LINGORM | SẮC
Chương 55: Mê
Khách đã đầy. Từng hàng ghế đã chật kín.Quan viên từ cấp tỉnh đến các lão tướng phái hưu, thương gia áo mão đầy đủ, ngồi chen vai sát cánh. Chỗ ngồi đã hết. Những kẻ đến muộn, không ghế, chỉ có thể đứng ép vào vách, ngột ngạt đến độ không thở nổi dùng tay áo che nửa mặt, chỉ để mắt lóe sáng trông vào chính sảnh.Gió đêm luồn qua mái ngói cổ của Nhất Khanh, mang theo hương hoa quế nhè nhẹ như tiếng thở dài của một người đàn bà vừa trải qua một cơn hoan lạc. Giữa đại sảnh, Lưu An lặng lẽ đẩy bức màn trắng ra trung tâm, không nói một lời, chỉ gật nhẹ đầu với gia nhân rồi phất tay. Hai bên rèm nhung buông xuống, cắt đứt tầm nhìn vào hậu đường.Đèn phụt tắt.Cả đại sảnh đột ngột chìm vào bóng tối, để lại duy nhất một khoảng trắng vô nhiễm trước mặt toàn sảnh, một vuông ánh sáng, trắng như dải lụa quấn quanh cổ kẻ tử tù.Toàn trường lặng như tờ. Chỉ còn một luồng sáng đơn độc chiếu lên tấm màn vải mỏng. Không gió, không lời, chỉ có sự căng cứng lan tỏa như dây cung bị kéo đến tận cùng.Rồi tiếng đàn vang lên.Tiếng đàn nguyệt ngân lên một điệu khúc cổ, gãy gọn như bước chân hồ ly trên tuyết, rồi đột ngột kéo dài như một cái liếc mắt từ nữ nhân lạ mặt. Cả sảnh lặng như tờ. Và rồi, bóng nàng xuất hiện.Bóng một nữ nhân, váy dài chấm đất, tóc vấn hờ, cổ cao ba ngấn như tạc từ ngọc, uốn mình sau bức màn như thể nàng đang múa không phải cho người xem, mà là cho chính bóng của mình. Tay nàng giơ lên cao, ngón tay khép hờ, mỗi động tác như đang viết thơ vào không khí, mỗi vòng xoay như lời nguyền chậm rãi bám lấy tim người.Hồ Văn Dung tròng mắt không rời lấy một khắc. Ông ta cảm thấy tim mình như bị rút từng nhịp bởi bóng dáng ấy. Mồ hôi rịn ra ở trán, nơi lưng áo ẩm ướt như thể vừa qua cơn mưa lạnh. Ông ta nghiến răng, nhưng răng chạm vào nhau nghe như va chạm kim loại.Có kẻ trong đám quan khách không chịu nổi, thốt lên một tiếng "Yêu nghiệt!" nhưng giọng yếu đến nỗi nghe như một cái rên rỉ từ cổ họng bị bóp nghẹt.Nàng vẫn tiếp tục múa. Không một lời, không một tiếng cười. Chỉ có bóng. Chỉ có dáng. Chỉ có sự cám dỗ cắm sâu vào đáy mắt những kẻ chứng kiến.Hồ Văn Dung há miệng.
Đôi môi khô khốc, môi dưới rung như sắp kêu, nhưng không phát ra được một tiếng nào.
Ánh mắt vẫn dán chặt lên khung tranh, như thể chỉ một chớp mắt là sẽ mất đi cơ hội nhìn thấy cảnh thần tiên sa đoạ này.Mồ hôi hắn chảy sau gáy, lưng áo sẫm màu trong bóng tối, ngón tay co lại không tự chủ. Quảng LingLing nhìn gần thấy đầu lưỡi ông ta đang đẩy qua môi như muốn liếm vải.Sau lưng cô, một khách nhân không chịu nổi, bật thốt thành tiếng:"Trời ơi... Mỹ Hồ..."Chỉ một tiếng hét, như giọt nước rơi xuống mặt hồ đang căng mà không dám dao động.
Những người khác vẫn chết lặng ánh mắt hoặc trống rỗng, hoặc như có lửa cháy bên trong.Bức tranh trắng ấy, phút chốc như ngự một bóng linh hồ.
Không cần máu, không cần vũ khí chỉ bằng cái bóng, đã khiến bao nhiêu nam nhân lẫn nữ nhân cùng lúc quỳ rạp trong tâm tưởng.Quảng LingLing ngồi lạnh như băng, không chớp, tay cô siết nhẹ mép áo như đang dằn xuống một thứ gì nghẹn ở ngực. Mắt cô nhìn chăm chăm vào tấm màn trắng ấy như thể phía sau là cửa dẫn về cõi tiên... hay cõi chết.Mãi đến khi tiếng đàn ngừng hẳn, bóng kia mới từ từ dừng lại. Mỹ Linh nghiêng đầu, cúi chào như một ảo thuật gia kết thúc màn biểu diễn. Nhưng nàng không hiện thân. Chỉ để lại bức màn trắng, giờ đây trống rỗng như chưa từng có ai bước vào.Đến bóng nàng khuất vào trong, Hồ Văn Dung chợt tỉnh lại từ cơn mê, ông ta quên luôn mình là ai, quên luôn mục đích đến đây, chỉ thấy yêu tinh múa bóng trước mặt, thân xác như vẽ ra từ cơn thèm khát đã bị dìm cả đời.Khi tấm màn trắng được kéo sang một bên, đèn sáng lên, Nhất Khanh dường như khựng lại.Hồ Văn Dung thở gấp như người vừa lội qua giấc mộng hoan. Ánh mắt ông ta hoang mang nhìn quanh, rồi như nhớ ra gì đó, quay sang con gái mình. Hồ Tiên Thanh vẫn đứng đó, gương mặt cô ta tái nhợt, ngón tay siết chặt tay vịn ghế đến trắng bệch.Không một ai nói gì.Tựa như tất cả vừa đi qua một cơn mê tập thể, nơi tình dục không gọi tên, dục vọng không có hình thù nhưng bóng dáng người con gái kia như tấm gương, phản chiếu trần trụi nhất phần thiếu hụt trong đáy sâu mỗi con người.Hồ Tiên Thanh nhìn Quảng LingLing.Cô ta trông thấy nơi mắt người kia không phải là sự ngưỡng mộ hay sững sờ, mà là... đau. Một thứ đau tê liệt. Một thứ đau biết rõ không thể rút lui.Quảng LingLing không nhúc nhích, cũng không chớp mắt. Cô ngồi thẳng lưng, sống lưng như thanh kiếm, ánh mắt găm vào bức rèm đã trống không như thể thứ vừa rời khỏi kia không phải là người, mà là lưỡi dao lặng lẽ cắm xuống tim cô.Một lưỡi dao do chính người cô yêu nắm chuôi, đâm bằng điệu múa tuyệt mỹ nhất, trong khung cảnh lạnh lẽo nhất, dưới cái nhìn của ngàn ánh mắt thèm thuồng.Cô quay người quăn cho người phía sau cái nhìn, Lưu Hoan nhẹ nhàng cúi người, nếu cậu không hiểu lầm là búa gõ tuyên án tử của Hồ Văn Dung.Quảng LingLing vẫn im lặng, mím môi, ngón tay gõ ba lần lên miệng ly rượu.Một thoáng sau, Lưu Hoan đã hiểu. Cậu không nói gì, chỉ quay người, lặng lẽ rời khỏi giữa những ánh mắt còn chưa hết thất thần.Sau khi khách đã tản, yến tiệc tan, Nhất Khanh trở về dáng vẻ điềm tĩnh vốn có.Trong chính sảnh, Hồ Văn Dung nâng chén trà gốm men lam, môi cong lên một nụ cười như thể chưa từng bị khuấy động bởi màn múa kia. Ông ta quay sang Quảng LingLing, giọng nhẹ nhàng như đang bàn chuyện thời tiết:"Ta thấy hôm nay là ngày tốt. Người đông vui, rượu ngon, điềm lành khắp nơi... chi bằng, cũng xem là lễ ra mắt của Tiên Thanh với nhà họ Quảng đi."Quảng LingLing vẫn ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh nhạt không gợn sóng. Cô nâng chén đáp lễ, chỉ thong thả nói:"Nếu đã là ngày tốt, vậy làm phiền ngài chọn lấy vài ngày lành, báo lại Quảng gia một tiếng."Không từ chối, nhưng cũng không thuận. Lời nói khéo léo như lưỡi dao nhúng rượu, sắc mà không thấy máu.Hồ Tiên Thanh đứng bên cạnh, mắt sáng như sao, từ đầu đến cuối không rời nổi Quảng LingLing một khắc. Nghe thấy câu ấy, cô ta thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ cong. Trong mắt cô ta, đó là tín hiệu rõ ràng Quảng LingLing đã gật đầu.Họ bàn thêm vài lời chuyện quân sự chuyện vũ khí mới nhập, chuyện điều quân sắp tới. Chỉ là vài câu xã giao, nhưng trong lòng mỗi người đều rõ: hôm nay không phải để bàn quân, mà để bàn cưới.Sau đó, Hồ Văn Dung đặt chén trà xuống, xin phép cáo lui.Quảng LingLing đứng dậy, đích thân tiễn hai cha con nhà họ Hồ ra khỏi cửa Nhất Khanh.Gió đêm mát lạnh lướt qua mặt. Trong bóng đèn lồng đỏ hồng, dáng Hồ Tiên Thanh đứng cạnh cha, có phần yểu điệu, nhưng ánh mắt thì đầy lửa. Lửa đó không giấu, mà cũng chẳng e ngại. Ánh mắt một người đàn bà đã xác định con mồi.Cánh cửa xe vừa mở ra, Hồ Văn Dung quay lại nhìn Quảng LingLing lần cuối, ánh mắt có phần chậm rãi, như đang đợi điều gì đó.Quảng LingLing cúi đầu tiễn. Đến khi thấy chiếc xe kia đóng cửa, nhưng chưa rời đi, cô cũng không vội bước. Chỉ đến khi cô xoay người, lên xe của mình, cánh cửa vừa khép lại, xe họ Hồ mới chịu chuyển bánh.
Đôi môi khô khốc, môi dưới rung như sắp kêu, nhưng không phát ra được một tiếng nào.
Ánh mắt vẫn dán chặt lên khung tranh, như thể chỉ một chớp mắt là sẽ mất đi cơ hội nhìn thấy cảnh thần tiên sa đoạ này.Mồ hôi hắn chảy sau gáy, lưng áo sẫm màu trong bóng tối, ngón tay co lại không tự chủ. Quảng LingLing nhìn gần thấy đầu lưỡi ông ta đang đẩy qua môi như muốn liếm vải.Sau lưng cô, một khách nhân không chịu nổi, bật thốt thành tiếng:"Trời ơi... Mỹ Hồ..."Chỉ một tiếng hét, như giọt nước rơi xuống mặt hồ đang căng mà không dám dao động.
Những người khác vẫn chết lặng ánh mắt hoặc trống rỗng, hoặc như có lửa cháy bên trong.Bức tranh trắng ấy, phút chốc như ngự một bóng linh hồ.
Không cần máu, không cần vũ khí chỉ bằng cái bóng, đã khiến bao nhiêu nam nhân lẫn nữ nhân cùng lúc quỳ rạp trong tâm tưởng.Quảng LingLing ngồi lạnh như băng, không chớp, tay cô siết nhẹ mép áo như đang dằn xuống một thứ gì nghẹn ở ngực. Mắt cô nhìn chăm chăm vào tấm màn trắng ấy như thể phía sau là cửa dẫn về cõi tiên... hay cõi chết.Mãi đến khi tiếng đàn ngừng hẳn, bóng kia mới từ từ dừng lại. Mỹ Linh nghiêng đầu, cúi chào như một ảo thuật gia kết thúc màn biểu diễn. Nhưng nàng không hiện thân. Chỉ để lại bức màn trắng, giờ đây trống rỗng như chưa từng có ai bước vào.Đến bóng nàng khuất vào trong, Hồ Văn Dung chợt tỉnh lại từ cơn mê, ông ta quên luôn mình là ai, quên luôn mục đích đến đây, chỉ thấy yêu tinh múa bóng trước mặt, thân xác như vẽ ra từ cơn thèm khát đã bị dìm cả đời.Khi tấm màn trắng được kéo sang một bên, đèn sáng lên, Nhất Khanh dường như khựng lại.Hồ Văn Dung thở gấp như người vừa lội qua giấc mộng hoan. Ánh mắt ông ta hoang mang nhìn quanh, rồi như nhớ ra gì đó, quay sang con gái mình. Hồ Tiên Thanh vẫn đứng đó, gương mặt cô ta tái nhợt, ngón tay siết chặt tay vịn ghế đến trắng bệch.Không một ai nói gì.Tựa như tất cả vừa đi qua một cơn mê tập thể, nơi tình dục không gọi tên, dục vọng không có hình thù nhưng bóng dáng người con gái kia như tấm gương, phản chiếu trần trụi nhất phần thiếu hụt trong đáy sâu mỗi con người.Hồ Tiên Thanh nhìn Quảng LingLing.Cô ta trông thấy nơi mắt người kia không phải là sự ngưỡng mộ hay sững sờ, mà là... đau. Một thứ đau tê liệt. Một thứ đau biết rõ không thể rút lui.Quảng LingLing không nhúc nhích, cũng không chớp mắt. Cô ngồi thẳng lưng, sống lưng như thanh kiếm, ánh mắt găm vào bức rèm đã trống không như thể thứ vừa rời khỏi kia không phải là người, mà là lưỡi dao lặng lẽ cắm xuống tim cô.Một lưỡi dao do chính người cô yêu nắm chuôi, đâm bằng điệu múa tuyệt mỹ nhất, trong khung cảnh lạnh lẽo nhất, dưới cái nhìn của ngàn ánh mắt thèm thuồng.Cô quay người quăn cho người phía sau cái nhìn, Lưu Hoan nhẹ nhàng cúi người, nếu cậu không hiểu lầm là búa gõ tuyên án tử của Hồ Văn Dung.Quảng LingLing vẫn im lặng, mím môi, ngón tay gõ ba lần lên miệng ly rượu.Một thoáng sau, Lưu Hoan đã hiểu. Cậu không nói gì, chỉ quay người, lặng lẽ rời khỏi giữa những ánh mắt còn chưa hết thất thần.Sau khi khách đã tản, yến tiệc tan, Nhất Khanh trở về dáng vẻ điềm tĩnh vốn có.Trong chính sảnh, Hồ Văn Dung nâng chén trà gốm men lam, môi cong lên một nụ cười như thể chưa từng bị khuấy động bởi màn múa kia. Ông ta quay sang Quảng LingLing, giọng nhẹ nhàng như đang bàn chuyện thời tiết:"Ta thấy hôm nay là ngày tốt. Người đông vui, rượu ngon, điềm lành khắp nơi... chi bằng, cũng xem là lễ ra mắt của Tiên Thanh với nhà họ Quảng đi."Quảng LingLing vẫn ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh nhạt không gợn sóng. Cô nâng chén đáp lễ, chỉ thong thả nói:"Nếu đã là ngày tốt, vậy làm phiền ngài chọn lấy vài ngày lành, báo lại Quảng gia một tiếng."Không từ chối, nhưng cũng không thuận. Lời nói khéo léo như lưỡi dao nhúng rượu, sắc mà không thấy máu.Hồ Tiên Thanh đứng bên cạnh, mắt sáng như sao, từ đầu đến cuối không rời nổi Quảng LingLing một khắc. Nghe thấy câu ấy, cô ta thở phào nhẹ nhõm, khóe môi khẽ cong. Trong mắt cô ta, đó là tín hiệu rõ ràng Quảng LingLing đã gật đầu.Họ bàn thêm vài lời chuyện quân sự chuyện vũ khí mới nhập, chuyện điều quân sắp tới. Chỉ là vài câu xã giao, nhưng trong lòng mỗi người đều rõ: hôm nay không phải để bàn quân, mà để bàn cưới.Sau đó, Hồ Văn Dung đặt chén trà xuống, xin phép cáo lui.Quảng LingLing đứng dậy, đích thân tiễn hai cha con nhà họ Hồ ra khỏi cửa Nhất Khanh.Gió đêm mát lạnh lướt qua mặt. Trong bóng đèn lồng đỏ hồng, dáng Hồ Tiên Thanh đứng cạnh cha, có phần yểu điệu, nhưng ánh mắt thì đầy lửa. Lửa đó không giấu, mà cũng chẳng e ngại. Ánh mắt một người đàn bà đã xác định con mồi.Cánh cửa xe vừa mở ra, Hồ Văn Dung quay lại nhìn Quảng LingLing lần cuối, ánh mắt có phần chậm rãi, như đang đợi điều gì đó.Quảng LingLing cúi đầu tiễn. Đến khi thấy chiếc xe kia đóng cửa, nhưng chưa rời đi, cô cũng không vội bước. Chỉ đến khi cô xoay người, lên xe của mình, cánh cửa vừa khép lại, xe họ Hồ mới chịu chuyển bánh.