống như thì thầm ru trẻ ngủ:"Tối nay, đốt khói độc thả vào phòng ả ta. Loại hít vào không đau, chỉ ngủ sâu rồi... không tỉnh nữa. Cho ả ta một cái chết êm như ru. Nhớ khắc tên ả lên mặt.""Sẵn tiện... bảo người chuẩn bị. Ta đích thân đến Nhất Vạn viếng xác. Không lễ vật, không tế phẩm. Chỉ mang theo một cành hoa sen, mong kiếp sau cô ta được trong sạch."Rồi quay đầu, rời đi.