LINGORM | SẮC
Chương 46: Lâu Rồi Không Gặp (H)
Quảng LingLing hạ nàng xuống giường như đặt một vũ khí tinh xảo lên đài thờ chính tay mình chạm vào, lại run khẽ.Nửa tháng.Chỉ mười mấy ngày, vậy mà giống như một đời người vừa đi lạc.Cô đã từng nghĩ, sẽ không còn được nhìn thấy Mỹ Linh nữa. Từng chuẩn bị tâm thế sống chết nhưng vẫn không thể chuẩn bị nổi cho lúc này.Lúc được nhìn thấy nàng thật sự bằng xương thịt lại muốn điên."Chết tiệt..." cô thì thầm, gần như chửi thề không biết là mắng bản thân vì quá nhớ hay vì quá yếu lòng.Mỹ Linh nằm dưới ánh đèn, tóc đổ xuống như nước, ánh mắt nhếch cong, khóe môi khẽ động nửa như trêu ghẹo, nửa như chờ đợi.Quảng LingLing cúi xuống, giữ lấy mặt nàng, hôn.Không nhẹ. Không dịu dàng.Là hôn của người đã từng nghĩ mình mất tất cả.Lưỡi cô cạy mở hàm răng nhỏ, xâm chiếm vào sâu. Thở hổn hển như bị đẩy đến giới hạn. Tay giữ sau gáy nàng như thể nếu buông ra, nàng sẽ tan biến lần nữa.Mỹ Linh rên khẽ, thân thể phản ứng không kịp. Lồng ngực ép sát, hai tay run lên nhưng không đẩy ra.Ngược lại, nàng cong người lên, ôm lấy cô."Chị về rồi..."Giọng nàng nhỏ, nhẹ như sợ chạm vào sẽ vỡ. Mà chính cô mới là người đang vỡ ra từng mảnh trong lồng ngực.Không chờ thêm, cô kéo áo nàng xuống. Một đường trượt tay lạnh dọc sống lưng, chạm đến tận đáy tim.Da thịt mềm như nước mà lại nóng như lửa.Mỗi lần chạm vào, là một lần cô biết: nàng đang ở đây. Thật sự ở đây.Mỹ Linh nấc khẽ, hai tay kéo cổ cô xuống, thở gấp:"Chậm một chút... Chị gấp gì thế...""Vì tôi tưởng đã mất em rồi."Lời chưa nói bật ra trong đầu, nghẹn lại trong cổ họng. Tay cô siết eo nàng, kéo cả người nàng áp sát như muốn ép hai người dính thành một thể."Còn sống..." cô thì thào bên tai nàng "Vậy thì sống cho ra sống."Rồi mạnh bạo tách đùi nàng ra. Làn da trắng đến phát sáng trong ánh đèn mờ, run nhẹ như phản xạ.Cô không thể ngừng. Không muốn dừng.Là dục vọng. Là đau thương. Là yêu thương đến mức muốn nghiền nát người dưới thân."Mỹ Linh..."Tên nàng phát ra như một lời thề, một lưỡi dao cắt lên tim.Ngón tay trượt xuống nơi ướt mềm kia, vừa chạm vào, cả người nàng cong lên như dây cung bị kéo.Mỹ Linh ngửa cổ rên khẽ, đôi mắt long lanh nước nhìn cô, lồng ngực phập phồng như sóng nước:"Đừng... mạnh quá..."Nhưng rõ ràng, chính ánh mắt nàng mới là thứ xúi giục cô điên dại.Quảng LingLing rít nhẹ qua kẽ răng, cúi đầu hôn lên môi nàng, tay còn lại giữ chặt cổ tay nhỏ, nâng lên đỉnh đầu ghì xuống."Em là của tôi."Ba chữ đơn giản. Nhưng như đóng dấu máu.Ngón tay cô đẩy sâu hơn, từng nhịp, từng nhịp. Không dịu dàng mà là chiếm đoạt.Mỹ Linh không còn trêu chọc nữa. Mỗi tiếng rên đều nghèn nghẹn như muốn khóc. Nhưng nàng không trốn.Nàng mở mình ra tự nguyện như một lời chấp thuận trong im lặng."Em yêu chị..." nàng lặp đi lặp lại trong hơi thở "Yêu chết em..."Quảng LingLing siết chặt nàng. Mắt đỏ hoe, mồ hôi túa ra sau gáy. Cô chưa từng cảm thấy bản thân gần như vậy và mong manh đến vậy.Cô buông tay. Cởi áo.Cơ thể cô áp xuống, trượt theo từng đường cong của người trong lòng, vừa nặng vừa nóng như lửa cháy giữa đông giá.Không báo trước.Cô tiến vào.Một cú thúc sâu đến tận cùng.Cả hai cùng rên lên gần như cùng lúc một người vì cảm giác bị lấp đầy sau trống rỗng dài ngày, một người vì rốt cuộc cũng có lại được người mình tưởng đã mất.Cô hôn lên trán nàng, thì thầm khản giọng như thú hoang thở rít:"Không ai được cướp em khỏi tôi nữa."Bên dưới thân thể nóng rực của Quảng LingLing, Mỹ Linh rên khẽ từng tiếng như kẹo mềm chảy trong miệng, dính lấy đầu lưỡi, ngọt đến muốn phát cuồng.Nàng quấn chặt lấy cô như thể chỉ cần lơi ra một chút, tất cả sẽ tan biến như một giấc mộng hoang dại giữa mùa đông.Ngón tay Quảng LingLing vẫn chưa rời khỏi nơi sâu thẳm ấy, nhịp nhàng thúc vào chậm nhưng đủ sâu, khiến Mỹ Linh từng lần rên lên đứt đoạn.Hơi thở nàng dồn dập, mắt long lanh nước. Nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi, vương nơi khoé mi.Không phải đau. Là... cảm giác được lấp đầy, được yêu, được chiếm hữu tuyệt đối sau bao ngày đối diện được mất.Mỹ Linh nghiêng mặt, cắn nhẹ lên cổ cô như một con mèo nhỏ phát điên trong lòng người nuôi."LingLing.. yêu em...."Một câu nhẹ như gió thoảng nhưng chọc thẳng vào dây thần kinh lý trí cuối cùng của Quảng LingLing.Tim cô siết lại.Cô rút tay ra khỏi cơ thể nàng, hơi thở nặng nề như vừa băng qua chiến trường, chống tay lên đệm, nhìn người dưới thân một lúc lâu ánh mắt đen sẫm như bầu trời đêm sau cơn giông."Tôi yêu em" giọng cô khàn đặc, gần như gằn từng chữ.Mỹ Linh mím môi, gật khẽ. Rồi mở mắt nhìn cô.Ánh mắt đó... như có một mảnh linh hồn trần trụi đưa ra trước mặt, run rẩy mà tự nguyện: Em là của chị.Không ai có thể chống lại ánh mắt đó.Quảng LingLing cúi đầu, hôn lên bụng nàng rồi trượt dần xuống.Nụ hôn mỗi lúc một nóng. Một ướt. Một nặng như lời thề khắc lên da thịt.Khi lưỡi cô chạm đến nơi đó ướt át, run rẩy, nóng bỏng như một đám lửa nhỏ đang thở Mỹ Linh bật khóc.Tiếng nấc không kìm nổi, vang lên giữa những lần lưỡi cô lướt qua, đẩy vào, mút chặt. Mỗi cú di chuyển đều chính xác đến phát điên.Nàng giật bắn, cả người cong lên. Đùi kẹp lấy đầu cô theo phản xạ nhưng Quảng LingLing chỉ siết eo nàng mạnh hơn, giữ lại, không cho trốn."Chị... a... chị giết em mất..."Tiếng rên của nàng như dây buộc dần quanh tim cô.Không chỉ là ham muốn mà còn là nỗi sợ mất nàng thêm một lần nữa.Cô không dịu dàng.Mỗi cú liếm là một lần tàn sát lý trí.Lưỡi cô xoáy vào sâu, rồi mút lấy nơi nhạy cảm đang co rút điên loạn, từng chút một. Không ngừng. Không cho nghỉ.Mỹ Linh hét khẽ, cào lên ga giường. Những ngón tay siết chặt như nắm lấy vách đá giữa cơn lũ."Đừng... đừng ngừng... đừng... đừng bỏ em..."
Tiếng thì thầm ấy, không chỉ là trong tình dục. Là trong cả sinh mệnh.Quảng LingLing nghe mà mắt đỏ hoe. Nước của nàng mặn chát nơi đầu lưỡi hoà cùng với nước mắt chính cô vừa trào ra.Cô không dừng. Không thể dừng.Chỉ khi cảm thấy người trong lòng bắt đầu co quắp lại từng cơn, miệng phát ra âm thanh không thành tiếng, cơ thể ướt sũng mồ hôi cô mới buông ra, trèo lên, ôm chặt lấy nàng.Nàng đang thở dốc, má đỏ bừng, mắt nhắm nghiền.Cô hôn lên trán nàng, lồng ngực thắt lại như có ai siết dây thừng."Nếu lần sau đi..." cô thì thầm "Tôi sẽ trói em lại. Trói thật chặt cùng đi."Mỹ Linh mở mắt.Rồi cười, yếu ớt nhưng đầy sức sống."Vậy lần sau chị nhớ... dùng dây đỏ."Câu trả lời ấy như ngòi nổ cuối cùng.
Tiếng thì thầm ấy, không chỉ là trong tình dục. Là trong cả sinh mệnh.Quảng LingLing nghe mà mắt đỏ hoe. Nước của nàng mặn chát nơi đầu lưỡi hoà cùng với nước mắt chính cô vừa trào ra.Cô không dừng. Không thể dừng.Chỉ khi cảm thấy người trong lòng bắt đầu co quắp lại từng cơn, miệng phát ra âm thanh không thành tiếng, cơ thể ướt sũng mồ hôi cô mới buông ra, trèo lên, ôm chặt lấy nàng.Nàng đang thở dốc, má đỏ bừng, mắt nhắm nghiền.Cô hôn lên trán nàng, lồng ngực thắt lại như có ai siết dây thừng."Nếu lần sau đi..." cô thì thầm "Tôi sẽ trói em lại. Trói thật chặt cùng đi."Mỹ Linh mở mắt.Rồi cười, yếu ớt nhưng đầy sức sống."Vậy lần sau chị nhớ... dùng dây đỏ."Câu trả lời ấy như ngòi nổ cuối cùng.