LINGORM | SẮC

Chương 52: Bắt Đầu



Sau bữa sáng, trời trong như được lọc qua tầng sương mỏng. Mỹ Linh vẫn còn tựa vào vai Quảng LingLing trong khoang xe, ánh mắt lơ đãng nhìn đường đi. Còn cô, sau khi đưa nàng về Nhất Khanh, cũng không nán lại lâu. Xe vừa dừng, cô đã cúi người hôn nhẹ lên trán nàng, dặn dò vài câu, rồi quay đi, như thể từ đầu đến cuối, việc xa nhau là điều đã được định trước.

Về đến Quảng phủ, Quảng Thiếu Tường đã đợi sẵn trong phòng khách, trên bàn là văn bản phong chức mới còn thơm mùi mực tươi. Giọng ông vang lên đầy hào hứng:

"Có chỉ ban xuống, đầu tháng sau sẽ phong con làm Thượng Tướng, nắm liền tam binh lục viện. Cấp bậc này... tính luôn ta, con là người trẻ nhất nắm được trong tay toàn quyền quân đội."

"Giỏi lắm, con hơn cha." sau đó ông cười lớn. Ông nhìn con gái, như trông đợi một biểu hiện gì đó mừng rỡ, bất ngờ, thậm chí là một lời cảm ơn. Nhưng Quảng LingLing chỉ đứng đó, áo choàng chưa kịp cởi, mùi gió xuân vẫn còn trên tóc, nhàn nhạt gật đầu như báo đã biết.

Không nói không rằng, không vui không buồn. Ánh mắt cô bình thản như thể không phải đang nghe tin thăng chức lớn nhất trong sự nghiệp quân đội, mà chỉ là ai đó đang báo hôm nay mây sẽ trôi về hướng tây.

Quảng Thiếu Tường sững vài giây, rồi cười gượng: "Con không khỏe sao? Về phòng nghỉ đi, trưa cha cho người mang cháo lên."

Cô gật đầu, không nói gì thêm. Bóng lưng cô khuất sau hành lang dài lát đá, bước chân chậm mà vững, không có lấy một chút chần chừ. Cửa phòng khép lại sau lưng, cũng như mọi cảm xúc đã được cất kín.

Chỉ còn lại Quảng Thiếu Tường ngồi đó, bàn tay nhẹ gõ lên mặt bàn. Trong lòng ông, từng lớp toan tính bắt đầu xoay chuyển.

Phong tướng đã xong. Giấy tờ đã vào tay. Giờ chỉ còn một việc nữa hôn sự.

Ông nhíu mày nghĩ đến Trần Mỹ Linh. Một đứa con gái nhìn qua hiện nay có vẻ nhún nhường nhưng rõ ràng có cách từng khiến LingLing của ông không chịu về nhà suốt mấy tháng liền, nếu lại trở mặt, LingLing của ông sẽ trở về tửu lầu sáng ra tối vào.

Phải cẩn thận.

Ông đứng dậy, ra lệnh cho người hầu bên cạnh:
"Cho người canh sát kỹ Nhất Khanh Tửu Lâu. Trần Mỹ Linh... không được để xảy ra sơ suất."

Giọng nói ông nhẹ, nhưng sắc như lưỡi dao đặt trên cổ người nghe.

Trong khu vườn hoa phía tây biệt phủ, nắng nhẹ trải lên những khóm hoa trà đang nở rộ. Hồ Tiên Thanh ngồi giữa bộ ghế gỗ lim, tay cầm từng chiếc trâm cài đang được bày ra trên khay nhung đỏ. Móng tay dài được sơn tinh tế lướt qua từng cây, mắt nhìn chăm chú như thể mỗi cây trâm đều mang một lớp da người.

Người hầu đứng bên cạnh, liếc nhìn rồi cúi thấp đầu, cất giọng nhỏ nhẹ:
"Tiểu thư, tại sao hôm qua lại nói thẳng với Thượng Tướng như vậy? Dù sao... cũng hơi quá rõ ràng."

Hồ Tiên Thanh không ngẩng lên. Ngón tay vẫn tiếp tục sàng lựa.
"Nếu là em," cô ta hỏi lại, giọng nhàn nhạt như đang trò chuyện với chính gió xuân, "em sẽ làm sao?"

Người hầu thoáng khựng, rồi đáp nhỏ:
"Dù gì bệnh đó cũng không phải không trị được... Huống chi, Thượng Tướng còn chưa thử qua, nên cũng chưa biết thật hư ra sao..."

Nói đến đó, cô ta liếc nhìn chủ nhân, rồi cười một cách nghịch ngợm:
"Mà em nói thật... Thượng Tướng đẹp quá đi. Nếu tiểu thư không muốn, có thể... nhường lại cho em không?"

Một tiếng bật cười khẽ, rất khẽ, thoát ra từ cổ họng Hồ Tiên Thanh.
Cô ta liếc người hầu, ánh mắt không cười:
"Em dẹp cái suy nghĩ đó đi. Định mộng làm lẽ cho Thượng Tướng sao?"

Người hầu vội vàng xua tay, giọng vẫn không giấu được khao khát:
"Không không, em chỉ... muốn ngủ với người phụ nữ đẹp nhất, quyền lực nhất tam phố thôi. Thượng Tướng... thật sự rất đẹp. Nếu được nằm dưới cơ thể đó một đêm thôi, chắc em chết cũng nguyện cam lòng."

Không gian lặng xuống.

Gió thoảng qua làm tà váy của Hồ Tiên Thanh nhẹ lay nhưng thần sắc cô ta vẫn không gợn sóng. Mắt vẫn dừng lại trên một cây trâm có khảm bạch ngọc, ánh mắt lạc vào đâu đó xa xăm.

Trong đầu cô ta, giọng người hầu lặp đi lặp lại: nếu nằm dưới cơ thể đó một đêm...
Cô ta chợt nghĩ, đúng vậy, chưa thử, làm sao biết?

Nếu Quảng LingLing không phế, thì sao?

Là ai sẽ không chịu nổi ai? Là ai sẽ rên rỉ dưới thân ai?

Cô ta không chắc. Nhưng một điều duy nhất chắc chắn đêm tân hôn sẽ cho cô ta câu trả lời.

Hồ Tiên Thanh đứng dậy, buông tay không chọn trâm nào.
"Chờ xem." cô ta khẽ nói, hơn là tự nhủ, rồi bước đi một mạch. Không liếc người hầu lấy một lần.

Chiếc giường lớn phủ ga tơ lụa thượng hạng, mùi tinh dầu với mùi da thịt, phảng phất như một vở kịch quen thuộc của những đêm buông thả.

Người tình đang quỳ gối trên giường, vuốt ve vai và cổ Hồ Tiên Thanh, thì thầm vào tai cô ta bằng thứ giọng đã được rèn luyện để khơi gợi:
"Tiên Thanh, ngươi có biết ngươi quyến rũ đến mức nào không? Nhìn ngươi thế này, ai mà chịu nổi..."

Ngón tay kia lần xuống hông, môi đặt lên gáy, nhưng người phụ nữ được hầu hạ lại chỉ nằm im, không động đậy, đôi mắt mở to nhìn trần nhà, như thể đang bị treo giữa một tầng suy nghĩ hỗn loạn.

Trong đầu cô ta không phải những lời ve vuốt, không phải da thịt lấp lánh ánh đèn, mà là khuôn mặt đóQuảng LingLing.

Lạnh. Đẹp. Xa cách đến mức gần như tàn nhẫn.

Từng đường nét khuôn mặt như được điêu khắc bằng băng đá: đôi môi mím chặt, chiếc mũi cao, xương gò má sắc nét. Và cái nốt ruồi nhỏ nằm trên gò má trái kia... trời ơi. Chỉ là một chấm đen, vậy mà cứ như muốn hút cô ta vào.

"Ngươi có nghe không?" người tình chớp mắt, hơi mất kiên nhẫn vì bị phớt lờ. "Hay là... hôm nay ngươi mệt?"

Hồ Tiên Thanh không trả lời. Không hề có phản ứng.

Bàn tay đang chạm lên ngực cô ta bị cô ta hất ra nhẹ đến mức gần như kiêu ngạo.

"Tắt đèn." cô ta nói. Giọng không to, nhưng chứa mệnh lệnh tuyệt đối.

Người tình lưỡng lự trong vài giây, rồi đành làm theo. Căn phòng chìm vào bóng tối.

Cô ta quay lưng lại, nằm nghiêng, môi mấp máy gọi khẽ, như một câu thần chú:
"Quảng LingLing..."

Không phải lần đầu cô ta nghĩ đến cái tên ấy khi đang nằm cạnh một ai đó, nhưng là lần đầu, cơn ám ảnh kéo dài đến mức khiến cơ thể tê liệt. Lúc người tình rúc vào lưng, cô ta nhắm mắt lại, cố giả vờ rằng bàn tay kia chính là của Quảng LingLing.

Thử tưởng tượng, nếu ánh mắt kia rơi xuống người côkhông phải là ánh nhìn xa cách của liên kết chính trị, mà là ánh nhìn khi đã tan chảy trên giường, khi đã thở hổn hển mà gọi tên cô... thì sẽ thế nào?

Cô ta rùng mình.

Người tình tưởng là cô lạnh, vội kéo chăn lên. Nhưng không biết rằng, người nằm cạnh không hề để tâm đến mình. Trái tim Hồ Tiên Thanh, từ bao giờ, đã chạy theo một người mà cô ta chưa từng chạm được đến.

Chương trước Chương tiếp
Loading...