LINGORM | SẮC

Chương 47: Lại Là Tôi Đây (H)



Quảng LingLing siết nàng thật chặt, lật người nàng lại.

Trận chiến thứ hai bắt đầu.
Nhưng lần này, không phải Quảng LingLing chủ động.

Là nàng. Là Trần Mỹ Linh như thể cả con người nàng bị nỗi sợ nuốt chửng, nỗi sợ suýt nữa đánh mất người mình yêu... suýt nữa mãi mãi không còn cơ hội chạm vào nhau thế này.

Nàng đẩy cô nằm xuống, hai chân kẹp ngang hông, tóc rối như cỏ lau trong gió, ánh mắt rực lên tia sáng hoang dại chưa từng có.

"Đêm nay, em muốn chị nhớ rõ..." nàng thì thầm, giọng khàn vì kêu rên ban nãy "...rằng chị vẫn còn sống."

"Và chị thuộc về em."

Từng chữ như dao cắt xuống da thịt.

Quảng LingLing thở mạnh, mắt mở to. Cô chưa từng thấy nàng thế này không hề do dự, không e lệ, không nũng nịu.

Chỉ là khát khao trần trụi, không cần ngụy trang.

Bàn tay Mỹ Linh trượt dọc theo ngực cô, móng tay vạch thành từng đường đỏ mỏng, rồi cúi xuống cắn, mút, cào cấu.

Mỗi cú chạm như muốn để lại dấu vết. Như muốn khắc tên mình lên từng tấc da thịt cô.

"Em không cần dịu dàng."

"Em cần thật. Cần chị... như chị đang sống."

"Không phải cái xác vô hồn biết hôn môi mà tim đã quên tên em."

Giọng nói ấy nghẹn nhưng không yếu. Như rượu cũ đun sôi, đầy tầng tầng cảm xúc chất chồng suốt nửa tháng xa cách.

Quảng LingLing cố siết eo nàng nhưng lại bị nàng giữ chặt tay.

"Đừng động." Mỹ Linh gằn nhẹ "Là em làm."

Rồi nàng hạ người, liếm dọc từ hõm cổ xuống bụng. Từng động tác đều mang theo run rẩy run không phải vì sợ hãi, mà là vì cảm xúc dâng trào đến giới hạn không thể chịu thêm.

Khi môi nàng chạm xuống nơi ấy nơi vẫn còn ẩm ướt dư vị dục vọng chưa tan Quảng LingLing không kìm nổi, rên khẽ.

Lần đầu tiên cô cảm thấy mình bị chiếm đoạt.

Từng cú liếm, từng lần lưỡi lướt qua đều là sự càn quét như muốn gõ cửa ký ức như muốn ép buộc cô phải khắc sâu:
Là em. Là Mỹ Linh của chị. Là người yêu chị. Là người chị không được quên.

"Chị biết em là ai không?"
Mỹ Linh hỏi, môi không rời khỏi nơi đang run lên kia.
"Trả lời em."

Quảng LingLing cắn môi, siết ga giường. Cơ thể cong lên vì khoái cảm bị thúc ép không ngừng.

"Em là... Mỹ Linh..." cô rít lên "Là của tôi... người tôi yêu..."

"Còn sống." nàng ngẩng đầu, thở hổn hển "Còn cảm thấy em yêu chị?"

Quảng LingLing gật mạnh. Nước mắt trào ra mà chẳng biết từ khi nào.
Cô kéo nàng lên, ôm vào ngực, đặt tay sau gáy, thì thầm bằng giọng khản đặc:

"Xin lỗi em..."

"Vì gì?"

"Vì đã khiến em phải sợ như vậy."

Mỹ Linh không trả lời. Nàng chỉ cắn nhẹ vai cô, rồi vòng tay qua cổ, xiết chặt như muốn hoà vào trong máu thịt.

Nàng ngồi lên, dẫn đường cho cô tiến vào không có khoảng chờ, không có nhẹ nhàng.

Chỉ có một cú ngồi xuống dứt khoát.

Hai người hòa làm một lần nữa, lần này không còn ai dẫn dắt ai.

Chỉ có dục vọng hoang dại, đau thương và yêu thương trộn lẫn thành bản nhạc nghẹn ngào.

Trong từng nhịp va chạm, Quảng LingLing cảm nhận được rất rõ Mỹ Linh đang khóc.

Không thành tiếng. Nhưng từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống cổ cô.

"Đừng chết..." nàng nức nở, thì thầm bên tai "Em chịu không nổi... nếu chị quên em..."

"Không đâu..." Quảng LingLing đáp lại, ôm nàng thật chặt "Tôi thà chết, chứ không bao giờ quên em."

Câu đó như chìa khoá mở chốt cuối cùng.

Mỹ Linh run rẩy thét lên trong cơn cao trào, cơ thể cong vút, rồi đổ nhào vào ngực cô, nức nở như đứa trẻ.

Cả căn phòng chìm trong tiếng thở dốc, tiếng tim đập gấp gáp và tiếng nước mắt rơi chạm vào da thịt đang nóng bỏng.

Không ai còn đủ hơi sức để cử động.

Chỉ có hai người, quấn lấy nhau. Đẫm mồ hôi. Đẫm nước mắt. Nhưng cũng... đẫm yêu thương.

Căn phòng chìm trong bóng tối dịu nhẹ. Mùi hoan ái chưa tan hết, quện cùng hương quế nhè nhẹ thoảng từ da thịt ướt mồ hôi.

Trần Mỹ Linh nằm sấp trên ngực cô, tóc xõa đầy cổ và bờ vai. Hơi thở nàng đều đặn nhưng tim cô thì vẫn chưa chịu yên.

Quảng LingLing cúi nhìn, khẽ vuốt mấy sợi tóc dính trên gò má nàng. Ánh đèn vàng hắt xuống làn da trắng đang ửng hồng vì thỏa mãn lẫn kiệt sức. Ngón tay cô dừng lại ở xương quai xanh, rồi lướt xuống bả vai in rõ dấu răng mờ mờ.

Chết tiệt. Đẹp đến mức khiến cô muốn ăn sống thêm lần nữa.

Nhưng...

Nàng mệt quá rồi.

Toàn thân mềm nhũn, run rẩy, hơi thở còn vương nghẹn từng nhịp.

Cô thở sâu, cố tự trấn tĩnh, kéo chăn đắp lên cho nàng, nhẹ như chạm vào cánh hoa.

"Được rồi," cô thì thầm vào tai nàng "Tối nay vậy là đủ. Em mà ngất, lần sau khó động."

Mỹ Linh khẽ mỉm cười, mắt nhắm mà miệng vẫn cãi nhỏ:

"Chị... còn chưa đủ sao...?"

Cô cười, cánh tay ôm siết nàng nhẹ hơn.

"Tôi đi pha nước cho em. Tắm xong rồi ngủ nhé."

Nói rồi, cô xoay người, định bước xuống giường. Chân còn chưa kịp chạm sàn thì... môi nàng đã chạm lên môi cô.

Một nụ hôn nhẹ.

Mềm.

Nhưng không hề đơn giản.

Không phải một nụ hôn chào tạm biệt dục vọng.

Mà là nụ hôn gợi mở lại dục vọng.

Lưỡi nàng lướt qua môi cô, dịu như nước ngâm hoa, mà nóng như rượu thuốc mới hâm.

Quảng LingLing khựng lại.

Từng bó cơ trong người như căng lên. Cô nghiến răng.

"Mỹ Linh..." giọng cô trầm khàn, nguy hiểm "Đừng đùa nữa. Em không chịu nổi đâu."

"Quảng Tư lệnh không chịu nổi thì có." Mỹ Linh nhướng mày, nụ cười như bông sen đang rỉ mật "Mới không gặp mấy hôm mà xuống thấy rõ."

Quảng LingLing nghiến răng, xoay người lại, đè nàng xuống.

"Em chắc chứ?"

Mỹ Linh nhướng mày, tay trượt xuống dưới eo cô, chạm vào nơi đang nóng rực:

"Không chắc."

"Nhưng em muốn."

Chỉ ba chữ. Mềm mại. Nhưng dứt khoát.

Muốn.

Không phải vì cô ép buộc. Không phải vì chiều lòng.

Mà là vì nàng vẫn đang yêu. Yêu đến phát điên. Yêu đến mức không muốn đêm nay kết thúc, không muốn buông cô ra dù chỉ là một giây.

"Chị làm đi." nàng thì thầm, giọng nghẹn như thở "Nhẹ thôi... đừng rời em."

Quảng LingLing hít sâu.

Từ bỏ. Hoàn toàn từ bỏ kháng cự.

Cô đè nàng xuống giường, môi chạm lên môi nàng lần này là nụ hôn của kẻ bị khuất phục, cũng là nụ hôn của người sắp nổi loạn.

Không vồ vập.

Nhưng sâu.

Rất sâu.

Giống như một lời hứa. Một lần xác nhận nữa. Rằng họ còn nhau. Còn sống. Còn yêu.

Và đêm... lại tiếp tục cháy lên lần nữa.

...Quảng LingLing cúi người, kéo chăn phủ qua thân thể mềm oặt của nàng, ngón tay lướt khẽ qua xương hông trắng mịn như muốn giữ lại từng dấu vết vừa để lại.

Một cái siết mảnh mai, yếu ớt... nhưng lại khiến cô khựng lại như bị bắn trúng tim.

Mỹ Linh mở mắt.

Không nói lời nào.

Chỉ nhìn cô.

Ánh mắt ấy như bóp nghẹt mọi ý niệm vừa trỗi dậy trong đầu Quảng LingLing. Cô định cúi xuống hôn lên trán nàng... thì bất ngờ Mỹ Linh nâng đầu cô, rồi đẩy nhẹ xuống.

Chính giữa hai đùi nàng.

Không một từ.

Chỉ có thân thể đang hé mở đầy thách thức và khẩn cầu, và bàn tay kia như đang nói thay mọi lời: "Hôn đi."

Trái tim Quảng LingLing nổ tung.

Trong một tích tắc, cô tưởng mình đã phát điên.

Không phải vì bị đòi hỏi.
Mà vì nàng vẫn muốn cô dù vừa rồi đã bị yêu đến mức run rẩy. Dù cả hai đều kiệt sức. Dù nàng chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ yên trong vòng tay cô... nàng vẫn đòi hỏi.

Không. Không phải đòi.
Là kéo cô xuống vực cùng nàng.

Quảng LingLing bật ra một tiếng chửi thầm, rồi cúi đầu.

Mùi hương của nàng tràn lên. Nóng. Ướt.

Cô đưa lưỡi ra, liếm thật sâu.

Mỹ Linh bật người lên như bị điện giật. Một tiếng nấc tắc nghẹn vang lên trong cổ họng nàng, hai chân vòng chặt lấy bả vai cô.

"LingLing... a..."

Cô không buông. Không dừng.
Liếm sâu. Mút mạnh. Gặm lấy từng cơn run rẩy đang trào ra từ đó.

Lưỡi cô ra vào như nhịp tim cô đập gấp, gấp, lại sâu hơn, điên hơn.

Mỹ Linh cong người, co rút. Cơ thể như đang trôi như bị bóp nghẹt bởi chính khoái cảm của mình. Nàng cào loạn vào tóc Quảng LingLing, kéo mạnh, vừa như rên rỉ vừa như nguyền rủa:

"Đồ điên... chị muốn làm em chết à..."

Cô bật cười khàn khàn, miệng vẫn dính nước ướt át:

"Muốn em chết... chết dưới thân tôi..."

Rồi cô tiếp tục lần này dùng cả môi và răng, cắn khẽ lên nụ hoa ẩn sâu nhất, khiến Mỹ Linh run đến bật nước mắt.

Thân thể nàng co thắt. Một luồng điện xộc thẳng lên não.

Nàng thét lên, không giữ lại gì nữa.

Cao trào trào qua như sóng dữ.

Mỹ Linh nằm thở dốc, cả người mềm nhũn, tóc rối bời dính vào mồ hôi và nước mắt.

Quảng LingLing bò lên, đặt môi hôn lên vệt lệ trên má nàng.

"Lần này đủ chưa?" cô thì thầm.

Mỹ Linh không trả lời. Chỉ ôm chặt lấy cổ cô. Gương mặt vùi vào ngực cô như muốn trốn vào lòng cô cả đời.

"Còn sống..." nàng thì thào, nghèn nghẹn "Tốt quá..."

Cô ôm lấy nàng như ôm lấy thứ trân quý nhất trên đời.

Chương trước Chương tiếp
Loading...