LINGORM | SẮC
Chương 45: Lần Đầu
Ánh mắt cô xuyên qua đám đông náo nhiệt, xuyên qua ánh đèn và tiếng nhạc, dừng lại nơi tên đàn ông đang ôm cầu mây nhảy tưng tưng như trẻ nhỏ."Lưu Hoan.""Ngươi nói xem.""Hắn muốn mất cầu... hay mất mạng? Hay là... mất cầu lẫn mạng."Lưu Hoan không gật đầu, không nói thừa, lặng lẽ đi.Tên đàn ông vừa trúng cầu đang hăng hái đi vào sảnh trong, miệng còn hô "mở rượu, mở tiệc, ta có vợ xinh đẹp rồi!" thì bỗng khựng lại.Phía trước là Lưu Hoan sắc mặt như thép, tay trái mang găng đen, tay phải chặn lối, không nói một lời.Tên kia nhận ra gương mặt này cùng một ánh nhìn liền biết vừa rồi mình nhảy nhót lên đầu người nào. Hắn dùng hai tay đưa cầu mây, mặt từ đỏ chuyển sang tái mét, miệng méo mó mà không dám thốt ra một chữ.Không ai cản hắn, cũng không ai tiễn hắn. Nhưng khi hắn cúi đầu lủi khỏi cửa lớn Nhất Khanh, cả người run rẩy, vừa đi vừa lầm rầm chửi số mình xui, thì đám đông tự động tránh ra một lối sạch sẽ, như thể sợ dính tai vạ.Ánh đèn vàng ấm phản chiếu lên mặt sàn gỗ bóng loáng như gương, mùi rượu hoa quế len lỏi trong không khí nhè nhẹ, như hơi thở của người tình nằm sát bên tai, thổi một trận man mác lên da thịt.Trần Mỹ Linh ngồi bên bàn, y phục múa đã đổi thành một lớp lụa mỏng màu ngà, bên ngoài khoác thêm áo choàng lông cáo bạc buông hờ. Cằm nàng tựa lên mu bàn tay, đôi mắt như nửa tỉnh nửa mộng, làn mi cong rủ xuống, ánh nhìn vắt ngang gian phòng vắng.Cửa mở khẽ.Tiếng bước chân vọng vào. Mềm mà rõ, như tiếng gót giày đạp lên nhịp tim người nghe.Mỹ Linh quay lại.Trong mắt ban đầu là vẻ trông chờ bất mãn, tưởng đâu là gã thanh niên vừa trúng cầu mây đang định đường đột bước vào, hăm hở như chó rừng ngửi thấy mùi thịt sống.Nhưng người đứng ở cửa... là Quảng LingLing.Khoác áo da đen, cổ dựng thẳng, vai thẳng như quân bài không thể gục. Ánh mắt cô tối lại dưới đèn, trong tay còn đang tung nhẹ chiếc cầu mây đỏ thẫm thứ vừa khiến cả hội trường phát điên.Mỹ Linh nhướng mắt, ánh nhìn đổi sắc. Như thể vừa có sóng ngầm trôi qua đáy hồ.Nàng nâng ly, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ. Hơi rượu còn chưa kịp tản, nàng đã cười nhàn nhạt, giọng nói mềm nhưng sắc như sợi tơ vừa ngâm máu:"Tư lệnh Quảng... ngài đã là người của Hồ Tiên Thanh rồi, nên mời ngài về cho."Quảng LingLing không nói gì.Chỉ khẽ nhếch khóe môi, như cười. Rồi chậm rãi bước vào, từng bước gót giày vang lên như tiếng trống tang điểm nhịp cuối cho kẻ khác.Đến khi chỉ còn cách một bước.Mỹ Linh bất ngờ đứng dậy.Chậm rãi. Nhưng như hồ ly tỉnh khỏi giấc ngủ nghìn năm.Nàng bước. Một vòng.Đi quanh Quảng LingLing.Ngón tay mềm mại thò ra từ ống tay áo lụa tùy tiện, như có như không, như gió xuân lướt qua cây trúc lướt nhẹ lên vạt áo, cổ áo, thắt lưng của đối phương.Lúc chạm vào vai nàng khẽ ấn, như muốn đo xem xương vai của người này làm từ gì, mà gánh nổi cả giang sơn.Lúc trượt qua hông ngón tay cong lại, như vẽ một vòng ấn chú.Mỗi lần chạm, như thắp một ngọn lửa nhỏ.Mỗi một vòng đi, là áp lực càng dày.Ánh mắt nàng không nhìn vào mặt Quảng LingLing mà nhìn cổ, nhìn thắt lưng, nhìn ngực áo, nhìn những nơi đàn bà nhìn khi muốn nuốt sống con mồi.Nàng dừng lại phía sau lưng Quảng LingLing.Cúi đầu, thở nhẹ vào gáy đối phương một hơi."Tư lệnh à... Mỹ Hồ em đây không thích chạm vào người đã qua sử dụng.""Em thích là người đầu tiên mở hàng."Một giây im lặng.Quảng LingLing xoay người.Bắt lấy cổ tay nàng.Bàn tay lạnh như băng, nhưng lực lại như sắt thép quấn lụa. Ánh mắt Quảng LingLing nhìn xuống nàng, tĩnh lặng, không tức giận, không rung động nhưng lại khiến người ta sợ đến tê dại sống lưng."Đừng chạm vào em, bẩn." nàng cố thoát khỏi bàn tay đang giữ nàng.Giọng cô trầm xuống, chậm rãi."Tôi là lần đầu."Giọng cô thấp và trầm, như giấu thuốc súng sau lưng.Trần Mỹ Linh liếc xéo, đuôi mắt quét qua gương mặt đối diện:"Lần đầu... trong tháng sao?"Một câu chặn họng, một câu như lưỡi dao mỏng, lạnh mà ngọt.Quảng LingLing cười bật ra. Một tràng cười trầm khàn, như rượu lâu năm khui giữa khuya.Cô không nói gì thêm chỉ bước qua, cúi người bế bổng Trần Mỹ Linh lên như không mang chút sức nặng.Mỹ Linh giật mình nhưng rất nhanh đã cười quyến rũ, tay choàng qua cổ cô, tay còn lại không khách sáo ve nhẹ lên phần ngực áo khoác:"Ngài được không a?"Giọng nàng mềm như mỡ cá hấp nhưng trong đáy mắt lóe lên ánh giảo hoạt."Nhưng mà hôm qua..." "Lúc người ta đi uống trà nghe Tiên Thanh tiểu thư nói..." "Tư lệnh Quảng ngài hình như không có khả năng làm chuyện lớn...""Ngài rất cần dùng thuốc..""Dùng... thật nhiều thuốc."Quảng LingLing dừng bước. Cằm hơi nghiêng, mắt híp lại nhìn nàng trong tay, như đang định giá một món đồ khó thuần.Cô nghiêng đầu, ghé sát tai Mỹ Linh, hơi thở ấm nóng như rượu ngâm mật:"Vậy em thử xem." "Nếu đêm nay em không ngất, thì em thắng."Mỹ Linh bật cười khẽ khàng, móng tay nhẹ vạch một đường dọc theo cổ áo thun trong của cô:"Thắng rồi... thì được gì?""Được, tôi từ quan về Nhất Khanh hầu hạ em."Quảng LingLing nhếch môi."Thua rồi?""Theo tôi về Quảng gia làm Quảng Thượng Tướng phu nhân."Mỹ Linh bỏ tay xuống nhìn thẳng mắt cô:"Trần Mỹ Linh tôi không làm thiếp."Quảng LingLing cắn vành tai nàng:"Không, tôi chỉ có em không có thiếp."Mỹ Linh nghe xong, tim đập lỡ một nhịp.Câu nói ấy không chỉ là lời hứa mà còn như một nhát dao cắt phăng hết mọi bóng hình dư thừa quanh Quảng LingLing, chỉ để lại mỗi nàng.Nàng không nói gì. Nhưng khóe môi cong cong kia đã sớm phản bội sự hài lòng ẩn sau lớp mặt nạ trêu chọc."Ngài suy nghĩ đi đâu vậy..." nàng khẽ thì thầm, giọng pha một chút mơn trớn "Ngài không tự giành lấy mà cướp cầu mây từ tay người khác, giờ đòi cưới? Em đã nói em chịu gả đâu."Quảng LingLing không đáp, chỉ siết nhẹ eo nàng. Giọng trầm thấp như tiếng sấm nhỏ lăn dưới chân núi:"Em dám nói không."Trong khoảnh khắc ấy, ánh đèn như dịu lại. Gió đêm lọt qua rèm cửa, làm lay động chiếc trâm bạc cài nơi tóc Mỹ Linh, ánh lên một tia sáng nhàn nhạt như ngọc tuyết gặp trăng non.Mỹ Linh không tránh né ánh mắt kia nữa.Ngược lại, nàng tựa đầu vào vai Quảng LingLing, tay vòng qua sau cổ cô, hít mùi hương khiến nàng nhớ nhung biết bao ngày, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào không khí:"Vậy tối nay..." "Ngài đừng làm em thất vọng."