LINGORM | SẮC

Chương 51: Làm Được Chuyện



Chăn mỏng trùm ngang vai, hơi thở hai người dần dịu lại sau cơn cuồng phong thể xác. Bầu trời ngoài cửa sổ phủ một màu tím lam sâu thẳm. Không còn tiếng rên rỉ, không còn tiếng va chạm ướt át. Chỉ còn tiếng tim đập trầm, chậm như hai nhịp trống đánh đồng bộ trong cùng một ngực.

Quảng LingLing nằm nghiêng, tay đặt dưới đầu Mỹ Linh, ngón cái vô thức vuốt ve gò má mềm mịn ấy. Mỹ Linh không nói gì, cũng không tránh, chỉ im lặng như đang lắng nghe trái tim cô gõ nhịp sát bên tai mình.

Một lúc sau, nàng mở miệng, giọng rất khẽ, lẫn trong hơi thở đã dịu:

"Chị nghĩ gì về Hồ Tiên Thanh?"

Quảng LingLing không trả lời ngay. Cô nhíu mày, rồi bật ra tiếng cười trầm thấp, khàn đặc sau hoan lạc:

"Tôi không quan tâm."

Mỹ Linh khẽ gật đầu. Như đoán trước. Nhưng nàng vẫn tiếp tục, mắt không rời khỏi cổ cô:

"Lưu An điều tra được... cô ta có người tình. Sau khi gả cho chị người tình đó cũng sẽ theo vào Quảng phủ."

Không khí hơi trùng xuống. Không phải vì ghen tuông, mà là vì phiền.

Quảng LingLing bật cười lần nữa, nụ cười đầy vị khinh bạc và buồn cười, cúi đầu, chóp mũi lướt dọc xương quai xanh nàng:

"Vậy... em thì lấy tôi vì điều gì?"

Mỹ Linh mím môi. Đôi mắt đảo qua đảo lại, rồi dừng trên khóe môi cô, ánh mắt nhòe nước nhưng cũng ranh mãnh:

"Em tính không gả cho chị..."

Quảng LingLing nhướn mày. Mỹ Linh nhấc tay, chạm nhẹ vào nơi trái tim cô đang đập rất nhanh dưới lớp da nóng rực:

"Trước mắt, chỉ có chị làm được chuyện... nên em đang suy nghĩ lại." nàng lại hờ hửng buông câu tiếp theo, mặc kệ cái ánh mắt như dao đang chỉa về phía mình.

"Thì cứ như vậy trước đi, nào em tìm được người làm được hơn thì trả chị lại cho Quảng gia."

Câu nói không lớn, không sắc sảo, không cố tình khiêu khích nhưng lại đánh trúng bản năng sở hữu của Quảng LingLing.

Cô cười khẽ, đầu khẽ lắc như bất lực trước cái lối láo xược bẩm sinh của tiểu yêu tinh đang nằm gọn trong vòng tay mình.

Rồi cắn một cú cắn rõ đau, ngay nơi xương ngực, không lưu tình.

Mỹ Linh hét khẽ:

"A! Đau! Chị điên à?!"

Quảng LingLing không nói, chỉ liếm lại nơi mình vừa cắn như bù đắp, giọng khàn khàn mang theo cả dục vọng chưa tắt và sự chiều chuộng bất lực:

"Để em nhớ mà suy nghĩ cho nghiêm túc."

Mỹ Linh liếc mắt, giả vờ tức giận, rồi vùi mặt vào hõm vai cô, lẩm bẩm như mèo nhỏ:

"Vậy chị cũng phải giữ phong độ đó... mỗi đêm."

Quảng LingLing bật cười, siết chặt nàng vào ngực, trầm giọng bên tai:

"Không có đêm nào là tôi không muốn khiến em nghĩ lại."

Ánh nắng sớm rải nhẹ qua tấm rèm trắng lụa mềm, chiếu lên những đường cong uể oải dưới lớp chăn mỏng. Không khí trong phòng đượm mùi da thịt đã được thỏa mãn, quyện cùng hương gỗ trầm và thoảng đâu đó là chút ngọt ngào từ mái tóc người nằm cạnh.

Quảng LingLing mở mắt đầu tiên.

Không động đậy. Chỉ yên lặng nằm nghiêng, ngắm người trong vòng tay mình.

Trần Mỹ Linh vẫn còn đang ngủ hơi thở đều đều, hàng mi dài hơi rung mỗi lần chạm giấc mơ, môi hé hờ như đang gọi tên ai đó. Có lẽ là cô.

Cảm giác muốn giam giữ người này mãi trong lòng ngực đột ngột trào lên. Một thứ bản năng chiếm hữu, dịu dàng nhưng cố chấp.

Cô nghiêng đầu, cắn nhẹ vào vành tai trắng mịn như cách đánh thức độc nhất chỉ dành cho nàng. Rất nhẹ, đủ để đánh thức nhưng không làm đau.

"Ưm..." Mỹ Linh trở mình, mắt còn lim dim, giọng khàn khàn vì vừa tỉnh vừa vì dư âm đêm qua, "Đừng làm nữa..."

Quảng LingLing không trả lời, chỉ bật cười khẽ, cúi xuống hôn lên trán nàng một cái, rồi luồn tay qua dưới gáy, nhấc nàng lên khỏi giường trong một vòng ôm trọn.

"Dậy rồi thì đi tắm." Cô nói như ra lệnh nhưng trong giọng lại tràn đầy nuông chiều.

"Chị tắm giúp em sao?" Mỹ Linh dụi mặt vào vai cô, giọng còn ngái ngủ nhưng môi đã cong lên trêu ghẹo.

"Ừm" Quảng LingLing đáp, bước vào phòng tắm giữa ánh sáng vàng nhạt đang phủ dần lên cả hai người như vẽ thêm nét mơ hồ cho buổi sáng yên bình.

Hơi nước bắt đầu lan ra từ vòi sen mạ đồng, cuộn mình như làn sương mỏng ôm lấy từng góc phòng tắm lát gỗ. Tiếng nước rơi lách tách đều đều như nhịp trống chậm rãi dẫn dắt vũ điệu giữa hai người.

Quảng LingLing đặt Trần Mỹ Linh xuống ghế dài bên thành bồn.

Lưng Mỹ Linh dựa vào mặt đá mát lạnh nhưng lòng bàn tay đã bị giữ lấy một cách chậm rãi và có chủ ý. Cô vẫn chưa mở mắt hẳn, chỉ hé một bên, lười biếng mà khiêu khích.

"Tư lệnh Quảng, chị không phải đang nhân cơ hội làm thêm chuyện đấy chứ..."

Quảng LingLing không đáp.

Chỉ rút sợi dây cột áo ngủ lụa, để lớp vải mỏng trượt xuống, chạm vào da thịt bằng một âm thanh gần như không nghe thấy. Nước ấm từ vòi sen bắt đầu dội nhẹ xuống vai cô, rồi lan ra khắp lưng, hòa vào mái tóc ướt mềm như dải lụa sẫm màu.

Ánh sáng buổi sớm từ cửa sổ mờ đọng lại trên những giọt nước lăn qua xương quai xanh, tạo thành đường nét mơ hồ mà tinh xảo như được điêu khắc bởi ánh mắt của kẻ đang nhìn ngắm.

Trần Mỹ Linh bị lôi kéo vào bồn, thân thể ướt át rúc trong lòng người kia, hai tay tự nhiên vòng qua cổ. Nước ấm trượt dọc theo gáy, xuống sống lưng, rồi len vào khoảng trống giữa hai người ấm, thân mật và gần như vô thanh vô tức.

"Chị định tắm kiểu này thật sao?" nàng hỏi khẽ, mũi kề vào má Quảng LingLing, hơi thở pha mùi hoa quế của rượu đêm qua vẫn chưa tan.

Quảng LingLing một tay mở vòi sen lớn, tay kia cầm lấy chai sữa tắm, đổ ra lòng bàn tay, chà nhẹ đến khi nổi bọt rồi áp lên lưng nàng, chậm rãi miết xuống như đang viết từng dòng chữ vô hình.

"Ừ. Em dùng thân dụ tôi cả đêm, giờ không chịu trách nhiệm thì hơi vô lương tâm."

Giọng cô không nặng không nhẹ nhưng chứa một tầng bá đạo dịu dàng đặc trưng vừa như trách mắng, vừa như chiều chuộng. Giống một người cắn nhẹ vào quả đào chín mọng, biết sẽ ngọt nhưng vẫn cố nhẩn nha cắn từng chút.

Ngón tay cô lướt trên xương bả vai Mỹ Linh, rồi theo đường cong sống lưng mà trượt xuống.

Không gấp, không dồn dập, chỉ như đang khắc nhớ từng phân da thịt.

Mỹ Linh không nói gì, chỉ rúc mặt sâu hơn vào hõm cổ đối phương, hờn dỗi cắn một cái nhẹ vào xương quai xanh.

"Chị lại cố tình..."

"Ừ. Từ đầu đến cuối, đều cố tình."

Quảng LingLing đáp, giọng khẽ mà trầm, đủ khiến lòng người run rẩy.

Bọt trắng phủ trên hai người, mùi hoa nhài thoang thoảng, tiếng nước róc rách chảy xuống như tấu một bản sonata mềm mại. Cô xoay người nàng lại, dùng khăn bông lau những nơi nước vừa chảy qua mỗi một động tác đều như đang đối xử với vật quý giá nhất thế gian.

Cảm giác không chỉ là thân mật, mà còn là tín nhiệm, yêu chiều và một chút gì đó như nguyện chết chìm trong khoảnh khắc này cùng nhau.

Một lúc lâu sau, Mỹ Linh nhỏ giọng hỏi như thể sợ phá vỡ yên bình:

"Nếu một ngày em không còn đẹp như thế này, chị còn tắm cho em không?"

Quảng LingLing dừng tay, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm như đáy biển không gợn sóng.

"Tôi không tắm cho em vì em đẹp. Tôi tắm cho em... vì em là của tôi."

Một câu trả lời, đơn giản mà không thể phản bác.

Giữa làn hơi nước, hai người lại chạm trán nhau, trán tựa trán, không hôn, không lời nhưng tim đập chung một nhịp.

Sau khi lau khô mái tóc ẩm bằng chiếc khăn dày màu kem, Quảng LingLing lấy hai bộ áo choàng lụa trắng treo sẵn trên móc, một cái khoác cho Mỹ Linh, một cái giữ cho mình. Nàng ngồi xuống giường, vạt áo choàng rủ xuống sàn, hờ hững mà yêu kiều.

Mỹ Linh vẫn ngồi bên thành giường, tay cầm chiếc áo sơ mi trắng cô mới thức dậy ủi khi trời hừng sáng. Khi Quảng LingLing bước đến trước mặt, nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vươn tay lên, thay áo cho cô.

Ngón tay thon dài chạm vào vạt áo, nhẹ nhàng kéo qua vai, rồi gài từng chiếc nút áo trắng ngọc. Động tác chậm rãi và cẩn trọng như thể đang cài chặt lại một khúc nhạc riêng mà chỉ hai người nghe được.

"Nút này lỏng ra là mất hết."

Mỹ Linh vừa nói vừa khẽ nhíu mày, ngón cái ấn nhẹ vào mép áo cho phẳng phiu hơn.

Ánh sáng sớm xuyên qua tấm rèm mỏng sau lưng nàng, làm đường nét trên gương mặt càng thêm dịu dàng. Quảng LingLing cúi đầu nhìn người đang chăm chú trước ngực mình, khóe môi nhịn không được cong nhẹ.

"Em nghiêm túc như đang ký giấy bán thân vậy."

"Dù sao, thân này cũng chẳng bán cho chị."

Mỹ Linh ngẩng đầu, ánh mắt tinh nghịch nhưng giọng lại nhẹ bẫng,

"Tuy nhiên, em không muốn ai thấy chị như thế này... trừ em."

Một câu đơn giản, mà khiến tim Quảng LingLing chậm mất một nhịp.

Không cần trói buộc, không cần cấm đoán, chỉ là một mong muốn bình thường nhưng trong đó đầy chất chiếm hữu dịu dàng đến mức khiến người ta cam tâm.

Cô đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng ra sau tai, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ vừa hoàn thành nhiệm vụ.

"Không bán, không gả, em nói không là không sao?"

Phòng trà nhỏ bên ban công, một góc ưa thích của Quảng LingLing, đã được mở rèm. Nắng sáng chiếu qua mành tre, tạo nên những vệt sáng đan xen trên mặt bàn gỗ.

Trà oolong còn ấm trong bình gốm men rạn. Một đĩa bánh mè đen giòn thơm đặt bên cạnh. Hai người ngồi đối diện, không còn khoảng cách giữa tư lệnh và người tình, chỉ là một buổi sáng yên tĩnh giữa hai kẻ hiểu nhau hơn tất cả.

Mỹ Linh rót trà cho cả hai, tay áo dài trượt xuống cổ tay trắng nõn, động tác nhịp nhàng như đã làm trăm lần. Nàng nghiêng đầu nhìn ra vườn, nơi vài cành đào đang đón nắng sớm, mắt lim dim, nụ cười thoáng qua nhẹ như gió.

"Ước gì buổi sáng nào cũng thế này..."

Quảng LingLing không nói, chỉ đưa tay qua bàn, nắm lấy tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng xoa lên mu bàn tay kia.

"Sớm thôi, em không còn phải ước."

Không phải hứa hẹn xa xôi.

Chỉ là lời tuyên bố vững chắc, trầm ổn như chính con người cô.

Chương trước Chương tiếp
Loading...