LINGORM | SẮC

Chương 43: Cầu Mây



Ánh chiều rơi nghiêng xuống phố, như tấm lụa vàng óng trải mỏng trên mặt đường lát đá. Tiếng xe ngựa lộc cộc hòa cùng tiếng người bán hàng rong, tạo nên một giai điệu nhộn nhịp nhưng nơi tầng hai của quán trà Diêu Nguyệt, lại tĩnh lặng như gác trời.

Trần Mỹ Linh nhấp ngụm trà, ngón tay gõ nhịp lơ đãng lên thành tách. Mùi ô long thượng hạng tan trong miệng, đượm vị chát nhẹ, như nỗi nhớ chưa kịp gọi tên.

Nàng đang nghĩ, là đang cố không nghĩ về người đó. Nhưng bóng hình lạnh lùng kia vẫn len lỏi vào từng ngóc ngách suy tư, như vết mực loang trên giấy đã khô. Quảng LingLing... bây giờ đang làm gì? Đã ba ngày rồi, chị ta chưa đến gặp nàng...

Lưu An đứng cách đó hai bước, im lặng, biết thời khắc này không nên chen vào. Mỹ Linh từ lúc nghe tin Quảng LingLing mất trí nhớ, đã như hóa thành một người khác: trầm mặc hơn, kiệm lời hơn, và ánh mắt cũng chẳng còn sắc bén như thường ngày mà mang theo một sự xao xác rất khó gọi tên.

Bỗng cánh cửa sổ cũ kỹ phía sau lưng khe khẽ bật mở chỉ đủ một khe nhỏ cho gió lùa. Và từ căn phòng sát vách, giọng nữ vang lên, lảnh lót nhưng đầy tính toán.

"Nghe nói, cán bộ viên Bộ Tư lệnh ở thành phố D nói Trịnh Gia Mân từng trút sạch quần áo, trần truồng đứng trước mặt Quảng Trung Tướng mà người ta còn chẳng thèm liếc nhìn."

Một tiếng "hừ" khe khẽ của người lớn tuổi hơn chen vào:

"Đừng nói Trịnh Gia Mân, ta cũng nghe nói cả Phùng Trình Trình cũng bị từ chối. Đến tận thành phố D, cuối cùng bị người ta đuổi về không thương tiếc."

"Thế còn chuyện giữa Quảng Trung Tướng và kỹ nữ Mỹ Hồ?" Giọng Hồ Tiên Thanh, ngọt như đường phèn nhưng mang theo độ chua lẩn khuất.

"Mẹ nghĩ... chỉ nói chuyện phiếm." Bà mẹ kia cười nhạt, tiếng quạt giấy phẩy nhẹ. "Con thấy không? Lạnh lùng đến mức kỳ quái. Có khi nào... bị bệnh? Không có khả năng...?"

Không khí lặng đi trong thoáng chốc, rồi bà lại hạ giọng rù rì:
"Hay là để mẹ mua thuốc. Đêm mai, con chỉ cần hạ thuốc một lần là xong."

Im lặng.

Rồi, giọng Tiên Thanh chậm rãi, như đang suy nghĩ:

"...Cũng được. Dù sao sắp bước chân vô Quảng gia rồi, thân phận cũng là của con."

Một tiếng "tách" nhỏ vang lên do tay Mỹ Linh siết chặt thành tách trà, nứt một đường mảnh. Lưu An giật mình ngẩng đầu nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng đặt tách xuống, rồi khẽ lầm bầm:

"Không có khả năng?"

Đôi mắt nàng chậm rãi nhắm lại như mở ra một cánh cửa khác, nơi màn đêm phủ đầy xác pháo đỏ. Những lần đêm xuống, Quảng LingLing như thú hoang đè nàng xuống giường, hơi thở gấp gáp, từng cử chỉ như sóng vỗ đè bẹp lý trí, khiến nàng khóc không thành tiếng, cắn môi đến rướm máu. Mỗi lần kết thúc đều là nàng gục trong lòng cô, toàn thân run rẩy, miệng gọi tên người kia đến lạc giọng.

Không có khả năng?

Nàng lắc đầu, khoé môi nhếch lên một nụ cười như cắt từ đêm tĩnh mịch: lạnh, sắc và buốt giá.

Lưu An thấy nàng không nói gì, tưởng nàng giận, vội hỏi:

"Cô chủ... có cần... xử lý không?"

"Không cần." Mỹ Linh chống cằm, mắt nhìn xuống phố xá, giọng lười nhác mà lạnh tanh. Nàng nhấp một ngụm trà lạnh, rồi mỉm cười với ánh nắng chiều tà.

Lưu An thở phào chưa kịp dứt thì nghe tiếp câu sau khiến tim suýt ngừng đập:

"Truyền tin ra ngoài: đêm mai, Mỹ Hồ của Nhất Khanh tuyển bạn đời."

"...Tuyển bạn đời?" Lưu An ngẩng đầu, tim đập loạn.

"Ừ. Tối mai quăng cầu mây giữa sân Nhất Khanh. Ai cũng có thể tham gia. Kẻ nào bắt được cầu... sẽ được mời vào sảnh trà uống một chén."

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt ánh lạnh.

"Em nhớ chị rồi. Chị không tự nguyện đến thì phải tự nguyện đến."

Cùng lúc đó tại Quảng phủ

Sảnh lớn treo đèn đỏ, bàn tiệc bày ra, tiếng đàn nhã nhạc từ dàn tứ tấu vang lên lảnh lót. Tướng lĩnh, quân nhân, quan chức được mời tham gia buổi yến "chúc mừng Trung Tướng tỉnh lại", đồng thời khéo léo giới thiệu chuyện đại hôn cùng thiên kim nhà họ Hồ.

Nhưng tiệc chưa bắt đầu, sổ danh sách khách mời trên bàn Quảng Thiếu Tường đã trống đi phân nửa.

Tổng kết nhanh qua nội bộ:

Hơn 75 vị quan viên cấp cao đã gửi thiệp cáo bận.

Lý do được đưa ra phong phú như thể trời vừa ban lễ hội:

"Đi họp đột xuất ở quân khu Tây."

"Mẫu thân bệnh, cần về quê gấp."

"Có cuộc họp với thương đoàn nước ngoài..."

Quảng LingLing ngồi thẳng, áo bào quân phục màu xám tro vẫn chưa thay ra. Ánh mắt sắc bén lướt qua danh sách rồi nhìn sang Lưu Hoan người duy nhất không né tránh ánh mắt ấy.

"Họ đều bận?"

"Bẩm Trung Tướng," Lưu Hoan hơi cúi đầu, ánh mắt không lay động

"Tin tức nói... Mỹ Hồ của Nhất Khanh sẽ quăng cầu mây vào tối mai để chọn bạn đời."

Trong không khí dường như có gì đó đông lại.

Quảng LingLing im lặng một lúc. Ánh mắt dừng trên góc danh sách tên cuối cùng có dòng gạch đỏ ghi rõ:

"Không tham dự."

Cuối cùng, cô chỉ gật đầu khẽ:

"Ra là vậy."

Lưu Hoan nhìn phản ứng của cấp trên, lòng không khỏi lấn cấn.

Không giận?

Không cười?

Không nói một lời?

Chỉ một cái gật đầu.

Cô không đoán ra ý trong cái gật ấy. Chỉ biết, sau khi gật, Quảng LingLing đưa tay chạm lên mép bàn nơi chiếc găng tay trắng của quân phục được đặt gọn gàng bên cạnh. Cô không đeo vào. Chỉ vuốt nhẹ như một thói quen...

Chương trước Chương tiếp
Loading...