LINGORM | SẮC
Chương 44: Cầu May
Từng mâm rượu quý, từng khay sơn hào hải vị lần lượt được bưng lên, ánh đèn pha lê chiếu rọi phản chiếu ly thủy tinh sóng sánh. Rượu đỏ như máu, rượu trắng như băng. Hò reo chúc tụng, tiếng cười nói lanh lảnh không dứt.Trong sảnh chính Quảng phủ, đêm nay là nơi tụ hội của tầng lớp quyền lực đỉnh cao. Tướng lĩnh từng đốt lửa nơi sa trường, quan chức đầu ngành chỉ tay là có thể quyết định sinh tử, kẻ có tiền, người có quyền, ai nấy đều hiện diện.
Ngoại trừ vài vị "có lý do riêng" đã từ chối và một người "bệnh nặng nằm phòng tịnh dưỡng".Tuy vậy, không khí không vì thế mà kém phần phô trương.Hồ Tiên Thanh, trong bộ sườn xám màu mực, tóc búi nhẹ, tai đeo trâm ngọc, đang nhã nhặn mỉm cười giữa đám đông quan khách. Nàng ta đứng đó, dáng vẻ như một vị phu nhân đã định sẵn, thay mặt Quảng LingLing tiếp đãi.Một vị lão tướng từng ngồi chung bàn rượu với Quảng Thiếu Tường khẽ hỏi:"LingLing đâu? Sắp thành hôn, sao không thấy mặt cô bé?"Hồ Tiên Thanh đáp, giọng ngọt như ngâm trong mật:"Chị LingLing vừa tỉnh chưa lâu, sức khỏe còn yếu, đêm nay gió lớn... chị ấy không nên ra tiếp khách. Mong ngài lượng thứ."Người nghe gật gù, khen cô bé Tiên Thanh thật dịu dàng, lại thấu tình đạt lý.
Chỉ có vài ánh mắt trong phòng, lướt qua nhau, mang theo tia sắc giễu cợt giấu kỹ sau ly rượu.Cùng lúc đó tại Nhất KhanhNếu Quảng phủ là dạ yến thượng lưu ấm lạnh đầy toan tính, thì Nhất Khanh lại như một cơn địa chấn thổi tung cả thành phố.Người người chen lấn, từ quan chức cấp sở, doanh nghiệp lớn, đến con cháu nhà buôn, thương lái từ các thành phố lớn tất cả đều tập trung dưới nền cẩm thạch trải thảm đỏ của sân lớn Nhất Khanh.Ai cũng giành vị trí gần với lan can nơi mà người ta đồn Mỹ Hồ của Nhất Khanh sẽ quăng xuống chiếc cầu mây đỏ để chọn bạn đời.Không ai nhìn ra nữ nhân họ Trần sẽ chọn ai. Cũng không ai biết nàng thật sự chọn hay chỉ quăng một đốm lửa đốt cháy hết những mộng tưởng.Tiếng ồn ào lan khắp quảng trường. Dưới ánh đèn lồng treo rực rỡ, có người giẫm lên chân nhau, có người xô đẩy, có người thì mài gót giày đứng yên như tượng đá chờ cơ hội.Ở một góc khuất, nơi không ai để ý.Quảng LingLing ngồi dựa lưng vào ghế bành bọc da, áo khoác da màu đen mở hờ lộ áo thun trong, cổ tay buông lỏng, ly rượu nhẹ nghiêng, rượu sóng sánh ánh hổ phách trong ánh đèn đỏ.Mắt cô nheo lại, ánh nhìn không đặt nơi sân khấu, không đặt nơi đám đông hỗn loạn, cũng chẳng hướng về chiếc cầu mây chưa tung ra mà dừng ở một khoảng trống nhỏ, nơi lồng đèn in bóng gió đêm.Lưu Hoan đứng sau lưng, mắt thẳng, lưng thẳng. Đã quá quen với sự kỳ lạ của chủ tướng mình.Một vị Trung Tướng, được mệnh danh "Sói Xám Thiết Giáp", hôm nay mặc thường phục, lặng lẽ đến nơi tình nhân tự tay tổ chức tuyển bạn đời, không nói không rằng, không giành, không náo loạn chỉ uống rượu và nhìn."Trung Tướng..." Lưu Hoan chậm rãi "Ngài... không định xuống bắt cầu sao?"Quảng LingLing nâng nhẹ ly rượu, môi khẽ chạm men sứ."Không."Quảng LingLing mỉm cười, ánh mắt híp lại như mèo ngủ đông.Lưu Hoan cúi đầu. Không dám nói thêm gì.Tiếng trống đồng vang lên, gió thổi tung lớp màn lụa mỏng che trước lan can, mọi người đồng loạt ngẩng đầu. Đêm tối ngập ánh đèn, sắc đỏ ánh lên từ chiếc cầu mây trên tay người con gái.Trần Mỹ Linh bước ra.Tiếng người gào hét dâng lên thành sóng.Trần Mỹ Linh vừa xuất hiện, toàn bộ sân dưới như phát điên.Tiếng hò reo gào hét rộ lên như sóng lớn."Mỹ Hồ nhìn bên này!""Tôi cho em làm bà hai, tôi có rất nhiều đất chỉ cần em gật đầu, tất cả sang tên em!""Tôi là Thiếu Tướng, về làm vợ tôi là có kiệu lớn đón về phủ!""Tôi chưa có vợ, tôi cho em làm bà cả!"Kẻ giàu khoe tiền, người quyền khoe thế, ai cũng nghĩ chỉ cần có đủ thứ vật chất, thì mỹ nhân kia sẽ cúi đầu thả dây cho mình.Tiếng nhạc vang lên, như gió xuân thổi qua mạn sông Giang Nam, nhẹ mà ngấm sâu vào cốt tủy người nghe.Đèn đỏ giăng cao, pháo hoa phun tỏa ánh vàng từ sân khấu tre trúc được dựng giữa sân lớn.Người chen người, hàng trăm đôi mắt đổ dồn về ban công tầng hai của Nhất Khanh, nơi có cánh rèm lụa vừa được kéo sang hai bên.Một thân ảnh đỏ loét như máu hiện ra.Trần Mỹ Linh khoác y trang phục Phong Thần Tam Khúc, tóc xả tùy tiện để loạn trên vai, tà váy phất nhẹ, tay áo rộng như mây khói. Mắt kẻ sắc như dao, môi son nhàn nhạt như cười như không má phớt hồng, mắt đen long lanh ánh nguyệt. Một đôi chân trần nhẹ bước ra, uyển chuyển như thể bước ra từ bức thủy mặc cổ.Tiếng nhạc chuyển tiếng tiêu lả lơi, trống điểm nhịp, cung đàn réo rắt như gọi hồ ly xuống trần.Và nàng... thật sự hóa thân thành tiểu hồ ly.Thân thể mềm mại khẽ uốn, cổ tay xoay nhẹ như cánh sen rơi xuống mặt nước. Mỗi bước nàng bước như mang theo hơi sương, như dẫn hồn phách lạc trong giấc mộng hồ yêu.Một vòng xoay nhẹ, tay áo phất ra như cánh hoa nở rộ. Mỹ Linh nghiêng đầu, ánh mắt khẽ liếc nhìn xuống dưới, như thầm gọi:"Ai muốn cầu mây, xin dâng tâm hồn."Người bên dưới gần như nín thở.Nam nhân quên cả vợ con ở nhà. Quan viên cao cấp ngồi ngay ngắn như đang nghe thánh chỉ. Các thương lái vỗ đùi tán thán, có người quỳ xuống, chắp tay:"Trụ Vương! Xin tha tội! Lúc trước chúng tôi trách nhầm người..."
"Thì ra... là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn."
"Giờ mới gặp được... Tô Đát Kỷ chân chính!"Tiếng người hò hét, tiếng gọi "Mỹ Hồ!", "Yêu hồ của tôi!", "Ta nguyện mất chức cũng muốn được cầu mây!" vang dội cả Nhất Khanh.Giữa bầu không khí hỗn loạn cuồng nhiệt ấy...Nơi ánh đèn không chiếu tới Quảng LingLing vẫn ngồi im lặng.Ly rượu trong tay nghiêng nhẹ.Cô nhìn... nhìn một lúc thật lâu.Mỗi động tác, mỗi ánh nhìn của Trần Mỹ Linh như từng nhát dao mềm cắt vào da thịt cô.Cô siết chặt ly rượu, mắt híp lại. Hầu kết khẽ trượt lên xuống. Tựa như người sắp ngã vào vực sâu, cô chỉ có thể nghiêng đầu, rót thêm một ly.Rượu sóng sánh ánh hổ phách.Lưu Hoan đứng cạnh cũng không dám lên tiếng. Bởi chính hắn cũng đang sợ, Tư lệnh của hắn có khi thật sự sẽ nhảy lên sân khấu, giành lấy yêu hồ kia ôm về phủ, bỏ mặc tất cả thể diện danh vị.Đến khi Mỹ Linh bước ngang qua mép ban công, đầu khẽ nghiêng, ngón tay trỏ đưa lên khẽ trước mặt như gạt sa che, đôi mắt hồ ly nhìn xuống khán đài thì Quảng LingLing buông ly xuống bàn.Tay cô hơi siết, nhưng môi vẫn mím cười.Lưu Hoan đứng cạnh vừa quay sang định nói gì, lại thấy Tư lệnh Quảng đang lặng lẽ cụp mắt, rót thêm một ly rượu rồi ngửa đầu uống cạn.Một hồ ly đỏ bước xuống trần gian trong đám đông chen chúc quyền quý và dâm ý lại không thèm nhìn về phía mình.Tiếng tiêu rền rĩ cất lên, như tiếng gió hú từ Bàn Sơn, lại như tiếng hồ ly gọi bạn tình trong đêm trăng rừng sâu.Trần Mỹ Linh cúi đầu, mảnh lụa đỏ buông rũ theo động tác, chạm đất nhẹ như móng hồ yêu chạm băng tuyết. Một bên má nàng hơi nghiêng, lộ ra xương quai xanh mềm mại, ánh mắt cụp xuống như đang giấu một ý niệm thâm trầm không thể nói thành lời.Bước chân đầu tiên nhẹ như gió thoảng, gót chân trần chạm đất không vang một tiếng, nhưng mỗi lần nàng chuyển động, là cả không khí cũng bị hút đi một nhịp.Tà áo đỏ theo lối cổ đại tung nhẹ ống tay rộng xòe ra như cánh hồ ly, quét một vòng tròn quanh cơ thể. Sợi lụa đỏ buộc ở eo nàng rung nhẹ mỗi khi hông nàng xoay, dẫn ánh mắt người ta trôi theo như bị thôi miên.Nàng nhảy nghiêng.Không thẳng người như kỹ nữ biểu diễn, không lộ liễu như vũ cơ cung đình. Nàng nhảy bằng sự điên đảo của giai nhân yêu quái, từng động tác như rút từ lòng hồ gương nước, mị nhưng không tục, ngây nhưng không ngu, lạnh như nước đầu mùa xuân, mà nóng như men rượu quỳ hoa.Hai tay nâng cao, tay áo chảy xuống như hai dòng suối bạc.Cơ thể nàng cong thành hình cung ngực đẩy ra trước, lưng cong về sau, cổ ngửa lên trời, như thể sắp hóa thành chín đuôi hồ ly dưới trăng. Ánh đèn chiếu xuống sóng mắt nàng lấp lánh, mời gọi, và nguy hiểm.Một vòng xoay.Bàn tay nàng lướt từ vai qua cổ xuống xương đòn, đầu ngón tay dừng lại nơi tim, rồi bất ngờ bật tung ra ngoài tựa như ném tim mình cho người đang nhìn mình dưới ánh đèn.Dưới sân, hàng loạt tiếng hít khí lạnh vang lên.Nam nhân già trẻ mặt đỏ bừng, mắt trừng to như bị bùa mê."Đừng nhìn nữa..." có người thì thầm. "Càng nhìn càng lạc."Giữa âm thanh rộn ràng đó, nàng chậm rãi tiến về phía trước như một mỹ hồ vừa thụ phong tại điện Ngọc Hư, bước xuống phàm trần để câu hồn đoạt vía.Ánh mắt nàng đảo qua từng người.Rồi dừng lại.Chính là giữa sảnh Nhất Khanh như biến thành điện Lộc Đài.Nàng nhấc chân và nhảy.Một cú nhảy không cao, nhưng đủ khiến tà váy tung lên, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết đầu mùa, ngón chân tròn đầy, gót hồng lấp ló không cần da thịt, chỉ một chút bóng động cũng đủ khiến người ta hồn phi phách tán.Rồi dừng lại ở thế "đạp mai hoa" chân trái đứng, chân phải co lại, tay xòe như cánh cáo xòe đuôi, ánh mắt hơi híp lại, môi nhếch lên thành nụ cười nhỏ.Nụ cười ấy...Là đoạt mệnh.Là cam tâm bị mê hoặc.Là mời gọi kẻ mạnh nhất đến... thuần phục nàng.Tiếng trống dừng đột ngột.Cô nhắm mắt lại. Nuốt hết nửa ly rượu còn lại."Không thể nhìn nổi..." cô tự nói với mình, giọng khàn khàn trong cổ họng.Cung đàn ngừng rơi, chỉ còn tiếng thở hỗn loạn của hàng trăm người đàn ông đang nghiêng ngả dưới sân. Trần Mỹ Linh dừng động tác giữa trời đêm hai tay nâng cao, lòng bàn tay chụm vào nhau như ôm lấy một dải mây mỏng.Tà áo đỏ phất lên, khẽ xoay.Từ giữa bàn tay nàng, quả cầu mây buộc chỉ đỏ như chuẩn bị ban ân một món quà từ thánh nữ trên đài sen ban xuống lòng tin.Trần Mỹ Linh không nhìn ai trong số đó.Nàng nghiêng mặt, liếc Lưu An đứng phía sau. Một ánh mắt nhàn nhạt lướt qua, không gắt gao, không ra hiệu nhưng Lưu An hiểu ngay."Có... Quảng Tư Lệnh." Lưu An khẽ nói, giọng rất nhỏ.Mỹ Linh chỉ nhếch môi, nói nhẹ hơn gió:"Đừng quăng hướng đó."Câu nói vừa ra, Lưu An mặt không biến sắc, xoay người, bước ra trước lan can.Ánh mắt mọi người dồn hết về cầu mây đỏ trên tay cô ta.Lưu An quăng.Lưu Hoan đổ mồ hôi lạnh, cậu không nghĩ rằng đường bay ấy lại hướng về đối diện khu của Quảng Tư Lệnh.Sợi cầu mây xoắn đỏ uốn cong trong không trung như con rắn lụa, uốn lượn trên đầu hàng trăm người... cuối cùng rơi gọn vào tay một người đàn ông cao ráo tầm ba mươi lăm, mặt chữ điền, quần áo chỉnh tề, trông như lãnh đạo cấp huyện vừa được thăng chức.Hắn ôm lấy cầu mây, mặt đỏ bừng lên vì sung sướng, bật hét lớn như kẻ trúng xổ số đặc biệt:"Tôi có Mỹ Hồ rồi! Là thật đó! Là tôi bắt được rồi!"Đám đông thoáng chốc vỡ òa.Một số người thất vọng quay về bàn rượu, có người gấp quạt thở dài, thậm chí có người lầm bầm "đêm nay về ngủ với vợ thật vậy".Quảng LingLing vẫn ngồi yên trong góc, tay không buông ly, chỉ cụng nhẹ miệng ly lên môi, nhấm từng ngụm rượu như nhấm độc.
Ngoại trừ vài vị "có lý do riêng" đã từ chối và một người "bệnh nặng nằm phòng tịnh dưỡng".Tuy vậy, không khí không vì thế mà kém phần phô trương.Hồ Tiên Thanh, trong bộ sườn xám màu mực, tóc búi nhẹ, tai đeo trâm ngọc, đang nhã nhặn mỉm cười giữa đám đông quan khách. Nàng ta đứng đó, dáng vẻ như một vị phu nhân đã định sẵn, thay mặt Quảng LingLing tiếp đãi.Một vị lão tướng từng ngồi chung bàn rượu với Quảng Thiếu Tường khẽ hỏi:"LingLing đâu? Sắp thành hôn, sao không thấy mặt cô bé?"Hồ Tiên Thanh đáp, giọng ngọt như ngâm trong mật:"Chị LingLing vừa tỉnh chưa lâu, sức khỏe còn yếu, đêm nay gió lớn... chị ấy không nên ra tiếp khách. Mong ngài lượng thứ."Người nghe gật gù, khen cô bé Tiên Thanh thật dịu dàng, lại thấu tình đạt lý.
Chỉ có vài ánh mắt trong phòng, lướt qua nhau, mang theo tia sắc giễu cợt giấu kỹ sau ly rượu.Cùng lúc đó tại Nhất KhanhNếu Quảng phủ là dạ yến thượng lưu ấm lạnh đầy toan tính, thì Nhất Khanh lại như một cơn địa chấn thổi tung cả thành phố.Người người chen lấn, từ quan chức cấp sở, doanh nghiệp lớn, đến con cháu nhà buôn, thương lái từ các thành phố lớn tất cả đều tập trung dưới nền cẩm thạch trải thảm đỏ của sân lớn Nhất Khanh.Ai cũng giành vị trí gần với lan can nơi mà người ta đồn Mỹ Hồ của Nhất Khanh sẽ quăng xuống chiếc cầu mây đỏ để chọn bạn đời.Không ai nhìn ra nữ nhân họ Trần sẽ chọn ai. Cũng không ai biết nàng thật sự chọn hay chỉ quăng một đốm lửa đốt cháy hết những mộng tưởng.Tiếng ồn ào lan khắp quảng trường. Dưới ánh đèn lồng treo rực rỡ, có người giẫm lên chân nhau, có người xô đẩy, có người thì mài gót giày đứng yên như tượng đá chờ cơ hội.Ở một góc khuất, nơi không ai để ý.Quảng LingLing ngồi dựa lưng vào ghế bành bọc da, áo khoác da màu đen mở hờ lộ áo thun trong, cổ tay buông lỏng, ly rượu nhẹ nghiêng, rượu sóng sánh ánh hổ phách trong ánh đèn đỏ.Mắt cô nheo lại, ánh nhìn không đặt nơi sân khấu, không đặt nơi đám đông hỗn loạn, cũng chẳng hướng về chiếc cầu mây chưa tung ra mà dừng ở một khoảng trống nhỏ, nơi lồng đèn in bóng gió đêm.Lưu Hoan đứng sau lưng, mắt thẳng, lưng thẳng. Đã quá quen với sự kỳ lạ của chủ tướng mình.Một vị Trung Tướng, được mệnh danh "Sói Xám Thiết Giáp", hôm nay mặc thường phục, lặng lẽ đến nơi tình nhân tự tay tổ chức tuyển bạn đời, không nói không rằng, không giành, không náo loạn chỉ uống rượu và nhìn."Trung Tướng..." Lưu Hoan chậm rãi "Ngài... không định xuống bắt cầu sao?"Quảng LingLing nâng nhẹ ly rượu, môi khẽ chạm men sứ."Không."Quảng LingLing mỉm cười, ánh mắt híp lại như mèo ngủ đông.Lưu Hoan cúi đầu. Không dám nói thêm gì.Tiếng trống đồng vang lên, gió thổi tung lớp màn lụa mỏng che trước lan can, mọi người đồng loạt ngẩng đầu. Đêm tối ngập ánh đèn, sắc đỏ ánh lên từ chiếc cầu mây trên tay người con gái.Trần Mỹ Linh bước ra.Tiếng người gào hét dâng lên thành sóng.Trần Mỹ Linh vừa xuất hiện, toàn bộ sân dưới như phát điên.Tiếng hò reo gào hét rộ lên như sóng lớn."Mỹ Hồ nhìn bên này!""Tôi cho em làm bà hai, tôi có rất nhiều đất chỉ cần em gật đầu, tất cả sang tên em!""Tôi là Thiếu Tướng, về làm vợ tôi là có kiệu lớn đón về phủ!""Tôi chưa có vợ, tôi cho em làm bà cả!"Kẻ giàu khoe tiền, người quyền khoe thế, ai cũng nghĩ chỉ cần có đủ thứ vật chất, thì mỹ nhân kia sẽ cúi đầu thả dây cho mình.Tiếng nhạc vang lên, như gió xuân thổi qua mạn sông Giang Nam, nhẹ mà ngấm sâu vào cốt tủy người nghe.Đèn đỏ giăng cao, pháo hoa phun tỏa ánh vàng từ sân khấu tre trúc được dựng giữa sân lớn.Người chen người, hàng trăm đôi mắt đổ dồn về ban công tầng hai của Nhất Khanh, nơi có cánh rèm lụa vừa được kéo sang hai bên.Một thân ảnh đỏ loét như máu hiện ra.Trần Mỹ Linh khoác y trang phục Phong Thần Tam Khúc, tóc xả tùy tiện để loạn trên vai, tà váy phất nhẹ, tay áo rộng như mây khói. Mắt kẻ sắc như dao, môi son nhàn nhạt như cười như không má phớt hồng, mắt đen long lanh ánh nguyệt. Một đôi chân trần nhẹ bước ra, uyển chuyển như thể bước ra từ bức thủy mặc cổ.Tiếng nhạc chuyển tiếng tiêu lả lơi, trống điểm nhịp, cung đàn réo rắt như gọi hồ ly xuống trần.Và nàng... thật sự hóa thân thành tiểu hồ ly.Thân thể mềm mại khẽ uốn, cổ tay xoay nhẹ như cánh sen rơi xuống mặt nước. Mỗi bước nàng bước như mang theo hơi sương, như dẫn hồn phách lạc trong giấc mộng hồ yêu.Một vòng xoay nhẹ, tay áo phất ra như cánh hoa nở rộ. Mỹ Linh nghiêng đầu, ánh mắt khẽ liếc nhìn xuống dưới, như thầm gọi:"Ai muốn cầu mây, xin dâng tâm hồn."Người bên dưới gần như nín thở.Nam nhân quên cả vợ con ở nhà. Quan viên cao cấp ngồi ngay ngắn như đang nghe thánh chỉ. Các thương lái vỗ đùi tán thán, có người quỳ xuống, chắp tay:"Trụ Vương! Xin tha tội! Lúc trước chúng tôi trách nhầm người..."
"Thì ra... là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn."
"Giờ mới gặp được... Tô Đát Kỷ chân chính!"Tiếng người hò hét, tiếng gọi "Mỹ Hồ!", "Yêu hồ của tôi!", "Ta nguyện mất chức cũng muốn được cầu mây!" vang dội cả Nhất Khanh.Giữa bầu không khí hỗn loạn cuồng nhiệt ấy...Nơi ánh đèn không chiếu tới Quảng LingLing vẫn ngồi im lặng.Ly rượu trong tay nghiêng nhẹ.Cô nhìn... nhìn một lúc thật lâu.Mỗi động tác, mỗi ánh nhìn của Trần Mỹ Linh như từng nhát dao mềm cắt vào da thịt cô.Cô siết chặt ly rượu, mắt híp lại. Hầu kết khẽ trượt lên xuống. Tựa như người sắp ngã vào vực sâu, cô chỉ có thể nghiêng đầu, rót thêm một ly.Rượu sóng sánh ánh hổ phách.Lưu Hoan đứng cạnh cũng không dám lên tiếng. Bởi chính hắn cũng đang sợ, Tư lệnh của hắn có khi thật sự sẽ nhảy lên sân khấu, giành lấy yêu hồ kia ôm về phủ, bỏ mặc tất cả thể diện danh vị.Đến khi Mỹ Linh bước ngang qua mép ban công, đầu khẽ nghiêng, ngón tay trỏ đưa lên khẽ trước mặt như gạt sa che, đôi mắt hồ ly nhìn xuống khán đài thì Quảng LingLing buông ly xuống bàn.Tay cô hơi siết, nhưng môi vẫn mím cười.Lưu Hoan đứng cạnh vừa quay sang định nói gì, lại thấy Tư lệnh Quảng đang lặng lẽ cụp mắt, rót thêm một ly rượu rồi ngửa đầu uống cạn.Một hồ ly đỏ bước xuống trần gian trong đám đông chen chúc quyền quý và dâm ý lại không thèm nhìn về phía mình.Tiếng tiêu rền rĩ cất lên, như tiếng gió hú từ Bàn Sơn, lại như tiếng hồ ly gọi bạn tình trong đêm trăng rừng sâu.Trần Mỹ Linh cúi đầu, mảnh lụa đỏ buông rũ theo động tác, chạm đất nhẹ như móng hồ yêu chạm băng tuyết. Một bên má nàng hơi nghiêng, lộ ra xương quai xanh mềm mại, ánh mắt cụp xuống như đang giấu một ý niệm thâm trầm không thể nói thành lời.Bước chân đầu tiên nhẹ như gió thoảng, gót chân trần chạm đất không vang một tiếng, nhưng mỗi lần nàng chuyển động, là cả không khí cũng bị hút đi một nhịp.Tà áo đỏ theo lối cổ đại tung nhẹ ống tay rộng xòe ra như cánh hồ ly, quét một vòng tròn quanh cơ thể. Sợi lụa đỏ buộc ở eo nàng rung nhẹ mỗi khi hông nàng xoay, dẫn ánh mắt người ta trôi theo như bị thôi miên.Nàng nhảy nghiêng.Không thẳng người như kỹ nữ biểu diễn, không lộ liễu như vũ cơ cung đình. Nàng nhảy bằng sự điên đảo của giai nhân yêu quái, từng động tác như rút từ lòng hồ gương nước, mị nhưng không tục, ngây nhưng không ngu, lạnh như nước đầu mùa xuân, mà nóng như men rượu quỳ hoa.Hai tay nâng cao, tay áo chảy xuống như hai dòng suối bạc.Cơ thể nàng cong thành hình cung ngực đẩy ra trước, lưng cong về sau, cổ ngửa lên trời, như thể sắp hóa thành chín đuôi hồ ly dưới trăng. Ánh đèn chiếu xuống sóng mắt nàng lấp lánh, mời gọi, và nguy hiểm.Một vòng xoay.Bàn tay nàng lướt từ vai qua cổ xuống xương đòn, đầu ngón tay dừng lại nơi tim, rồi bất ngờ bật tung ra ngoài tựa như ném tim mình cho người đang nhìn mình dưới ánh đèn.Dưới sân, hàng loạt tiếng hít khí lạnh vang lên.Nam nhân già trẻ mặt đỏ bừng, mắt trừng to như bị bùa mê."Đừng nhìn nữa..." có người thì thầm. "Càng nhìn càng lạc."Giữa âm thanh rộn ràng đó, nàng chậm rãi tiến về phía trước như một mỹ hồ vừa thụ phong tại điện Ngọc Hư, bước xuống phàm trần để câu hồn đoạt vía.Ánh mắt nàng đảo qua từng người.Rồi dừng lại.Chính là giữa sảnh Nhất Khanh như biến thành điện Lộc Đài.Nàng nhấc chân và nhảy.Một cú nhảy không cao, nhưng đủ khiến tà váy tung lên, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết đầu mùa, ngón chân tròn đầy, gót hồng lấp ló không cần da thịt, chỉ một chút bóng động cũng đủ khiến người ta hồn phi phách tán.Rồi dừng lại ở thế "đạp mai hoa" chân trái đứng, chân phải co lại, tay xòe như cánh cáo xòe đuôi, ánh mắt hơi híp lại, môi nhếch lên thành nụ cười nhỏ.Nụ cười ấy...Là đoạt mệnh.Là cam tâm bị mê hoặc.Là mời gọi kẻ mạnh nhất đến... thuần phục nàng.Tiếng trống dừng đột ngột.Cô nhắm mắt lại. Nuốt hết nửa ly rượu còn lại."Không thể nhìn nổi..." cô tự nói với mình, giọng khàn khàn trong cổ họng.Cung đàn ngừng rơi, chỉ còn tiếng thở hỗn loạn của hàng trăm người đàn ông đang nghiêng ngả dưới sân. Trần Mỹ Linh dừng động tác giữa trời đêm hai tay nâng cao, lòng bàn tay chụm vào nhau như ôm lấy một dải mây mỏng.Tà áo đỏ phất lên, khẽ xoay.Từ giữa bàn tay nàng, quả cầu mây buộc chỉ đỏ như chuẩn bị ban ân một món quà từ thánh nữ trên đài sen ban xuống lòng tin.Trần Mỹ Linh không nhìn ai trong số đó.Nàng nghiêng mặt, liếc Lưu An đứng phía sau. Một ánh mắt nhàn nhạt lướt qua, không gắt gao, không ra hiệu nhưng Lưu An hiểu ngay."Có... Quảng Tư Lệnh." Lưu An khẽ nói, giọng rất nhỏ.Mỹ Linh chỉ nhếch môi, nói nhẹ hơn gió:"Đừng quăng hướng đó."Câu nói vừa ra, Lưu An mặt không biến sắc, xoay người, bước ra trước lan can.Ánh mắt mọi người dồn hết về cầu mây đỏ trên tay cô ta.Lưu An quăng.Lưu Hoan đổ mồ hôi lạnh, cậu không nghĩ rằng đường bay ấy lại hướng về đối diện khu của Quảng Tư Lệnh.Sợi cầu mây xoắn đỏ uốn cong trong không trung như con rắn lụa, uốn lượn trên đầu hàng trăm người... cuối cùng rơi gọn vào tay một người đàn ông cao ráo tầm ba mươi lăm, mặt chữ điền, quần áo chỉnh tề, trông như lãnh đạo cấp huyện vừa được thăng chức.Hắn ôm lấy cầu mây, mặt đỏ bừng lên vì sung sướng, bật hét lớn như kẻ trúng xổ số đặc biệt:"Tôi có Mỹ Hồ rồi! Là thật đó! Là tôi bắt được rồi!"Đám đông thoáng chốc vỡ òa.Một số người thất vọng quay về bàn rượu, có người gấp quạt thở dài, thậm chí có người lầm bầm "đêm nay về ngủ với vợ thật vậy".Quảng LingLing vẫn ngồi yên trong góc, tay không buông ly, chỉ cụng nhẹ miệng ly lên môi, nhấm từng ngụm rượu như nhấm độc.
https://youtu.be/kamrQN26rKI