LINGORM | SẮC

Chương 4: Mỹ Hồ Hạ Phàm



Thành phố Z về đêm là một mớ hỗn độn của ánh đèn, ma túy, tiền bạc và những bí mật.

Ở nơi ánh sáng lấp lánh nhất, thường là chỗ bẩn thỉu nhất và ở nơi bẩn thỉu ấy lại có một cái tên khiến từ thương nhân đến xã đoàn, từ cảnh sát cho đến quan chức cấp cao cũng phải kiêng dè ba phần.

Mỹ Hồ.

Tên thật Trần Mỹ Linh cô gái có sắc đẹp lộng lẫy, nhan sắc chưa từng có, tính cách tự nhiên khoáng đạt, trí tuệ sắc sảo lại không quan tâm tiểu tiết.

Đẹp như trong tranh, đẹp đến mức ai nhìn cũng phải ngoái lại lần hai. Nhưng người ta không gọi cô là "Mỹ Linh" mà gọi là Mỹ Hồ.

Mỹ Hồ – hồ ly đẹp nhất, thông minh nhất, nguy hiểm nhất.

Vì nhan sắc của nàng... đẹp đến ma mị.
Còn tâm cơ... hiểm độc tựa hồ ly ngàn năm.

Nàng là kỹ nữ đứng đầu của Nhất Khanh Tửu Lâu, nơi mà khách vào uống rượu, uống say mê mỹ nhân... nhưng chỉ có ai biết chơi mới hiểu nơi ấy là trung tâm tình báo ngầm lớn nhất nước.

Nhất Khanh và Vạn Khanh hai tửu lâu lớn nhất, nghe như chốn phong lưu, thực chất là đại bản doanh thu thập, mua bán thông tin, thậm chí thao túng cả thế giới ngầm.

Chủ đứng sau chính là Trần Mỹ Linh. Cô 27 tuổi chỉ mất thời gian 7 năm để tạo lập cơ cấu tình báo lớn nhất nước.

Đêm nay, Nhất Khanh mở tiệc lớn mừng sinh nhật lão đại Bang Hắc Long, cũng là dịp thu hút các nhân vật máu mặt đến thả lỏng và... rò rỉ thông tin.

Khách khứa ngồi kín những phòng riêng, sau tấm rèm lụa mỏng là ánh đèn mờ ảo, men rượu trộn với hương son phấn.

Tiếng cười nói, tiếng đàn sáo hòa vào nhau như một khúc nhạc ma quái.

Giữa đại sảnh, một nữ nhân bước ra.

Trần Mỹ Linh trong bộ xiêm y đỏ mỏng manh, thắt eo cao, làn da trắng như tuyết, mắt phượng hẹp dài ánh lên vẻ quyến rũ.

Từng bước chân nàng như lướt trên mặt nước, nhẹ nhàng mà khiêu khích.

Tiếng trống nhè nhẹ vang lên.

Mỹ Linh nhấc tay, từng dải lụa đỏ quấn quanh cánh tay, thân hình uyển chuyển như rắn nước, đôi chân trần di chuyển mềm mại trên sàn đá lạnh giá.

Tấm màn lụa mỏng bao quanh sân khấu, mờ mờ ảo ảo, chỉ đủ để lộ dáng người, không rõ mặt.

Chính cái mơ hồ ấy lại khiến người ta khao khát đến điên dại.

Nàng xoay người, mái tóc dài đen mượt như thác nước đổ xuống vai trần. Đôi mắt liếc ngang, khiến mấy vị khách ngồi sau tấm rèm cắn răng nuốt nước bọt.

Tiếng trống nhanh dần. Mỹ Linh nghiêng người, đôi tay vung lên, tà váy xoay tròn, lộ ra đôi chân thon dài, làn da trắng ngần như bạch ngọc.

Nụ cười của nàng nửa kín nửa hở ánh mắt như câu hồn đoạt phách.

Có người nam nhân ghì chặt lấy chén rượu, ánh mắt như phát cuồng.

Có nữ nhân cũng đỏ mặt, lén đưa mắt nhìn, trong lòng rung động chẳng khác gì đàn ông.

Ánh sáng lấp loáng, từng động tác của Mỹ Linh tựa như vũ điệu của một con hồ ly ma mị, dẫn dắt tâm trí của tất cả vào cơn mê loạn.

Chẳng ai biết rằng... dưới tấm màn mỏng manh ấy, chính là người đàn bà đang nắm giữ bí mật sinh tử của họ.

Khi bài múa kết thúc, Mỹ Linh quỳ gối xuống, hai tay nâng chén rượu, ánh mắt sóngsánh: "Kính mừng Bang chủ Hắc Long trường thọ. Mong ngài và chư vị khách quý hôm nay, uống rượu, thưởng hoa, quên hết ưu phiền."

Giọng nói ngọt ngào như mật, từng chữ như quấn lấy, làm ai nấy đều muốn ngồi lâu hơnmột chút.

Thế nhưng trong đầu Mỹ Linh từng gương mặt, từng ánh mắt, từng câu vô tình lộ ratrong hơi men... đều đã bị nàng âm thầm ghi nhớ.

Dù cho người đó là bang chủ, thương gia, hay một vị quan to nào đó ngoài kia.

Khi ánh đèn tắt, khách khứa rời đi, Mỹ Linh ngồi trước gương, lau son môi, ánh mắt sắc bén không còn chút ngây thơ quyến rũ nào nữa.

Trong một phòng riêng sang trọng, ánh đèn lụa hồng rọi xuống làn da trắng như ngó sen của người phụ nữ đang ngồi bắt chéo chân trên ghế.

Mái tóc dài buông lơi, ánh mắt như phủ một tầng sương mỏng, đuôi mắt cong cong như cười như không.

Nàng cầm ly rượu nhẹ lắc, ánh đỏ trong ly sóng sánh nhưmáu.

"Tin sáng nay, hội Dư Thành Hán chuyển hàng thất bại. Người của hắn chết bốn, mất hết hàng."

Một ả kỹ nữ rón rén bẩm báo.

Trần Mỹ Linh khẽ cười, đầu ngón tay mảnh khảnh vân vê miệng ly: "Người thoát được là ai?"

"Dạ... Lữ Bảo."

Ánh mắt nàng lóe lên một tia hứng thú."Ồ... chính là cô ta sao?"

Trần Mỹ Linh sớm nghe danh Lữ Bảo nghĩa nữ của Lữ Thành Hảo, người đứng sau trùm ma túy lớn nhất miền Nam, từng là con át chủ bài trăm trận trăm thắng.

Nàng vẫn tò mò, thế nào là "cánh tay phải" của Lữ lão đại.

Nghe nói người này lạnh lùng như băng, đẹp như thần nữ, tay cầm súng chẳng chùn, dao hạ gục chẳng chớp mắt. Nhưng cũng có người bảo, Lữ Bảo là người duy nhất trong Hiệp Nghĩa Hội có đầu óc, biết nhìn xa, biết giữ mạng.

"Đưa tin cho bên mình. Nói với Hứa Nhạc đừng động vào người này. Ta muốn gặp thử."

Mỹ Hồ khẽ ra lệnh, giọng nhàn nhạt, mà sắc bén đến gaisống lưng.

Cô gái kia cúi đầu, lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng nhạc nhẹ và mùi trầm hương.

Trần Mỹ Linh ngả người, ánh mắt nhìn lên trần nhà, nụ cười nửa miệng: "Lữ Bảo... Nếu cô thông minh... thì đừng để tôi nắm được điểm yếu."

Nàng biết rõ những người như Lữ Bảo, càng đẹp, càngnguy hiểm, lại càng cô độc.

Và Trần Mỹ Linh, chưa bao giờ sợ đàn bà đẹp.
Nàng chỉ sợ... những người không biết sợ.

Ở Nhất Khanh, Mỹ Hồ chẳng khác gì bà hoàng.

Mỗi đêm, tửu khách đến đầy nhà, kẻ quyền cao chức trọng, kẻ trùm xã hội đen, thậm chí có người trong quân đội cũng bí mật tới lui. Nhưng tất cả đều phải giữ miệng, bởi mỗi lời nói ra ở nơi này... đều là hàng hóa. Chỉ một nụ cười nhẹ, một ánh mắt như vô tình Mỹ Hồ đã nắm được bí mật sống chết của họ.

Và rồi... tin đồn bắt đầu rò rỉ.

Lữ Bảo bị điều đi quản lý quán bar một cú ngã bất ngờ.

Trần Mỹ Linh cười khẽ, trong mắt hiện lên tia sắc lạnh: "Nếu thế... cũng là lúc gặp nhau rồi."

Đêm kế, tại quán bar Thiên Hạ, một vị khách đặc biệt ghé thăm.

Ánh mắt như nước, dáng người như liễu.

Mặc váy đen bó sát, mái tóc uốn nhẹ, môi đỏ như mận chín.

Trần Mỹ Linh.

Bắt đầu ván cờ... của hai con mãnh thú.

Chương trước Chương tiếp
Loading...