LINGORM | SẮC
Chương 54: Có Ý
Cửa phòng vừa hé, Quảng LingLing đã bước vào, giày da đen nện trên nền gỗ tạo nên tiếng vang rỗng. Cô dừng lại ngay bậc cửa, ánh mắt sắc lạnh như vừa trích từ băng phong đao kiếm, quét một đường đầy nguy hiểm về phía người con gái đang đứng tựa nơi bàn trà.Mỹ Linh đang mặc một bộ sườn xám ngắn tay bằng tơ mỏng, cổ áo khẽ trễ, để lộ làn da trắng như sứ dưới ánh đèn vàng lười biếng của Nhất Khanh. Mỗi bước chân của cô đều như được tính toán: vừa mềm mại, vừa khiêu khích."Tại sao mặc đồ này?" Quảng LingLing khàn giọng, hỏi như rít qua kẽ răng.Mỹ Linh quay đầu, ánh mắt đầy ẩn ý. Cô chậm rãi bước về phía ghế, rót cho mình ly rượu nhấp một ngụm, giọng nói nhẹ bâng như không vướng bụi trần:"Tối nay... có tiết mục. Chào mừng Thượng tướng và... Hồ Văn Dung."Là Thượng tướng không còn là chị. Một cách xưng hô như con dao mỏng rạch nơi ngực trái Quảng LingLing.Giây tiếp theo, không khí vỡ vụn.Quảng LingLing sải bước, chẳng cần nói thêm nửa câu. Mỹ Linh còn chưa kịp tránh đã bị bế bổng lên như một món đồ dễ vỡ. Nàng hét khẽ một tiếng vì bất ngờ nhưng không chống cự, cũng không cười.Nàng bị đặt xuống giường, lưng chạm nệm, thân thể đè phủ. Đôi môi lạnh của Quảng LingLing áp xuống cổ cô từng cái hôn không còn là dịu dàng mà là tuyên bố lãnh thổ, là hằn vết.Cổ. Xương quai xanh. Đường ngực chếch xuống.Chỗ nào áo có thể hở ra, Quảng LingLing đều để lại hôn ngân dày, sâu, chồng chéo, như muốn biến da thịt của Mỹ Linh thành bản đồ của riêng mình."Chị điên rồi..." Mỹ Linh thở gấp mắng yêu, nhưng bàn tay lại bám lấy vai cô, không giãy ra, cũng chẳng trốn chạy.Nàng ngửa cổ, cười nghẹt thở, để mặc Quảng LingLing hôn liếm dưới xương ngực, ngay phần da non mềm sát viền áo. Mỗi cái liếm như kéo từ tim lên cổ họng, rồi lại dìm nàng xuống vực thẳm lửa cháy."Chị đang ghen đấy à?"Giọng nàng nhẹ, như hơi thở lướt trên mặt hồ. Nhưng Quảng LingLing chẳng nói, chỉ cắn khẽ lên phần thịt mềm vừa hôn qua, khiến Mỹ Linh khẽ rên.Thỏa mãn? Không.Thèm khát? Rối loạn? Ghen tuông đến phát điên?Có hết.Nhưng Quảng LingLing chỉ siết lấy Mỹ Linh, đè nàng xuống bằng tất cả những cảm xúc không lời. Cô chưa từng học cách nói ghen, chỉ biết dùng môi, răng và sự chiếm hữu để in dấu mình vào người kia.Sau khi để lại dấu ấn chằn chịt trên làn da mềm mại ấy, ánh mắt Quảng LingLing cuối cùng cũng dịu lại. Ngón tay lướt qua hõm cổ nàng, vuốt nhẹ phần da bị đỏ ửng do chính mình tạo ra. Cô nhìn tấm lưng hơi cong lên vì tiếng thở, ngực phập phồng nhẹ nhàng của người con gái dưới thân từng nét, từng góc đều mang dấu hiệu thuộc về mình.Không phải một lần chiếm giữ đơn thuần. Mà là đóng dấu. Khắc sâu. Công khai.Thấy độ sâu của cổ áo không đủ che giấu, cô mới khẽ gật đầu hài lòng, khóe môi rướn lên, tạo thành một nụ cười nhàn nhạt nhưng vô cùng sắc bén."Tôi xem, em múa kiểu gì?"Giọng cô trầm xuống, âm cuối như phủ thêm một lớp nhung ấm. Sau đó, Quảng LingLing rướn người lên, hai bàn tay chống hai bên thái dương nàng.Đôi môi kia đang khẽ hé như một cánh hoa nở chưa trọn, vừa đủ để câu hồn cô. Không chần chừ, Quảng LingLing cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi nàng không vồ vập, không dữ dội mà là một cái chạm đầy chủ quyền, lặng lẽ và kiêu hãnh.Mỹ Linh mở mắt ra, nhìn vào ánh mắt ấy trong veo như mặt hồ đóng băng nhưng sâu bên dưới là từng đợt sóng ngầm chỉ dành riêng cho mình.Nàng khẽ cười, mắt cong cong, lười biếng vòng tay ôm cổ cô:"Em dặm lại phấn."Quảng LingLing hừ khẽ, không nói tiếng nào, khom người xuống tiếp tục để lại hôn ngân mặc kệ không còn chỗ nào lành lặn.Mỹ Linh bật cười nhưng không nói gì. Trong tim lại như bị bóp nhẹ một cái.Người này, điểm tốt điểm xấu đều khiến nàng mê lụy không dứt được.Sau khi Quảng LingLing rời khỏi phòng, Mỹ Linh khoác áo choàng, nằm nghiêng lười biếng trên giường, giọng vẫn còn lưu chút ẩm ướt lẫn mùi ghen:"Tiểu Thúy." Nàng gọi Tiểu Thúy vào dặm phấn để che mờ đi vết hôn ngân.Tiểu Thúy bước vào, vừa thấy những dấu vết đỏ tím kéo dài dưới cổ áo cô chủ đã khẽ hít vào một hơi. Tiểu Thúy vừa mới dặm thử lớp phấn mỏng đầu tiên, đã vội thu tay lại, cười khổ:"Cô chủ, lần này Quảng Thượng Tướng... dường như có ý để người ta biết."Mỹ Linh bật môi cười giễu:
"Cái tên đó... đúng là quân vô lại."Tay nâng chiếc gương lên soi, nàng khẽ vén tóc, nhìn vệt hôn không theo trật tự nằm đầy trên ngực, trong mắt là thứ mâu thuẫn khó gọi tên vừa bực, vừa say.Tiểu Thúy không dám đáp, chỉ nhỏ giọng thở dài, tiếp tục cầm cọ mà lòng đầy cảm thán.Tại sảnh lớn Nhất Khanh, Quảng LingLing ngồi một mình giữa không gian nhã nhặn, dưới ánh đèn màu ấm. Bộ quân phục vừa được thiết kế riêng sau lễ nhậm chức vẫn chưa kịp thay, cổ áo sơ mi khẽ mở một nút, cúc áo khoác tháo lỏng, để lộ xương quai xanh và đường cằm sắc nét như tượng tạc.Cô ngồi im lặng, ly rượu đỏ trong tay chỉ mới nhấp một ngụm. Đôi mắt lạnh lùng như có như không mà dán vào tầng trên nơi cô vừa rời khỏi. Ngón tay thon dài lướt nhẹ miệng ly, ánh mắt sắc bén ấy lại chỉ chăm chú nhìn về một phía. Như đang chờ. Như đang nghĩ. Như đang cố giấu đi một điều gì đó sâu kín.Không ai biết, trong đầu Thượng Tướng giờ này không nghĩ đến chính sự hay Hồ Văn Dung, mà là hình ảnh người con gái kia ngửa cổ bật cười khi cô hôn.Tĩnh lặng đến mức nguy hiểm.Rồi bước chân ai đó chạm nhẹ sàn. Cảnh tượng ấy lạnh lùng, cao ngạo, lại lẫn chút bi thương mơ hồ khiến Hồ Tiên Thanh vừa bước chân vào đã như trúng một cái tát vô hình.Trái tim cô ta đập mạnh, dục vọng trong mắt bùng lên như lửa bén dầu.Quảng LingLing ngồi đó, tựa như một ngọn núi kiêu ngạo không thể chạm tới, nhưng từng nhịp hô hấp của cô lại như mời gọi, như đẩy người khác vào ảo giác.Ánh sáng hắt từ phía sau khiến mái tóc Quảng LingLing nổi bật trên nền ghế nhung đen. Đôi chân dài bắt chéo, ngón tay thon dài cầm ly rượu, khí chất lạnh lùng cao ngạo đến mức khiến tim người khựng lại.Hồ Tiên Thanh suýt nữa đã bước tới. Một cơn khao khát mơ hồ dội lên, khiến cô ta quên cả phép tắc. Đúng lúc ấy, một bàn tay già nua nhưng cứng rắn chộp lấy tay áo cô ta."Tiên Thanh." Giọng Hồ Văn Dung trầm xuống.Ánh mắt của ông nhìn con gái, chỉ một cái liếc lạnh cũng đủ kéo cô ta ra khỏi cơn mê. Hồ Tiên Thanh hít sâu, nhắm mắt, nuốt lại mọi khao khát đang dâng đầy trong người.Cô ta quay đầu, nhẹ giọng:
"Con biết rồi."Nhưng trong đầu vẫn còn nguyên hình ảnh Quảng LingLing khi nãy: ngạo nghễ, sắc lạnh, và... đẹp đến đáng giận.Nhưng trong lòng, một tiếng gầm nhè nhẹ vang lên: Nếu Quảng LingLing là của Trần Mỹ Linh... vậy nàng ta đã có được gì trong đêm đó?
Ý nghĩ ấy khiến Hồ Tiên Thanh rùng mình, siết chặt tay thành nắm đấm.Nếu như Quảng LingLing vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn là một kẻ không thể chạm tới... Vậy đêm tân hôn, để xem ai thực sự chiếm được ai.
"Cái tên đó... đúng là quân vô lại."Tay nâng chiếc gương lên soi, nàng khẽ vén tóc, nhìn vệt hôn không theo trật tự nằm đầy trên ngực, trong mắt là thứ mâu thuẫn khó gọi tên vừa bực, vừa say.Tiểu Thúy không dám đáp, chỉ nhỏ giọng thở dài, tiếp tục cầm cọ mà lòng đầy cảm thán.Tại sảnh lớn Nhất Khanh, Quảng LingLing ngồi một mình giữa không gian nhã nhặn, dưới ánh đèn màu ấm. Bộ quân phục vừa được thiết kế riêng sau lễ nhậm chức vẫn chưa kịp thay, cổ áo sơ mi khẽ mở một nút, cúc áo khoác tháo lỏng, để lộ xương quai xanh và đường cằm sắc nét như tượng tạc.Cô ngồi im lặng, ly rượu đỏ trong tay chỉ mới nhấp một ngụm. Đôi mắt lạnh lùng như có như không mà dán vào tầng trên nơi cô vừa rời khỏi. Ngón tay thon dài lướt nhẹ miệng ly, ánh mắt sắc bén ấy lại chỉ chăm chú nhìn về một phía. Như đang chờ. Như đang nghĩ. Như đang cố giấu đi một điều gì đó sâu kín.Không ai biết, trong đầu Thượng Tướng giờ này không nghĩ đến chính sự hay Hồ Văn Dung, mà là hình ảnh người con gái kia ngửa cổ bật cười khi cô hôn.Tĩnh lặng đến mức nguy hiểm.Rồi bước chân ai đó chạm nhẹ sàn. Cảnh tượng ấy lạnh lùng, cao ngạo, lại lẫn chút bi thương mơ hồ khiến Hồ Tiên Thanh vừa bước chân vào đã như trúng một cái tát vô hình.Trái tim cô ta đập mạnh, dục vọng trong mắt bùng lên như lửa bén dầu.Quảng LingLing ngồi đó, tựa như một ngọn núi kiêu ngạo không thể chạm tới, nhưng từng nhịp hô hấp của cô lại như mời gọi, như đẩy người khác vào ảo giác.Ánh sáng hắt từ phía sau khiến mái tóc Quảng LingLing nổi bật trên nền ghế nhung đen. Đôi chân dài bắt chéo, ngón tay thon dài cầm ly rượu, khí chất lạnh lùng cao ngạo đến mức khiến tim người khựng lại.Hồ Tiên Thanh suýt nữa đã bước tới. Một cơn khao khát mơ hồ dội lên, khiến cô ta quên cả phép tắc. Đúng lúc ấy, một bàn tay già nua nhưng cứng rắn chộp lấy tay áo cô ta."Tiên Thanh." Giọng Hồ Văn Dung trầm xuống.Ánh mắt của ông nhìn con gái, chỉ một cái liếc lạnh cũng đủ kéo cô ta ra khỏi cơn mê. Hồ Tiên Thanh hít sâu, nhắm mắt, nuốt lại mọi khao khát đang dâng đầy trong người.Cô ta quay đầu, nhẹ giọng:
"Con biết rồi."Nhưng trong đầu vẫn còn nguyên hình ảnh Quảng LingLing khi nãy: ngạo nghễ, sắc lạnh, và... đẹp đến đáng giận.Nhưng trong lòng, một tiếng gầm nhè nhẹ vang lên: Nếu Quảng LingLing là của Trần Mỹ Linh... vậy nàng ta đã có được gì trong đêm đó?
Ý nghĩ ấy khiến Hồ Tiên Thanh rùng mình, siết chặt tay thành nắm đấm.Nếu như Quảng LingLing vẫn còn nguyên vẹn, vẫn còn là một kẻ không thể chạm tới... Vậy đêm tân hôn, để xem ai thực sự chiếm được ai.