LINGORM | SẮC

Chương 57: Gần Hoàng Tuyền



Ngoại ô.

Trời chưa sáng hẳn, sương động trên lá chưa tan nhưng ánh bạc lặng lẽ đã len vào từ mép rèm. Bên trong phòng, một mùi thơm nhè nhẹ còn vương trên gối, thoảng mùi tóc, thoảng rượu còn lửng lơ chưa tan hết.

Mỹ Linh mở mắt trước.

Đôi mắt nàng không hẳn tỉnh táo, mà là sáng bừng một cõi riêng, nơi mọi thứ đều rõ ràng, lạnh lẽo và tuyệt đối như lời nguyền đã được định trước trong máu.

Quảng LingLing vẫn ngủ. Hoặc ít nhất là giả vờ ngủ. Mặt cô vùi sâu trong ngực nàng, hơi thở ấm như lửa âm ỉ nơi khe rãnh cũ. Vòng tay siết lấy eo nàng rất chặt, như một sợi dây thừng biết si mê, quấn mãi không buông.

Mỹ Linh cúi xuống, khẽ nói, giọng không quá lớn, không hẳn mềm, mà như lưỡi dao lướt trên lụa:

"Nếu chị dám cưới thật... đừng trách em đưa chị xuống hoàng tuyền."

Không có giận dữ. Chỉ có một tiếng thì thầm như bóng ma nằm sát tai, dịu đến lạnh xương.

"Thật hay giả... em cũng không cho phép."

Nàng cúi thấp hơn nữa, liếm lên khóe môi Quảng LingLing, một cái chạm như dán dấu ấn, như đánh dấu chủ quyền. Nhẹ nhưng độc.

Rồi nàng rời khỏi giường.

Dáng người trần trụi thoắt ẩn thoắt hiện sau tấm bình phong, bóng lưng thoáng hiện trong gương đồng mờ sương đẹp như tượng nhưng mỗi chuyển động đều mang theo cảm giác có móng vuốt giấu trong ngón tay.

Mỹ Linh lấy áo của Quảng LingLing, như thói quen, ủi phẳng từng nếp, là lượt cẩn thận đến mức tàn nhẫn, như thể đang chuẩn bị chiến y cho một chiến binh... sẽ thuộc về nàng và chỉ nàng.

Xong việc, nàng buộc tóc, chỉnh áo, rồi rời khỏi phòng. Tiếng bước chân rất nhẹ. Nhẹ đến mức không vang nhưng từng bước đều như đóng đinh vào đất.

Mỹ Linh đi xuống nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Căn bếp bỗng mang mùi hoa quế và dao sắc. Cũng như nàng, nữ nhân biết cách cười trong khi tay đang bẻ xương.

Quảng LingLing bật dậy.

Chăn gối bên cạnh lạnh ngắt.

Khoảnh khắc ấy, tim cô như bị bóp nghẹt không phải vì sợ, mà vì thiếu.

Cô gọi tên nàng. Tiếng gọi không lớn, không gấp nhưng mang âm sắc của một đứa trẻ ngủ dậy không thấy mẹ, lạc lõng, hoảng hốt và giận dỗi một cách vô thức:

"Mỹ Linh?"

Không ai đáp.

Cô rời khỏi giường, thân trên chỉ khoác tạm áo ngủ, chân trần chạm nền gạch mát lạnh. Mỗi bước đi là một cơn co thắt trong ngực. Cô vừa đi vừa gọi, thấp giọng nhưng dồn dập như kẻ lỡ giấc mộng, sợ không tìm lại được.

Đến khi ra tới nhà bếp, mùi gừng nướng lẫn hương quế lặng lẽ đưa lên như trấn an.

Quảng LingLing đứng đó, dựa cửa, mắt dừng lại nơi bóng người đang lom khom trước bếp lửa. Dáng nàng nghiêng nghiêng, tóc cột lỏng, cổ áo hơi trễ xuống để lộ một vết đỏ mờ chưa kịp tan dấu vết của hôm qua.

Bình yên.

Nhưng bình yên đó với Quảng LingLing lại như vết dao mới liếm máu.

Cô bước đến từ phía sau, giọng khẽ như sợ đánh động điều gì linh thiêng:

"Hôm nay tôi phải đến thành phố S vài việc... em có muốn đi cùng không?"

Nàng không quay lại.

Tay vẫn đều đều lật thức ăn trong chảo, ánh lửa hắt lên mặt khiến đôi mắt nàng thoáng đỏ như ánh hoàng hôn rớt xuống lưỡi dao.

Giọng nàng thong thả, dịu dàng đến sởn gai:

"Không. Em còn vài con ong ở thành phố A... cần em hơ khói."

Nàng nhớ lại... cú nổ ở nhà ga hôm ấy.

Chỉ trong khoảnh khắc, thế giới có thể mất đi một người và khi đó, nàng chẳng thể chui vào lòng người phía sau để hôn, để trêu ghẹo. Nghĩ đến mình mất đại ma đầu kia thì tim nàng như có bàn tay siết chặt.

"Chị gọi người đến đây họp đi."

Nói rồi nàng mới quay lại.

Mắt cười, miệng cũng cười. Nhưng ở nơi giao nhau giữa hai khóe mi là thứ gì đó khiến Quảng LingLing chùn nhịp thở như thể nàng vừa thực sự nghĩ đến việc giết một ai đó, rồi không kịp gác lại vì cô vừa nói muốn đưa nàng đi xa nên người gác lại phải là cô.

Cô nghiêng đầu, hỏi như vô tình:

"Phải như vậy thật sao?"

Nàng gật đầu mà cảm giác như vừa bắt Quảng LingLing ký tên vào khế ước sinh tử.

Bữa sáng qua đi trong yên ả, chỉ có tiếng thìa va nhẹ vào thành chén, tiếng nước nóng đổ vào ấm sứ và tiếng cười thưa thớt giữa hai người như giấc mơ kéo dài chưa tỉnh.

Quảng LingLing nhìn người đối diện qua vành tách trà, ánh mắt cô lặng lẽ như nước đọng trên vách ly nhưng bên trong là xoáy nước sâu và không đáy.

Lần này, Quảng LingLing cúi đầu xuống như thể chỉ cần một tiếng động mạnh cũng sẽ khiến cảm xúc tràn khỏi mắt. Nhưng giọng cô lại nhẹ, mềm như gió xuân:

"Tôi không đi nữa. Sẽ cho cán bộ thành phố S đến đây họp."

Vì nàng, cô ở lại.

Chỉ một câu, mà như cam kết cả đời.

Mỹ Linh hơi khựng tay rồi vô thức mỉm cười. Nàng không hỏi vì sao cô ngoan như thế. Chỉ đứng dậy, vòng ra phía sau, trèo lên đùi cô như mèo con trêu chủ, hơi nghiêng đầu, thì thầm trêu ghẹo:

"Chị sợ chị đi... em ở đây gả cho người khác sao?"

Một câu nói nhẹ hẫng như gió lướt qua mi mắt nhưng lại chạm đến chỗ sâu nhất trong tim người nghe.

Quảng LingLing bị đánh trúng tim đen.

Không cãi.

Không cười.

Chỉ siết vòng tay quanh eo nàng chặt thêm một chút. Như thể sợ nếu buông ra, người trong lòng sẽ vụt khỏi đời mình không kịp giữ lại.

Họ cứ thế trêu đùa nhau, từng câu nói như lưỡi dao cắt thành vết, lại dùng môi hôn lên vết đó mà chữa. Dây dưa, lằng nhằng như nghiện nhau mà không ai dám nói thành lời.

Đến khi xe của Quảng LingLing đã đỗ trước cửa Nhất Khanh từ lâu, Lưu Hoan đứng đợi đến khô cả cổ, ánh nắng đã trượt qua mái ngói chạm đến giờ ngọ thì chủ nhân xe... vẫn chưa ra.

Vì trong không gian nhỏ lặng gió kia, có một người cứ lần lữa gối đầu lên vai người còn lại, thì thầm:

"Hay là... họp cũng dời đi?"

Và người kia, vẫn chưa nỡ buông.

Lưu Hoan thở ra một hơi thật dài như vừa dứt khỏi một cơn áp suất. Cửa xe cuối cùng cũng đóng lại sau lưng vị phu nhân dính cấp trên của cậu như hình với bóng kia.

"Cuối cùng cũng xuống."

Anh ta vòng lên ghế lái, lặng lẽ liếc kính chiếu hậu rồi thản nhiên hỏi:

"Vẫn ra ga đi thành phố S đúng không ạ?"

Quảng LingLing lúc này đã chuyển từ ghế lái sang hàng ghế sau. Cô tựa đầu vào thành ghế, mắt khép hờ, giọng nhàn nhạt đáp:

"Cho cán bộ về đây họp. Ta không đi."

Lưu Hoan gật đầu, động tác không chậm không nhanh nhưng tâm trí thì lập tức bị xé về một hướng khác:

Không đi?

Không đi... vì "mẹ Hồ" không cho?

Cái tên "mẹ Hồ" vừa lướt ngang ý nghĩ đã khiến Lưu Hoan suýt ho khan. Hình ảnh người phụ nữ sáng nay còn ngồi hờ lên đùi cấp trên cậu ta, môi còn ẩm dấu son, tay còn vương mùi trà sáng, bỗng trộn vào với hai chữ "mẹ Hồ" mà Lưu An hôm trước hồn nhiên gọi như trộn lẫn gấm thêu với máu tanh, vừa buồn cười vừa ớn lạnh.

Lưu Hoan liếc gương chiếu hậu lần nữa, tính mở lời kể lại chuyện Lưu An suýt bị tống ra khỏi Nhất Khanh vì lỡ gọi "mẹ Hồ" trước mặt cô chủ hắn... nhưng khi thấy người phía sau đã tựa đầu nhắm mắt, biểu cảm yên tĩnh như kẻ vừa trút xong toàn bộ tính mạng vào một đêm dài...

Lưu Hoan ngậm miệng.

Chuyện đó... thôi, giữ trong lòng.

Lưu Hoan quay mặt lại phía trước, nổ máy, cho xe rời khỏi Nhất Khanh, cũng như một lần nữa lặng lẽ đi ngang ranh giới giữa quân kỷ và... tư tình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...