LINGORM | SẮC
Chương 3: Mối Nguy Trong Bóng Tối
Sau sáu năm lăn lộn trong Hiệp Nghĩa Hội với thân phận Lữ Bảo, cái tên này đã trở thành một thế lực không ai dám xem thường. Chuyên xử lý các phi vụ lớn: vận chuyển hàng nóng, giao dịch ma túy, thanh toán nợ máu việc nào đến tay cô cũng dứt khoát, sạch sẽ, không lưu dấu vết.Trong mắt Lữ Thành Hảo, Lữ Bảo là cánh tay phải, là hậu duệ đáng giá nhất, thậm chí còn vượt xa đứa con gái ruột và cháu ruột của lão. Lữ Nguyệt, ái nữ độc nhất của Lữ Thành Hảo dung nhan diễm lệ, tính tình kiêu ngạo, từ nhỏ quen được nuông chiều như công chúa ngầm trong thế giới ngầm máu tanh. Nhưng dù là ai, cô ta cũng chưa từng phục... ngoại trừ một người.Quảng LingLing. Từ ngày Quảng LingLing bước vào Hiệp Nghĩa Hội, khí chất lạnh nhạt, gương mặt tuyệt mỹ, dáng vẻ bất cần mà đầy áp lực ấy khiến Lữ Nguyệt không rõ là ghen tỵ, hay mê muội. Cô ta từng đứng từ trên ban công tầng hai, nhìn Quảng LingLing hạ gục một gã đại ca phản bội chỉ bằng một nhát dao vào cổ, đôi mắt lạnh băng chẳng gợn chút cảm xúc, bộ quần áo trắng bị vệt máu bắn lên mà vẫn ung dung bước đi như thể đó chỉ là vết bụi.Từ giây phút đó, Lữ Nguyệt biết, cô ta muốn người này.Nhưng giữa hai người là thứ ranh giới mà cô ta không dám chạm tới cha cô đã dành cho Quảng LingLing quá nhiều trọng trách, quá nhiều ánh mắt đặt cược. Chỉ tiếc, vận may của Quảng LingLing cũng không kéo dài được lâu.Sau một phi vụ vận chuyển thất bại hàng bị Cảnh sát Cơ động tóm gọn, chỉ mỗi cô thoát thân Lữ Thành Hảo nổi giận lôi đình.Trong phòng họp dưới tầng hầm của Hiệp Nghĩa Hội, ánh đèn vàng mờ chiếu xuống khuôn mặt từng người.Không khí căng đến mức có thể cắt bằng dao.Lữ Thành Hảo ngồi trên cao, ánh mắt lạnh tanh: "Từ giờ, việc vận chuyển do Dư Thành Hán tiếp quản."Mọi người nín thở."Còn mày." chỉ mặt Quảng LingLing. Giọng ông trầm khàn, từng chữ nặng như tảng đá. "Tạm thời quản lý quán bar, thu bảo kê. Tự kiểm điểm."Nghe vậy, Dư Thành Hán nhếch mép cười khẩy.Quảng LingLing chỉ khẽ cúi người: "Dạ, cha nuôi."Không tranh cãi, không biện minh, không một biểu cảm thừa.Chính sự điềm tĩnh ấy khiến Lữ Nguyệt càng không thể dời mắt.Đêm đó, khi tất cả đã tan, Lữ Nguyệt đợi ở bãi đỗ xe. Quảng LingLing bước ra, áo khoác đen phất nhẹ trong gió.Ánh mắt vẫn lạnh như chẳng buồn nhìn ai."Tôi đưa chị về." Lữ Nguyệt lên tiếng, giọng khàn nhẹ.Quảng LingLing liếc cô ta, ánh mắt vẫn lãnh đạm: "Không cần. Tôi còn việc.""Chị không cần mạnh mẽ trước mặt tôi."Lữ Nguyệt tiến lại gần, mùi hương nước hoa sang trọng lẫn với mùi thuốc súng còn vương trên người Quảng LingLing."Ở đây, chỉ có tôi biết chị đang chịu ấm ức." Một câu nói làm không khí căng chặt.Quảng LingLing đứng yên, không đáp. Một lát sau, môi khẽ nhếch lên: "Tôi không có thói quen tâm sự với người khác."Nói rồi, quay người bước đi. Nhưng Lữ Nguyệt không chịu buông. "Nếu một ngày nào đó... chị không còn là người của cha, tôi muốn giữ chị bên cạnh."Giọng cô ta thấp đến mức chỉ hai người nghe được như một lời tuyên bố nguy hiểm.Quảng LingLing dừng chân.Ánh mắt sắc như dao, khẽ nghiêng đầu: "Tôi là người của tôi."Không phải của cha nuôi, cũng không phải của bất kỳ ai.Nói rồi, Lữ Bảo rời đi, bóng lưng thẳng tắp dưới ánh đèn vàng.Đêm đó, Lữ Nguyệt đứng nguyên chỗ cũ, bàn tay nắm chặt quai túi, tim đập hỗn loạn.Lần đầu tiên cô ta biết, thứ tình cảm này... là nguy hiểm. Và cũng từ khoảnh khắc đó Lữ Nguyệt ngấm ngầm giúp đỡ Quảng LingLing, chặn đứng một vài mệnh lệnh mờ ám của Dư Thành Hán, từng bước tiếp cận hệ thống nội gián, với một mục đích duy nhất: Giữ người phụ nữ này bên cạnh.Dù là bằng quyền lực, hay bằng... tình cảm.