LINGORM | SẮC

Chương 56: Mơ



Đêm xuống, gió thành phố A thổi mạnh như báo cơn bão sắp đến.

Trong xe, Hồ Văn Dung trầm mặc. Một tay ông ta day nhẹ thái dương, mắt nhìn vào khoảng tối trước mặt như đang hồi tưởng lại từng bước múa của bóng nữ nhân kia.

Xe vào đến Hồ phủ, Hồ Tiên Thanh cúi đầu chào để về phòng, giọng cha cô ta vang lên, đều đều nhưng lạnh tanh:

"Được."

Hồ Văn Dung nhìn con gái mình đi đến lối khuất, sau đó đưa mắt về phía tên Thư ký:

"Ngươi đến Nhất Khanh, hỏi Mỹ Hồ làm thiếp. Ngoại trừ vị trí bà lớn, ta đều đáp ứng."

Thư ký gật đầu nhưng trong lòng như đang cười nhạo sự không biết lượng sức của người đàn ông chuẩn bị đón lễ mừng tuổi lần thứ 70.

Hồ phủ đột nhiên yên lặng như tờ.

Chỉ có ánh đèn vàng vẽ bóng ông ta dài lên vách tường, một bóng dáng đã bước qua nửa đời quyền lực, nay lại khát khao chiếm lấy một bóng hình giữa vạn người quỳ rạp.

Lưu Hoan ngồi ghế lái, liếc gương chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt nhìn mình. Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng ánh nhìn của Quảng LingLing đủ để hắn hiểu. Không cần chỉ đạo bằng lời.

"Đã cho người đưa phu nhân ra biệt phủ ngoại ô rồi." Lưu Hoan trầm giọng báo.

Quảng LingLing không đáp, chỉ gật nhẹ. Ánh mắt cụp xuống, nhắm lại. Giống như đang nghỉ ngơi, nhưng rõ ràng hơn hết là đang tự dằn lòng.

Xe chuyển bánh. Chạy một mạch đến điểm hẹn.

Tại nơi đó, một chiếc xe khác đậu sẵn. Sau khi Lưu An lên xe Lưu Hoan rời đi, không gian chỉ còn lại một mình cô cùng bóng đêm tĩnh mịch.

Mùi rượu hoa quế còn vương trên người hòa với làn gió lạnh đầu đông, làm đầu óc trở nên thanh tỉnh đến lạ. Không ai biết, thật ra Quảng LingLing chưa từng say. Dù có bị chuốc bao nhiêu, dù ly rượu có ngọt đến đâu hay đắng đến mức rút ruột, cô vẫn luôn tỉnh táo. Mỗi lần giả vờ choáng váng, là một lần cô muốn người khác buông tay trước. Cô thì chưa từng.

Bước vào biệt phủ, phòng khách vắng tanh. Không có tiếng bước chân, không có tiếng gọi. Càng không có người ra đón.

Cô khẽ nhíu mày, đưa tay khép cửa, rồi bước thẳng đến phòng ngủ.

Đèn vàng ấm áp, nhưng không khí lại như một vũng nước lạnh.

Mỹ Linh ngồi quay lưng trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ. Một tay cầm ly rượu, tay kia đỡ cằm, ánh mắt không thèm ngoảnh lại nhìn. Mái tóc buông rũ, lưng áo trễ xuống để lộ phần gáy trắng nõn như mời gọi như thách thức.

Quảng LingLing bước đến, không một lời.

Cô cúi người bế cả thân hình nhỏ gọn đang ngồi ấy lên, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, đặt vào lòng mình rồi ngồi xuống ghế. Cánh tay siết lấy eo, hơi thở cô phả lên cổ người kia, mùi rượu, mùi người, mùi khao khát quấn lấy nhau đến nghẹt thở.

Quảng LingLing vùi mặt vào cổ nàng, khẽ hít sâu. Rất sâu. Như thể chỉ có mùi hương này mới cứu rỗi được bản thân khỏi sự hỗn loạn mà chính mình gây ra.

Mỹ Linh ngửa cổ, khẽ bật cười, tiếng cười mềm như rượu ấm, nhưng trong đó có cả mùi vị khiêu khích.

"Em không sợ tôi sẽ nhốt em lại sao?" Giọng nói của Quảng LingLing phát ra rất khẽ, tựa như gió lướt qua mặt hồ, nhưng ẩn chứa cả sóng ngầm sắp vỡ.

Mỹ Linh quay lại, ánh mắt không né tránh. Tay nàng đưa lên, ngón tay vuốt ve bờ môi đang mím chặt của cô. Đôi môi mà nàng từng hôn không biết bao nhiêu lần, giờ đây lại như đang gồng mình giữ lại những điều không nên nói.

"Đoán xem." Nàng đáp, giọng chậm, từng chữ như giáng xuống, không phải thách thức mà là dẫn dụ.

Cô cắn nhẹ lên cổ nàng. Không mạnh đến mức đau, nhưng đủ để hằn lại vết. Một dấu ấn như giận, như thương, như đang dằn vặt chính mình.

Giận vì không kìm được tay. Giận vì không thể ngăn được tim. Giận vì lòng nàng lay động, khiến cô lo được lo mất, cô biết nàng yêu cô nhưng lại không biết làm sao giữ nó mãi bên mình.

Đêm xuống, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường gõ nhịp, ánh sáng từ đèn treo trần chiếu xuống gương mặt Quảng LingLing khiến mọi đường nét trên gương mặt cô thêm rõ ràng: góc hàm sắc, đôi mắt như khảm băng, sống mũi cao thẳng và môi hơi mím lại như đang do dự.

Nhưng khi cất lời, cô lại dùng giọng điệu mà chính cô cũng chưa từng nghe thấy từ bản thân mình suốt hơn ba mươi năm nhẹ như gió, mềm như lụa, rơi xuống như lời thì thầm của một đứa trẻ dỗi hờn:

"Mỹ Linh... em làm phu nhân của tôi đi. Phu nhân của Quảng Thượng Tướng, có được không?

Một câu nói với người ngoài nghe ngỡ như mệnh lệnh. Nhưng với Mỹ Linh thì đó là van nài. Là thứ âm điệu nhuốm đầy bất lực và thèm khát, như con thú hoang mệt mỏi chỉ muốn có một góc trong lòng bàn tay ai đó.

Mỹ Linh bật cười. Không phải cười nhạo, mà là cười từ trong tim, nơi mềm nhất đang chảy mật.

Nàng cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Quảng LingLing, đôi mắt đen sâu đang run nhẹ trong khoảnh khắc bị bóc trần.

"Chị nằm mơ đi." Nàng trả lời, giọng ngọt lịm, rồi không để cô kịp phản ứng, nàng nghiêng đầu hôn xuống.

Nhưng Quảng LingLing nghiêng mặt, tránh nụ hôn ấy, mắt hơi nheo lại như giận dỗi. Một phản xạ đầy kiêu hãnh nhưng cũng đầy yếu mềm. Mỹ Linh khựng lại, ánh mắt đổi sắc.

Nàng không nói thêm lời nào, chỉ đưa tay giữ lấy hai bên mặt Quảng LingLing, siết chặt, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình. Giọng nàng rơi xuống, dứt khoát, khàn khàn như lệnh phát ra từ tầng sâu nhất của dục vọng:

"Để yên."

Và nàng cúi xuống, hôn.

Lần này, Quảng LingLing không từ chối.

Cô đáp lại, chậm rãi, sâu và gắt gao như thể muốn trả lại tất cả những hờn dỗi. Nụ hôn không còn là sự mềm mại, mà là đoạt lấy.

Mỹ Linh vùng ra để thở. Nhưng Quảng LingLing không cho phép.

Cánh tay cô siết chặt hơn, môi bám lấy như dán chặt, ánh mắt mở hé chỉ một đường khe lạnh lẽo nhưng hơi thở thì rực như than hồng. Cô không để nàng đi đâu, không lúc này, không bao giờ.

Vì nếu đây là giấc mơ, thì Quảng LingLing thà không bao giờ tỉnh lại.

Tấm rèm voan lay nhẹ trong gió khuya, phản chiếu ánh đèn mờ như thứ ánh sáng tàn dư của một đêm đã cháy gần hết.

Trên chiếc giường rộng phủ ga lụa, Hồ Tiên Thanh nằm nghiêng, tấm lưng trần lấm tấm mồ hôi dính sát vào lồng ngực của người phụ nữ phía sau.

Người tình hơi thở vẫn còn gấp, tay vuốt ve đường eo mềm nhũn sau trận cuồng nhiệt.

"Tiên Thanh, ngươi không tập trung." Người kia khẽ nói, như hỏi như trách. Giọng khàn pha chút hụt hẫng.

Hồ Tiên Thanh không quay đầu lại. Nửa khuôn mặt bị mái tóc xoã che khuất nhưng môi đã khẽ nhếch lên.

"Là do ngươi kém." Cô ta đáp, giọng thản nhiên chẳng có lấy chút dư âm nào của đêm hoan ái vừa rồi.

Người phụ nữ kia khựng lại. Tay khựng. Cả hơi thở cũng khựng.

Người kia biết cô ta đang chế nhạo. Nhưng không dám cãi.

Chỉ có Hồ Tiên Thanh là rõ nhất, không phải do người tình kém.

Là do khi thân xác cô đạt đến tận cùng rung động, thì tâm trí lại lạc ở một nơi khác. Một nơi rất xa. Xa đến mức, có siết chặt bao nhiêu da thịt đi nữa cũng không thể kéo về.

Trong khoảnh khắc tưởng như mất hết lý trí đó, hình ảnh người kia hiện lên rõ mồn một.

Một ánh nhìn sắc như dao, một nụ cười nửa lạnh lùng nửa cưng chiều.

Một người đàn bà có thể khiến cô, dù đang ở trên giường của bất kỳ ai, vẫn cảm thấy mình như đang phản bội.

Cô ta thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại, xoay người úp mặt vào gối, né tránh cả ánh mắt kẻ phía sau.

Dù có bao nhiêu người qua tay, dù cơ thể có được vuốt ve đến mấy, cũng chẳng thể khỏa lấp được nỗi trống trải đang ngày một khoét sâu hơn bên trong cô.

Ở phủ phía ngoại ô, sau khi dứt trận hoan ái kéo dài, cô bế nàng về lại giường, Quảng LingLing vẫn chưa chịu buông tha.

Cô nằm nghiêng, một tay vòng qua eo, tay còn lại khẽ vuốt ve sợi tóc mềm rủ bên má người trong lòng, ánh mắt kiên trì như thể nếu cứ nhìn mãi, thì câu trả lời sẽ tự xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp ấy.

"Mỹ Linh..." Cô gọi khẽ, như than.

"Hửm?"

"Làm Quảng phu nhân đi."

Vẫn là im lặng.

Nhưng cô không bỏ cuộc. Cứ cách vài phút, lại thì thầm như niệm chú:

"Em thua rồi. Đáp ứng đi."

Không có hồi âm.

"Em muốn chết sao?"

"Đời này, em ngoài làm Quảng phu nhân thì em chỉ còn đường chết."

Giọng nói ngày càng thấp dần, như lời cầu xin trong giấc mơ. Rồi cô dụi đầu vào ngực Mỹ Linh như con mèo lớn làm nũng, không buông tay cũng không ngừng nài nỉ.

"Em là người may mắn mới được tôi nhìn trúng. Còn không mau đồng ý?"

Mỹ Linh khẽ nhắm mắt. Không trả lời. Bàn tay đặt trên lưng cô nhẹ nhàng xoa nhẹ.

Quảng LingLing vẫn lặp lại lời mình như trẻ con đói kẹo:

"Được rồi, xem như tôi là người may mắn được em chọn trúng..."

Giọng cô nhỏ dần, hơi thở đều hơn. Nhưng dù đã thiếp đi, gương mặt vẫn như đứa trẻ còn đang giận dỗi vì chưa được đáp lại.

Trần Mỹ Linh hé mắt nhìn người đang ngủ trong lòng mình, khoé môi cong cong.

Đến khi chính nàng cũng không rõ là ai đã chìm trước vào giấc mộng ấm áp này.

Mà lúc mộng vừa buông, môi nàng khẽ nhúc nhích, như đang mỉm cười.

Rạng sáng, sương mù bám ngoài song cửa như những ngón tay ai đó gõ nhẹ, không chịu rời.

Trong buồng chính, hơi thở khẽ run của người đàn bà bên cạnh vẫn phả vào xương quai xanh cô. Hơi nóng. Nhưng không còn đủ để làm ấm cô từ bên trong. Hồ Tiên Thanh mở mắt.

Ánh mắt ấy không có ánh sáng, chỉ có một màn khói mờ mịt giăng ngang đồng tử như thể những giấc mơ đêm qua đã cháy âm ỉ trong não bộ và giờ chỉ còn lại tàn tro.

Cô ta khẽ thở dài, một hơi thở rất mỏng, như thể không thuộc về cô mà phát ra từ một bóng vía nào đó đang trú ngụ trong thân xác này.

"Tỉnh đi." Giọng cô ta thấp, trầm, không tức giận cũng chẳng dịu dàng. Chỉ là cắt đứt.

Người đàn bà nằm trong tay cô ta khẽ cựa mình, đôi môi cong lên đầy thèm khát như vẫn còn say giấc hoan lạc. Nhưng khi nhận ra mình đang bị gọi dậy sớm hơn thường lệ, mắt người kia hiện lên tia bực bội rõ rệt.

"Hôm nay... sớm vậy sao?"

Hồ Tiên Thanh không trả lời. Cô ta ngồi dậy, chiếc váy ngủ rũ xuống như một màn sương trắng rách nát. Mái tóc đen dài như dòng mực đổ xuống lưng trần. Người tình bật dậy theo, thay y phục với thái độ nửa cam chịu nửa bất mãn, rồi bước ra ngoài mà không quay đầu.

Cánh cửa vừa khép lại.

Không khí lập tức trở nên nặng nề, như trong phòng có một thứ gì đó đang mọc rễ trong bóng tối. Hồ Tiên Thanh không gọi người hầu. Chỉ đốt một que trầm, mùi hương trầm ấm ngọt lịm nhưng xộc lên mũi như máu đang sôi.

Rồi cô ta xoay người.

Đôi mắt không còn vướng tơ tình, chỉ còn một ánh nhìn rét buốt, đầy đo lường, như thể mọi sợi xúc cảm vừa rồi chỉ là da giả bọc lên khung xương thép lạnh của dã tâm.

"Người đâu." Cô ta nói, giọng khàn khàn, từng chữ rơi xuống như gai châm thẳng vào da thịt người nghe.

Một lát sau, người hầu cúi rạp người bước vào, không dám ngẩng đầu. Hồ Tiên Thanh không nhìn cô người hầu, chỉ chậm rãi nhấc ly trà đã nguội từ lâu, đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành ly một nhịp ba đều đặn.

"Đi bắt con rắn. Con có vết đỏ trên lưng. Loại hay cuộn mình trong lụa mỏng."

Giọng cô ta bình thản, nhưng lòng bàn tay siết chặt đến mức ly trà vang lên tiếng nứt khẽ, một đường nứt mảnh chạy theo gân sứ như mạch máu dưới da.

"Đặt nó vào phòng của Mỹ Hồ. Nhưng đừng để lại dấu vết. Nếu con rắn chết, thiêu luôn cả thảm. Nếu nó cắn được... thì cứ để nọc làm việc của nó."

Người hầu toàn thân lạnh toát, không dám hỏi lại, cúi đầu lui ra, lưng ướt mồ hôi như vừa thoát khỏi hầm mộ cổ.

Trong phòng, Hồ Tiên Thanh vẫn ngồi yên, tay phải chạm lên môi như đang hồi tưởng. Ánh mắt vẫn chưa rời bóng cửa sổ.

Ngoài kia, trời chưa sáng hẳn. Nhưng trong cô ta, đêm vừa bắt đầu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...