LINGORM | SẮC
Chương 53: Mẹ
Hôm ấy, bầu trời thành phố A khoác lên mình một màu lam xám nhạt, bảng hiệu đỏ của quân khu treo cao phấp phới, tiếng trống chào đón vang vọng từ sáng sớm. Đúng giờ hành chính, quân kỳ được nâng lên, sắc đỏ thẫm như máu tươi lan trên vải lụa. Lễ nhậm chức diễn ra tại thao trường trung ương, giữa một biển người im phăng phắc, chỉ còn tiếng giày da nện đều xuống nền xi măng rắn rỏi, gọn gàng.Quảng LingLing bước ra từ hàng xe bọc thép, bộ quân phục đen tuyền mới tinh, viền bạc phản chiếu ánh nắng yếu ớt đầu ngày. Mặt không son phấn, đường môi vẫn là màu tự nhiên nhợt nhạt, chỉ có ánh mắt là như dao mổ: lãnh, trầm, không một gợn sóng. Một bên cầu vai đã có dấu hiệu gắn quân hàm, đối diện là chiếc hộp nhung đen đặt sẵn con dấu quyền lực: ấn lệnh của Thượng Tướng, biểu tượng của người nắm tam quân, lục viện.Hồ Văn Dung ngồi trên khán đài danh dự, đeo huy chương bạc lấp lánh, mắt rạng rỡ, lòng như trút được tảng đá cuối cùng trên ngực. Trước khi về hưu, có người nhà tiếp quản quân quyền, ông ta xem như không thẹn với tổ tông.
"Không hổ con rể Hồ gia." ông cười, vừa nói với thư ký phía sau vừa vỗ tay theo nhịp nhạc chúc mừng, "Lập bàn tiệc đi, đặt ở nơi nào náo nhiệt nhất thành phố cho ta. Hôm nay phải ăn mừng lớn."Thư ký trẻ tuổi đẩy gọng kính, cười đáp:
"Nơi hạng nhất thành phố A bây giờ, có lẽ là... Nhất Khanh Tửu Lâu?"Ông ta ngập ngừng một chút, vẻ mặt chần chừ, như vừa nhớ ra điều gì đó. Nhưng rồi lại khẽ gật đầu, giọng nhẹ hẫng như đùa:
"Ai nhớ cái gì làm gì. Dù sao, cô ta... cũng mất trí nhớ rồi."Lời nói rơi vào gió, nhẹ như tiếng thở dài nhưng đọng lại trong không gian một tầng sương mỏng.Hồ Văn Dung nói với Quảng LingLing:"Con đến Nhất Khanh trước đi, ta có chút việc riêng, sẽ đến sau."Giọng ông nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại đầy tính toán. Xe của ông không chạy về hướng Nhất Khanh, mà thẳng một đường rẽ vào Hồ phủ.Trong biệt viện, người hầu đã bận rộn từ sớm. Phấn, son, trang sức trải đầy một bàn gỗ lim khắc hoa văn cổ. Hồ Tiên Thanh ngồi trước gương đồng, mắt dán chặt vào hình ảnh phản chiếu trong gương đôi môi đỏ nhạt, mắt phượng chuốt cong, từng sợi tóc được bới lên tỉ mỉ để lộ cần cổ trắng thon.Cô ta không mặc trang phục như thường lệ, mà chọn một chiếc sườn xám tơ thêu tay hoa ngũ sắc, cổ khoét sâu, ôm sát lấy dáng hình vốn đã gợi cảm. Trên ngực trái cài một chiếc trâm vàng, đính ngọc trai biểu tượng ngầm của dòng dõi Hồ gia."Tiểu thư biết hôm nay chỉ là gặp mặt thôi mà, sao lại mất thời gian lựa đồ như ngày đi xem mắt vậy?" người hầu bên cạnh vừa phụ chỉnh cổ áo vừa hỏi nửa đùa.Hồ Tiên Thanh không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn bản thân thêm một lượt. Ngón tay khẽ lướt qua vành môi.Một canh giờ. Chỉ để trang điểm, chọn đúng màu môi mà cô ta cho là sẽ khiến Quảng LingLing nhìn không rời mắt.Bởi vì hôm nay, cuối cùng cũng là ngày cô ta và vị Thượng Tướng kia sẽ chính danh cùng xuất hiện dưới ánh đèn. Trước mặt người dân. Trước mặt cả thiên hạ. Và quan trọng nhất... trước mặt Mỹ Hồ.Hồ Tiên Thanh khẽ nhếch môi, tiếng cười lạnh vang trong lồng ngực:"Một đêm thôi, là đủ để biết ai là người nên được đứng bên cạnh Thượng Tướng."Cô quay lại, đẩy nhẹ vai người hầu:"Dọn đồ đi, xe tới rồi."Bên ngoài, Hồ Văn Dung đã chờ sẵn, nở nụ cười hài lòng khi thấy con gái mình bước ra như một đóa mẫu đơn chờ ngày khai nở rực rỡ nhất.Trong xe, ánh đèn trần dịu nhẹ soi lên gương mặt già nua nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghiêm của Hồ Văn Dung. Ông chắp tay lên đầu gậy, mắt nhìn thẳng phía xa.Hồ Tiên Thanh ngồi bên cạnh, dáng ngồi nghiêng về phía trước, đôi mắt sắc như muốn đo lường từng tầng khí thế ẩn sau bức tường kia.Hồ Văn Dung trầm giọng, không cao, nhưng từng chữ như chạm vào xương sống:"Tiên Thanh, đến đây là để nói chuyện, không phải để gây chuyện.""Con hiểu.""Không. Con chưa hiểu."
Ông nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt thâm trầm như đá cuội lặng trong nước sâu. "Ta biết con đang nghĩ gì. Nhưng đừng làm chuyện hồ đồ trước khi bước chân vào Quảng phủ."Hồ Tiên Thanh mím môi, không đáp.Hồ Văn Dung gõ nhẹ đầu gậy lên sàn xe một tiếng "cộc" trầm đục, như điểm nhấn cho lời nói tiếp theo:"Dù sao... tháng sau ta cũng nghỉ hưu. Khi đó, ta không còn gì để ràng buộc Quảng LingLing.""Ý cha là...""Ý ta là" ông nhìn thẳng vào con gái mình, ánh nhìn không giận, không dọa nạt, chỉ là một tầng cảnh tỉnh sâu xa,
"nếu muốn đánh, cũng phải chọn đúng lúc. Bây giờ chưa phải thời cơ."Một cơn gió nhẹ thổi qua, lùa vào khe cửa kính hạ xuống một nửa, mang theo mùi đất buổi sớm và hoa quế xa xa.Hồ Tiên Thanh khẽ gật đầu, gương mặt căng thẳng giãn ra một chút. Cô ta không phải không hiểu. Nhưng cái cảm giác muốn kiểm soát, muốn giành mọi thứ ngay lập tức vẫn còn nóng rực trong lòng."Cha vẫn đứng sau con chứ?"Hồ Văn Dung nhắm mắt, thở dài một hơi, như buông bỏ tất cả tham vọng của đời mình vào câu nói sau cùng:"Cha luôn đứng sau lưng con nhưng sợ không kịp đứng trước họng súng thay con."Trời về chiều, nắng tan loãng như màu trà đã pha lần hai, nhạt, nhẹ, và mơ hồ khó nắm. Trong căn phòng tầng hai của Nhất Khanh, gió từ cửa sổ thổi vào mang theo chút mùi thơm ẩm của hoa mộc đang nở nơi vườn sau.Lưu An bước vào với tờ giấy ghi tay, giọng đều đều:"Tối nay, Thượng Tướng sẽ ghé cùng với Đại Tướng Hồ Văn Dung."Mỹ Linh đặt chén trà xuống, đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ vành sứ, tiếng "keng" nhỏ vang lên như một lời mỉm cười nhạt thếch.Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi nắng đã đổ nghiêng về phía hoàng hôn:
"Có Hồ Tiên Thanh không?"Lưu An lắc đầu:
"Người của mình chưa xác định được. Có thể có, có thể không."Mỹ Linh hơi nhướn mi, đuôi mắt cong lên như nét cọ mềm, âm thanh từ môi nàng buông ra như tiếng vang từ địa phủ:"Cả tuần không thấy mặt. Khi nhìn thấy phải thấy luôn nhạc phụ cùng hôn thê của cô ta. Đáng ghét thật!" "Hôm nay dám dẫn cả cha vợ tương lai về đây... bàn chuyện hôn nhân sao?"Nàng nhấc chân vắt chéo, lưng tựa vào ghế. Trên người vẫn là chiếc váy ngủ lụa màu ngà ôm sát, vai trần mịn như cánh sen chưa nở. Gió lướt qua làm vài sợi tóc rủ xuống má, mơ hồ như tranh thủy mặc chưa chấm mực xong.Một lát sau, nàng mỉm cười nụ cười nhẹ như hoa lê đầu xuân nhưng mang theo gai lạnh:
"Nếu thật sự trở thành con rể của Hồ Văn Dung... thì ta sẽ bắt Quảng Thượng Tướng của ngươi mở miệng kêu ta một tiếng "mẹ", ngươi đi chuẩn bị đi."Lưu An giật nhẹ khoé môi. Gió ngoài trời hình như thổi mạnh hơn, rèm trắng bay lên lộ ra vệt nắng lướt qua má chủ nhân đẹp một cách nguy hiểm."Dạ, tôi sẽ truyền xuống. Nói bên ngoài là... tối nay, Nhất Khanh có tiết mục."Nàng gật nhẹ đầu, không thêm một lời nào.Lưu An lui ra, lòng thầm cầu nguyện cho Quảng LingLing nếu hôm nay Thượng Tướng đến với thân phận rể tương lai, thì đêm nay, sợ rằng... cô sẽ phải đổi vai gọi một tiếng "mẹ Hồ".
"Không hổ con rể Hồ gia." ông cười, vừa nói với thư ký phía sau vừa vỗ tay theo nhịp nhạc chúc mừng, "Lập bàn tiệc đi, đặt ở nơi nào náo nhiệt nhất thành phố cho ta. Hôm nay phải ăn mừng lớn."Thư ký trẻ tuổi đẩy gọng kính, cười đáp:
"Nơi hạng nhất thành phố A bây giờ, có lẽ là... Nhất Khanh Tửu Lâu?"Ông ta ngập ngừng một chút, vẻ mặt chần chừ, như vừa nhớ ra điều gì đó. Nhưng rồi lại khẽ gật đầu, giọng nhẹ hẫng như đùa:
"Ai nhớ cái gì làm gì. Dù sao, cô ta... cũng mất trí nhớ rồi."Lời nói rơi vào gió, nhẹ như tiếng thở dài nhưng đọng lại trong không gian một tầng sương mỏng.Hồ Văn Dung nói với Quảng LingLing:"Con đến Nhất Khanh trước đi, ta có chút việc riêng, sẽ đến sau."Giọng ông nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt lại đầy tính toán. Xe của ông không chạy về hướng Nhất Khanh, mà thẳng một đường rẽ vào Hồ phủ.Trong biệt viện, người hầu đã bận rộn từ sớm. Phấn, son, trang sức trải đầy một bàn gỗ lim khắc hoa văn cổ. Hồ Tiên Thanh ngồi trước gương đồng, mắt dán chặt vào hình ảnh phản chiếu trong gương đôi môi đỏ nhạt, mắt phượng chuốt cong, từng sợi tóc được bới lên tỉ mỉ để lộ cần cổ trắng thon.Cô ta không mặc trang phục như thường lệ, mà chọn một chiếc sườn xám tơ thêu tay hoa ngũ sắc, cổ khoét sâu, ôm sát lấy dáng hình vốn đã gợi cảm. Trên ngực trái cài một chiếc trâm vàng, đính ngọc trai biểu tượng ngầm của dòng dõi Hồ gia."Tiểu thư biết hôm nay chỉ là gặp mặt thôi mà, sao lại mất thời gian lựa đồ như ngày đi xem mắt vậy?" người hầu bên cạnh vừa phụ chỉnh cổ áo vừa hỏi nửa đùa.Hồ Tiên Thanh không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn bản thân thêm một lượt. Ngón tay khẽ lướt qua vành môi.Một canh giờ. Chỉ để trang điểm, chọn đúng màu môi mà cô ta cho là sẽ khiến Quảng LingLing nhìn không rời mắt.Bởi vì hôm nay, cuối cùng cũng là ngày cô ta và vị Thượng Tướng kia sẽ chính danh cùng xuất hiện dưới ánh đèn. Trước mặt người dân. Trước mặt cả thiên hạ. Và quan trọng nhất... trước mặt Mỹ Hồ.Hồ Tiên Thanh khẽ nhếch môi, tiếng cười lạnh vang trong lồng ngực:"Một đêm thôi, là đủ để biết ai là người nên được đứng bên cạnh Thượng Tướng."Cô quay lại, đẩy nhẹ vai người hầu:"Dọn đồ đi, xe tới rồi."Bên ngoài, Hồ Văn Dung đã chờ sẵn, nở nụ cười hài lòng khi thấy con gái mình bước ra như một đóa mẫu đơn chờ ngày khai nở rực rỡ nhất.Trong xe, ánh đèn trần dịu nhẹ soi lên gương mặt già nua nhưng vẫn toát ra vẻ uy nghiêm của Hồ Văn Dung. Ông chắp tay lên đầu gậy, mắt nhìn thẳng phía xa.Hồ Tiên Thanh ngồi bên cạnh, dáng ngồi nghiêng về phía trước, đôi mắt sắc như muốn đo lường từng tầng khí thế ẩn sau bức tường kia.Hồ Văn Dung trầm giọng, không cao, nhưng từng chữ như chạm vào xương sống:"Tiên Thanh, đến đây là để nói chuyện, không phải để gây chuyện.""Con hiểu.""Không. Con chưa hiểu."
Ông nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt thâm trầm như đá cuội lặng trong nước sâu. "Ta biết con đang nghĩ gì. Nhưng đừng làm chuyện hồ đồ trước khi bước chân vào Quảng phủ."Hồ Tiên Thanh mím môi, không đáp.Hồ Văn Dung gõ nhẹ đầu gậy lên sàn xe một tiếng "cộc" trầm đục, như điểm nhấn cho lời nói tiếp theo:"Dù sao... tháng sau ta cũng nghỉ hưu. Khi đó, ta không còn gì để ràng buộc Quảng LingLing.""Ý cha là...""Ý ta là" ông nhìn thẳng vào con gái mình, ánh nhìn không giận, không dọa nạt, chỉ là một tầng cảnh tỉnh sâu xa,
"nếu muốn đánh, cũng phải chọn đúng lúc. Bây giờ chưa phải thời cơ."Một cơn gió nhẹ thổi qua, lùa vào khe cửa kính hạ xuống một nửa, mang theo mùi đất buổi sớm và hoa quế xa xa.Hồ Tiên Thanh khẽ gật đầu, gương mặt căng thẳng giãn ra một chút. Cô ta không phải không hiểu. Nhưng cái cảm giác muốn kiểm soát, muốn giành mọi thứ ngay lập tức vẫn còn nóng rực trong lòng."Cha vẫn đứng sau con chứ?"Hồ Văn Dung nhắm mắt, thở dài một hơi, như buông bỏ tất cả tham vọng của đời mình vào câu nói sau cùng:"Cha luôn đứng sau lưng con nhưng sợ không kịp đứng trước họng súng thay con."Trời về chiều, nắng tan loãng như màu trà đã pha lần hai, nhạt, nhẹ, và mơ hồ khó nắm. Trong căn phòng tầng hai của Nhất Khanh, gió từ cửa sổ thổi vào mang theo chút mùi thơm ẩm của hoa mộc đang nở nơi vườn sau.Lưu An bước vào với tờ giấy ghi tay, giọng đều đều:"Tối nay, Thượng Tướng sẽ ghé cùng với Đại Tướng Hồ Văn Dung."Mỹ Linh đặt chén trà xuống, đầu ngón tay thon dài chạm nhẹ vành sứ, tiếng "keng" nhỏ vang lên như một lời mỉm cười nhạt thếch.Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi nắng đã đổ nghiêng về phía hoàng hôn:
"Có Hồ Tiên Thanh không?"Lưu An lắc đầu:
"Người của mình chưa xác định được. Có thể có, có thể không."Mỹ Linh hơi nhướn mi, đuôi mắt cong lên như nét cọ mềm, âm thanh từ môi nàng buông ra như tiếng vang từ địa phủ:"Cả tuần không thấy mặt. Khi nhìn thấy phải thấy luôn nhạc phụ cùng hôn thê của cô ta. Đáng ghét thật!" "Hôm nay dám dẫn cả cha vợ tương lai về đây... bàn chuyện hôn nhân sao?"Nàng nhấc chân vắt chéo, lưng tựa vào ghế. Trên người vẫn là chiếc váy ngủ lụa màu ngà ôm sát, vai trần mịn như cánh sen chưa nở. Gió lướt qua làm vài sợi tóc rủ xuống má, mơ hồ như tranh thủy mặc chưa chấm mực xong.Một lát sau, nàng mỉm cười nụ cười nhẹ như hoa lê đầu xuân nhưng mang theo gai lạnh:
"Nếu thật sự trở thành con rể của Hồ Văn Dung... thì ta sẽ bắt Quảng Thượng Tướng của ngươi mở miệng kêu ta một tiếng "mẹ", ngươi đi chuẩn bị đi."Lưu An giật nhẹ khoé môi. Gió ngoài trời hình như thổi mạnh hơn, rèm trắng bay lên lộ ra vệt nắng lướt qua má chủ nhân đẹp một cách nguy hiểm."Dạ, tôi sẽ truyền xuống. Nói bên ngoài là... tối nay, Nhất Khanh có tiết mục."Nàng gật nhẹ đầu, không thêm một lời nào.Lưu An lui ra, lòng thầm cầu nguyện cho Quảng LingLing nếu hôm nay Thượng Tướng đến với thân phận rể tương lai, thì đêm nay, sợ rằng... cô sẽ phải đổi vai gọi một tiếng "mẹ Hồ".