LINGORM | SẮC

Chương 41: Tỉnh



Quảng phủ sáng tinh mơ.

Phòng Quảng LingLing nằm sâu trong viện chính, được che chắn nghiêm ngặt bởi các tầng lính gác và nhân viên y tế quân đội. Nắng sớm rọi qua lớp kính mờ, rơi xuống gương mặt trắng nhợt của Quảng LingLing đang nằm yên trên giường bệnh, thở đều, hai mắt khẽ động nhẹ như sắp tỉnh lại.

Cửa phòng mở ra, bước vào là Quảng Thiếu Tường, dáng cao lớn, ánh mắt nghiêm nghị theo sau là một người đàn ông chững chạc, quân phục chỉnh tề, cấp hàm sáng chói dưới cầu vai: Đại Tướng Hồ Văn Dung, chỉ huy tối cao Quốc gia.

Cả hai bước đến cạnh giường, nhìn gương mặt hốc hác của người con gái nằm yên bất động.

Quảng Thiếu Tường nói nhỏ nhưng đầy uy quyền:

"Con bé này... vốn sinh ra để làm tướng. Nhưng nó sống vì người khác nhiều quá..."

Hồ Văn Dung gật gù, giọng trầm ổn:

"Vì vậy tôi mới đến đây. Nếu lần này con bé tỉnh lại... lời hứa năm xưa tôi sẽ thực hiện. Hồ Tiên Thanh đứa con gái duy nhất của tôi, tôi sẽ gả cho con bé."

"Tướng tài như Quảng LingLing, không nên vì tình cảm cá nhân mà bị trói chân trói tay. Phải có một gia đình môn đăng hộ đối, hậu phương chính trị vững chắc, thì mới nắm ba quân mà không bị đâm sau lưng."

Quảng Thiếu Tường lặng im vài giây, ánh mắt sâu như giếng cổ. Sau cùng ông gật đầu:

"Sau khi con bé tỉnh lại, tôi sẽ dứt khoát giải quyết chuyện tình cảm cũ rích kia. Nói một tiếng là xong."

Hồ Văn Dung nhẹ nhàng nói:

"Chỉ cần con bé bước ra khỏi căn phòng này, tôi sẽ cho nó chức Thượng tướng trẻ tuổi nhất lịch sử, toàn quyền điều động ba quân khu: Thành phố A, Thành phố B và Thành phố S."

"Đây là điều kiện. Và cũng là con đường."

Hồ Văn Dung mỉm cười nhẹ:

"Tiên Thanh đã chờ nó sáu năm. Không phải người thứ ba chen chân vào, mà là người từ đầu đã được chọn."

"Chỉ còn chờ nó tỉnh lại mà thôi."

Hai người nhìn nhau, rồi cùng đứng im, như hai cột trụ thời đại chuẩn bị đẩy một quân cờ mang tên Quảng LingLing vào bàn cờ chính trị cao nhất đất nước bất kể cô có muốn hay không.

Ngoài cửa phòng, gió sớm thổi qua, một cánh hoa bạch lan rơi xuống nền đất lạnh. Trong khoảnh khắc đó, không ai biết rằng ở nơi khác, một người con gái trẻ vừa nhỏ máu viết sớ cầu an, lòng thành tha thiết vượt xa cả những toan tính đầy tham vọng này.

Ánh sáng buổi chiều xuyên qua rèm mỏng rọi lên chiếc giường trắng tinh khiết. Căn phòng vẫn yên ắng.

Bỗng, hàng mi dài khẽ động.

Một cử động nhỏ trên bàn tay trái, rồi ngón tay co lại như đang nắm lấy thứ gì vô hình. Quảng LingLing khẽ cau mày. Hàng lông mày mảnh nhíu lại, rồi đôi mắt hé mở.

Mắt cô mờ mịt nhìn lên trần nhà. Trắng xoá. Lạnh lẽo.

Cô chớp mắt một cái, rồi lại chớp thêm vài lần, như thể đang cố xua đi màn sương trước mắt. Mất một lúc, đôi mắt ấy mới lấy lại được tiêu cự. Nhưng ánh nhìn... lại hoàn toàn xa lạ.

Cửa phòng mở ra. Quảng Thiếu Tường vội vàng bước vào, theo sau là bác sĩ trưởng cùng vài y tá.

"LingLing, con tỉnh rồi sao?" Ông gọi khẽ, bước đến nắm tay cô.

Nhưng cô chỉ nhìn ông, bình thản. Không phản ứng. Không chớp mắt.

"Tôi... là ai?" Giọng nói khàn khàn vang lên. "Đây là đâu?"

Quảng Thiếu Tường khựng lại. Một tia lạnh xuyên qua sống lưng ông. Mặt ông cứng đờ.

"Con không nhận ra ta sao? Ta là... cha của con."

LingLing chỉ nhìn ông, nghiêng đầu một chút, như thể đang cố đọc biểu cảm trên gương mặt ông. Nhưng gương mặt cô trống rỗng. Không chút cảm xúc.

"Tôi không... nhớ."

Y tá hoảng hốt. Bác sĩ nhanh chóng tiến lên kiểm tra thần kinh và thị lực, hỏi vài câu sơ bộ. Kết luận được đưa ra nhanh chóng, không thể che giấu.

"Tổn thương vùng chẩm tạm thời. Bệnh nhân... mất trí nhớ. Không nhớ bất kỳ ai, kể cả bản thân."

Trong căn phòng vốn đầy ánh sáng, bóng tối như bủa vây. Quảng Thiếu Tường siết chặt tay lại nhưng không để lộ vẻ đau thương ra ngoài. Ông ra hiệu cho mọi người lui ra, chỉ còn lại một mình ông đứng đó.

Quảng LingLing người từng một tay thao túng cục diện quân đội, lạnh lùng mà khôn ngoan giờ đây chỉ lặng lẽ nhìn ông như một kẻ xa lạ, không tên, không danh tính.

"Vậy... tôi tên là gì?"

"Con tên Quảng LingLing. Con gái duy nhất của ta"

"LingLing..." Cô lặp lại. "Nghe cũng không tệ."

Rồi ánh mắt cô chuyển ra cửa sổ, bình thản. Cô chẳng biết rằng ở một nơi khác, có một người phụ nữ đang nắm chặt chiếc khăn thấm máu sớ, lòng run rẩy vì một lời cầu nguyện rằng chỉ cần chị tỉnh lại, quên cũng được, chỉ cần chị còn sống.

Tại Nhất Khanh Tửu Lâu buổi tối.

Mỹ Linh đang ngồi trước bàn Phật, bàn tay vẫn còn dính chút máu đã khô sau khi viết sớ cầu an. Mắt nàng trĩu xuống, đôi hàng mi như dính lấy nhau sau một đêm không ngủ.

Tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

"Phu nhân! Là tôi Lưu Hoan."

Tim nàng giật thót. Tay cầm chuỗi tràng hạt siết lại.

"Vào đi."

Cánh cửa mở ra, Lưu Hoan bước vào, khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh nay đầy do dự, như đang đấu tranh giữa việc nói ra hay im lặng.

"Nói đi." Mỹ Linh đứng dậy, giọng khàn khàn nhưng vững vàng. "Chị ấy... tỉnh rồi sao?"

Lưu Hoan gật đầu, chậm rãi.

"Vâng. Trung Tướng... tỉnh lại lúc rạng sáng. Bác sĩ xác nhận sức khỏe đều ổn định."

Mỹ Linh đưa tay lên che miệng. Một tiếng thở bật ra như chưa kịp tin vào điều mình nghe. Mắt nàng hoe đỏ vì xúc động.

"Chị ấy... có hỏi ta không?"

Lưu Hoan cứng người. Đôi môi mím chặt. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

"Phu nhân... có chuyện này, tôi buộc phải báo thật."

Mỹ Linh bước tới gần hơn, lòng bắt đầu có linh cảm chẳng lành.

"Chuyện gì?"

"Trung Tướng... không nhận ra ai cả. Ngài ấy hỏi tôi là ai. Hỏi cả Quảng tướng quân. Hỏi tên mình..."

Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Mỹ Linh đứng yên, cả người như bị đóng băng. Trái tim vừa được nâng lên vì hy vọng, giờ bị thả rơi tự do, va vào từng bậc đá của hiện thực.

"Chị ấy không nhớ ta?"

Lưu Hoan lặng thinh.

"Không một chút nào sao? Một cái tên? Một ánh mắt? Một... câu nói?" Giọng nàng dần dâng lên, khản đặc vì tuyệt vọng.

"Không... phu nhân." Lưu Hoan cúi đầu thật sâu. "Ngài ấy nhìn tôi như người xa lạ. Và tôi tin, với bất kỳ ai khác... cũng thế."

Mỹ Linh lùi lại một bước, va vào mép bàn thờ nhưng không còn cảm giác. Nàng đứng đó như hoá đá. Một lúc lâu sau, nước mắt trào ra mà mặt vẫn không đổi sắc.

"Cảm ơn. Lui đi." Giọng nàng hờ hững, như đang nói về chuyện người khác.

Lưu Hoan do dự, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Cánh cửa khép lại, chỉ còn mình nàng đứng trước tượng Phật.

Mỹ Linh ngồi xuống, mở lại tờ sớ cũ bằng máu của chính mình. Nàng lẩm bẩm, từng chữ như khắc vào tim:

"Phật gia... con không cầu chị ấy nhớ con... chỉ xin người để chị ấy sống một đời bình an. Nếu trí nhớ là cái giá để giữ mạng, con... xin cam tâm."

Quảng phủ Phòng Quảng LingLing

Ánh nắng đầu ngày lọt qua rèm, phủ một lớp sáng dịu nhẹ lên gương mặt tái nhợt của Quảng LingLing. Cô chậm rãi mở mắt, ánh nhìn lướt qua trần nhà, đôi đồng tử trống rỗng như không biết mình là ai.

"Con tỉnh rồi." Một giọng đàn ông trầm ổn vang lên. Quảng Thiếu Tường ngồi trên chiếc ghế gỗ cạnh giường, ánh mắt già nua trĩu nặng nhưng bình tĩnh.

Quảng LingLing quay đầu, nhìn ông. Đôi mắt đen nhánh không chứa lấy một tia quen thuộc.

"Cha thăm con?" Giọng nói khô khốc như vừa trở về từ cõi chết.

"Phải." Ông mỉm cười hiền từ, như thể đã chờ khoảnh khắc này rất lâu.

Cô cau mày.

"Không sao cả, mất trí nhớ là bình thường sau va chạm mạnh." Ông dịu giọng. "Điều quan trọng là con đã sống. Và đến lúc... con nên thực hiện điều con đã hứa."

"Điều gì?" Cô nghiêng đầu, vẻ mặt ngây dại.

Quảng Thiếu Tường khẽ thở dài, như tiếc nuối.

"Hôn sự của con và Tiên Thanh."

"Tiên... Thanh?"

"Ừ." Ông đứng dậy, đi tới cửa sổ, giọng kể như một hồi ức. "Hồ Tiên Thanh con gái duy nhất của Đại Tướng Hồ Văn Dung. Con bé như là thanh mai trúc mã của con từ nhỏ. Hai đứa lớn lên cùng nhau cũng từng hứa... sẽ cùng nhau thành thân, sống một đời không phản bội."

Quảng LingLing khẽ nhíu mày, cố lục lọi mảnh vụn ký ức nhưng chỉ là một màn sương trắng xoá.

"Chúng ta... yêu nhau sao?"

Quảng Thiếu Tường mỉm cười đầy xót xa nhưng kiên định, như đang vỗ về một đứa trẻ:

"Con từng nói, đời này chỉ có Tiên Thanh hiểu con. Đám tang mẹ con, chính Tiên Thanh quỳ cạnh con suốt ba ngày ba đêm. Hôm con bị thương, chính con bé là người không ngủ, chờ tin con từng phút."

"Bây giờ, con đã tỉnh lại. Hôn sự... cũng đã định sẵn. Hồ gia đang đợi con lên tiếng để định ngày thành thân."

Quảng LingLing im lặng thật lâu. Tay cô siết nhẹ lấy mép chăn, ánh mắt vô định nhưng không còn phản kháng.

"Nếu vậy... để con gặp cô ấy."

Chương trước Chương tiếp
Loading...