LINGORM | SẮC
Chương 42: Gặp Lại
Tiếng giày cao gót gõ nhịp đều trên hành lang đá cẩm thạch. Hồ Tiên Thanh bước vào như thể cả phòng đột nhiên nhiễm mùi nước hoa thượng hạng, ngọt ngào đến chát đắng. Trên người cô ta là chiếc váy dài lụa mỏng, kiểu dáng bảo thủ nhưng ôm sát lấy vòng eo tinh tế, cài áo trước ngực dùng kim cương thô tự nhiên, không nói cũng biết giá trị không dưới hai tỉ.Cô ta mỉm cười."LingLing, cuối cùng chị cũng chịu tỉnh lại rồi."Chất giọng mềm đến mức tưởng chừng có thể dùng rót vào ly uống thay trà. Nhưng ánh mắt thì không che giấu được nét thăm dò sắc bén, như thể đang muốn xuyên thủng lớp mơ hồ trong đồng tử trống rỗng kia.Quảng LingLing ngồi tựa lưng lên gối, mái tóc rối nhẹ phủ trán, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lẽo như mặt hồ sắp đóng băng. Không một biểu cảm. Không vui mừng. Không thù hận. Chỉ là một sự lặng thinh ngạo nghễ đến vô thức, khiến người đối diện không khỏi thấy khó chịu."Cô là...?" Giọng cô khàn, trầm thấp nhưng từng chữ như lưỡi dao lướt qua."Tiên Thanh." Cô ta cười như thể đã chờ câu hỏi ấy cả đời. "Em là... hôn thê của chị."Quảng LingLing không phản ứng.Cô ngước mắt nhìn qua cửa sổ. Trời xanh như vừa gột rửa. Gió đùa nhẹ tấm rèm trắng. Trong chốc lát, vẻ mặt cô hờ hững như một vị quân vương đang nghe cận thần trình báo quốc sự không đồng tình, không phản đối, cũng không thèm quan tâm."Vậy sao."Chỉ hai chữ, nhẹ tênh, như mảnh tro rơi trong cốc trà chưa nguội.Không phải nghi vấn. Cũng chẳng phải xác nhận. Chỉ là một tiếng bâng quơ buốt giá, không khác gì phủi bụi khỏi vai áo.Hồ Tiên Thanh khựng lại. Khoé miệng cô ta giữ nguyên độ cong nhưng sống lưng khẽ căng.Quảng Thiếu Tường đứng phía sau, ánh mắt hơi đổi sắc. Ông biết con gái mình dù mất trí nhớ, bản năng kiêu ngạo và lười tiếp xúc với người dưng vẫn ăn vào máu. Nhưng ông không thể để thế diện Hồ Văn Dung mất mặt."LingLing." Ông lên tiếng, giọng trầm thấp đầy uy nghi. "Tiên Thanh chờ con gần tháng trời. Giờ con tỉnh rồi, dẫu chưa nhớ rõ, cũng nên có chút quan tâm. Dẫn con bé ra ngoài đi dạo cho thoáng khí.""Dạo?" Cô nhướng mày. Cái nhướng nhẹ như một nhát gươm chém gãy sợi tơ duyên người ta gắng dệt."Ừ." Giọng Quảng Thiếu Tường kiềm nén."Được thôi." Cô cười, lần đầu tiên hé nụ cười từ lúc tỉnh dậy. Nhưng nụ cười đó, lại lạnh như rượu ủ đá, vô tình như người đang nhớ một ai khác mà không biết tên."Dẫn đi đâu?" Cô quay sang Hồ Tiên Thanh, ánh mắt sắc như dao mổ y khoa, tỉ mỉ, chính xác đến ghê rợn. "Phố hoa, hay phố máu?"Hồ Tiên Thanh nghẹn một chút, rồi nở nụ cười đầy bao dung:"Chỗ nào cũng được."Quảng LingLing đứng dậy, áo choàng khoác hờ lên vai, bước chân lười biếng mà tao nhã, như thể thế gian này chẳng nơi nào xứng để cô đặt chân. Mỗi bước đi là một sự trầm mặc, mang theo khí chất của người từng bước qua hàng ngàn xác địch, giờ chỉ thở ra hơi lạnh của người mất trí nhớ nhưng chưa đánh mất bản năng đế vương.Cô đi trước, không ngoái đầu.Hồ Tiên Thanh khẽ cắn răng, rồi vội vã đi theo.Sau lưng họ, Quảng Thiếu Tường xoay người, ánh mắt sắc như rắn độc nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường."Nhanh lên đi, trước khi con bé nhớ ra mọi thứ."Khi Lưu An cúi người báo tin, Trần Mỹ Linh chỉ "ừ" một tiếng, ngắn gọn đến mức không nghe ra vui hay giận."Ngài ấy đang đi dạo cùng Hồ Tiên Thanh." Lưu An nghiêng người, ánh mắt cẩn trọng dò xét phản ứng."Vị hôn thê mới của Quảng LingLing à?" Mỹ Linh cười khẽ, tay xoay nhẹ nhẫn ngọc bên ngón trỏ, thanh âm như từ xa vọng lại, không nóng cũng chẳng lạnh."Lưu An." Nàng nghiêng đầu gọi, ngón tay móc nhẹ mép áo sườn xám như vuốt một đường gió. "Đi thôi."Ánh nắng ban trưa trượt dài trên phiến đá trắng, lăn đến tà áo sườn xám màu mực đen bó sát tôn lên dáng người yểu điệu đầy sắc bén. Trần Mỹ Linh đứng ở đầu hành lang, cách đó mười lăm bước là Quảng LingLing và Hồ Tiên Thanh.Gió đầu hạ lướt qua con phố lớn, mang theo mùi trầm hương thoảng nhẹ từ quán trà đầu ngõ. Bên dưới tấm bảng hiệu cũ kỹ của tiệm hương đường họ Bạch, một đôi uyên ương đang chậm rãi tản bộ.Tiên Thanh cười ngọt, tay đưa ra như tình cờ muốn nắm tay Quảng LingLing.Một động tác nhẹ, hầu như không ai để ý: ánh mắt của Quảng LingLing nghiêng sang, không sắc bén, không lạnh lẽo, chỉ lặng lẽ nhìn xuống cổ tay mình mà sức nặng dư thừa liền lập tức biến mất.Hồ Tiên Thanh hơi lúng túng, rút tay lại, đổi sang nắm lấy ống tay áo quân phục. Mặt vẫn cười nhưng gượng."Một lũ các ngươi mất trí thì có." Mỹ Linh cho Lưu An cái nhìn lạnh thấu xương vì dám đưa tin sai cho nàng."Ý ngài là?" Lưu An không rõ mình đang có đang hiểu đúng ý không.Trần Mỹ Linh cười, không có âm thanh, chỉ là khóe môi cong lên một đoạn vô hình như vạch dao trên lụa mỏng. Nàng sải bước đi qua, cố tình cắt ngang tầm mắt hai người kia, từng bước như nhấn xuống mặt đá để lưu dấu.Không chào hỏi, không nghiêng đầu, không nhìn thẳng.Giống như hai người xa lạ chưa từng quen biết.Nhưng mắt của Quảng LingLing lại dừng lại trên nàng không phải dừng, là... không chớp.Sườn xám đen ôm trọn dáng hình thon dài, tà áo khẽ tung theo gió, đôi chân thẳng và cổ cao trắng ngần, ánh nắng bị phản chiếu nơi chuỗi ngọc trai nơi cổ, khiến bóng nàng lướt qua như một hồ ly đội nắng, nửa thật nửa ảo.Lưu Hoan vừa đi vừa nhỏ giọng, liếc sang:"Ngài... có quen người đó không?"Quảng LingLing mím môi, lắc đầu.Một cái lắc đầu đơn giản. Nhưng khi nàng đi khuất sau cánh liễu đầu đường, Quảng LingLing vẫn... chưa rời mắt.Cái bóng kia khuất dần, như thể bị nuốt vào gió. Vậy mà ánh nhìn vẫn treo nơi không trung.Hồ Tiên Thanh thấy vậy, ánh mắt đổi lạnh. Cô ta ngước lên nhìn Quảng LingLing, thấy người kia vẫn đang nhìn về hướng Trần Mỹ Linh vừa rẽ vào.Một cái nhìn im lặng nhưng cháy âm ỉ. Không thô bạo, không da diết, chỉ như một mũi kim nhọn hoắt, chôn vào ngực ai đó rồi xoay một vòng.Hồ Tiên Thanh buông tay áo, mặt tối sầm, quay đầu bỏ về, giận dỗi mà vẫn giữ phép.Phía sau, Quảng LingLing vẫn đứng đó, quay đầu lại nhìn theo hướng Mỹ Linh đã khuất.Bên cạnh, Lưu Hoan thấy tay cô siết lại, ngón cái vô thức day nhẹ lòng bàn tay, liền nhẹ giọng hỏi:"Ngài có muốn về nghỉ một lát không ạ?""Không." Quảng LingLing nói, giọng nhẹ như sương nhưng ánh mắt lại như đóng băng giữa trưa hè. "Tôi muốn đến chỗ vừa rồi...""Chỗ...?" Lưu Hoan ngơ ngác."Góc khuất đó." Cô không giải thích gì thêm, quay bước. Đôi giày quân đội chạm xuống nền đá, vang lên những tiếng dứt khoát như trống trận.Lúc Quảng LingLing dừng lại nơi đầu con hẻm nhỏ, gió đã lặng. Không còn bóng người. Chỉ có tán liễu nhẹ lay, và vết giày còn hằn mờ trên đất rất nhỏ, rất thanh, hệt như người vừa đi qua, chỉ để lại chút vương vấn rồi biến mất.Cô đưa tay chạm vào thân cây liễu, đầu ngón tay bất giác lạnh đi.Phía sau, Lưu Hoan nhìn lưng cô lặng thinh, ánh mắt thoáng ngập ngừng, rồi cắn răng hạ thấp giọng:"Người đó... tên Trần Mỹ Linh."Một câu nói như lưỡi dao, cắt qua sự mơ hồ.Quảng LingLing đứng bất động.Không gió. Không tiếng chim. Chỉ là một nhịp tim lỡ một nhịp.Cô khẽ khàng nhắm mắt."Về thôi".Vừa đến cửa Nhất Khanh, Trần Mỹ Linh tháo găng tay, vuốt nhẹ mái tóc bên tai. Nàng không nói một lời. Đôi mắt nửa khói nửa gió, hàng mi dài cụp xuống che đi phần nào u uẩn.Lưu An đi phía sau, sắc mặt không dám lơi lỏng. Trong lòng cô hiểu rõ, mỗi lần cô chủ không nói một chữ... là một lần trời sắp đổ máu."Cô chủ..." Lưu An lên tiếng dè dặt "Ngài muốn lấy tay trái, tay phải hay... lấy cả hai tay?"Cậu dừng một nhịp."Nếu vẫn chưa hả giận... thì lấy luôn cả cái mạng nhỏ kia, tôi sẽ chuẩn bị.""Không cần."Trần Mỹ Linh khẽ mỉm cười, nụ cười ấy thanh thoát mà sắc như vết cắt dao lam. Quảng LingLing nhất định có tính toán riêng, nếu bây giờ ra tay e rằng làm hư kế hoạch của người. Còn nếu, Quảng LingLing muốn mượn cớ mất trí lần này liên hôn với Hồ gia. Trần Mỹ Linh ta không ngại đưa người đi rước dâu xa hơn một đoạn.