LINGORM | SẮC
Chương 39: Chờ Phật Hiển Linh
Ánh sáng buổi chiều xuyên qua lớp rèm mỏng, nhuộm cả căn phòng một màu trắng nhợt như giấy tang. Mỹ Linh tỉnh dậy giữa khoảng trống lạnh ngắt trong vòng tay không còn hơi ấm. Ga giường vẫn còn vết nhăn vì vòng ôm đêm qua và sáng nay, mùi gỗ nhẹ vẫn thoang thoảng, nhưng người đã không còn ở đó.Nàng ngồi dậy, khoác đại một chiếc áo ngủ, chân trần bước ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, một âm thanh sắc nhọn từ điện thoại ngoài phòng khách khiến nàng khựng lại.Giọng Lưu An run rẩy vọng vào: "Phu nhân... Toa tàu Trung Tướng vừa đến thành phố A... phát nổ rồi..."Ầm một tiếng. Trái tim nàng như bị một cơn chấn động vô hình đánh vỡ nát. Cả cơ thể lạnh toát, đầu óc trống rỗng."Cái gì?" Nàng thì thầm, như không tin vào tai mình. "Không thể nào... chị ấy đâu có nói..."Mỹ Linh bước lùi mấy bước, va mạnh vào vách tường sau lưng mà không hề hay biết. Cả người nàng run lên, rồi bật thành tiếng gào: "Lưu Hoan đâu? Gọi Lưu Hoan vào đây cho ta!"Lưu Hoan bước vào, ánh mắt đỏ hoe, cả người cúi gập.
Mỹ Linh gào lên, nước mắt đã trào ra: "Chị ấy... về thành phố A làm gì? Nói cho tôi biết! Chị ấy không nói gì với ta cả! Về làm gì?!"Lưu Hoan cắn môi, giọng nghèn nghẹn: "Ngài nói... về mời gia tiên nhà họ Quảng... tới đây, để... để làm lễ thành thân với người..."Một tiếng nổ như vỡ toang trong đầu nàng. Trong giây lát, mọi thanh âm biến mất, chỉ còn lại một câu thì thầm như mộng như vang lên rõ mồn một bên tai:"Em không cần bước chân vào nhà họ Quảng để bái đường với tôi...""Tôi sẽ đem tổ tiên nhà họ Quảng ra Tửu Lầu, cùng em bái đường."Hóa ra... không phải mơ.Là thật. Là từng câu từng chữ cô đã nói, khi nàng còn ngủ mê mệt trong lòng cô, khi hơi thở của cô vẫn còn vương trên da nàng, khi môi cô còn hôn lên vai nàng, nhẹ như gió.Nước mắt Mỹ Linh rơi xuống không tiếng động, từng giọt nóng hổi rơi trên tay, rơi trên vạt áo ngủ trắng muốt. Một giọt. Hai giọt. Rồi không thể ngăn được nữa, nàng gục xuống sàn, hai tay ôm lấy ngực, như muốn giữ lại một trái tim đang co rút đến đau đớn."Ngốc... Ngốc quá... Em nói với chị... Em không cần danh phận..."Tiếng khóc của nàng dần biến thành nghẹn ngào, rồi thành trầm lặng lạnh băng.Một lúc lâu sau, nàng đứng dậy, giọng nói khàn khàn mà vững chãi như thép được nung đỏ: "Lưu An. Lưu Hoan. Cho người đi tìm đi.""Phu nhân...""Ta nói" Giọng nàng vang lên, cắt ngang, ánh mắt đỏ ngầu như sắp bùng cháy.
"Sống phải thấy người. Chết... phải thấy xác.""Không thấy chị ấy... các người đừng về."Gió thổi qua hành lang dài của Nhị Khanh Tửu Lâu, kéo theo hơi lạnh như một bóng ma không tên.Mỹ Linh thay đồ trong im lặng, từng động tác dứt khoát, như thể chính tay mình đang buộc lấy từng khúc xương rạn nứt trong lòng. Áo sườn xám trắng thẳng nếp, tóc vấn cao gọn gàng, ánh mắt thâm quầng nhưng kiên định đến đáng sợ, cùng Lưu An, Lưu Hoan về thành phố A.Đêm đó, trời thành phố A mưa như trút nước. Tin tức về vụ nổ toa tàu lan đi như thuốc súng bén lửa. Lực lượng cứu hộ, y tế, cảnh sát, thậm chí cả quân đội đều được điều động tới hiện trường nhưng không ai trong số họ biết rằng, giữa đống đổ nát đang bốc khói và những mảnh thi thể không còn nguyên vẹn kia, có một người phụ nữ mang họ Quảng, là tất cả thế giới của một người tên Trần Mỹ Linh.Lưu Hoan và Lưu An đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, lật từng tấm vải bạt phủ xác, bới từng đống sắt thép cong queo cháy đen. Cánh tay Lưu An rách một đường dài do móc sắt cứa phải, máu chảy ròng ròng mà không dám dừng lại. Lưu Hoan lục lọi những hồ sơ nhận dạng, bản danh sách hành khách được chuyển từ bệnh viện dã chiến, rồi lại chạy vội về phía đống xác chưa định danh chỉ để tìm một bóng người mà ai cũng tin là không thể còn sống."Không có... vẫn không có..." Lưu Hoan bật khóc khi lật tới tấm vải thứ ba mươi hai, tay run rẩy, không dám tiếp tục.Mỹ Linh đến hiện trường vào gần sáng hôm sau. Chiếc ô trên tay nàng rơi từ lúc nào không hay, nước mưa dội xuống đầu, dội xuống mắt, hòa lẫn với nước mắt mặn chát. Quần áo ướt sũng bết dính vào người, bàn chân giẫm lên bùn đất lạnh buốt, nhưng nàng không dừng lại."Đừng ai ngăn tôi." Giọng nàng khản đặc, không còn ra âm thanh, nhưng ánh mắt đỏ ngầu khiến bất kỳ ai cũng phải né tránh.Nàng tự mình đi dọc theo từng toa xe cháy đen, nhìn từng xác người được bọc lại bằng túi nylon, đôi mắt trống rỗng như đã chết từ đêm qua.
Từng lần, từng lần, nàng thì thầm gọi:
"Quảng LingLing... chị ở đâu rồi..."Không ai trả lời.Mỹ Linh quỳ xuống trước một chiếc vòng tay cháy xém kiểu thiết kế mà nàng từng đặt riêng cho Quảng LingLing vào dịp sinh nhật thứ ba mươi năm bên trong có khắc hai chữ "Ling Linh".Đôi bàn tay nàng run bần bật, không còn phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt, đâu là máu."Chị từng nói sẽ không bỏ em lại."
"Chị nói sẽ cùng em mãi mãi."
"Chị nói sẽ đem cả tổ tiên nhà họ Quảng ra làm chứng..."Nàng bật cười, tiếng cười vang vọng trong không gian hoang tàn, lạnh đến thấu xương. Nhưng tiếng cười đó chưa đến mười giây đã biến thành tiếng gào xé họng, tan nát đến tê tâm liệt phế."Chị gạt em... Quảng LingLing... chị gạt em rồi!"Lưu Hoan đứng phía sau, cắn chặt môi đến bật máu. Cậu biết, giây phút Trung Tướng Quảng đặt chân lên chuyến tàu ấy, cô đã không còn đường quay đầu. Nhưng không ai ngờ, cái giá phải trả... lại là tuyệt vọng dìm chết người ta như thế.Mỹ Linh không còn khóc. Nàng chỉ ngồi lặng lẽ trong cơn mưa, tay ôm lấy chiếc vòng cháy xém, như ôm lấy toàn bộ linh hồn đã rời khỏi cơ thể nàng cùng người đó.Lưu An chậm rãi tiến lại gần, giọng khẽ khàng: "Cô chủ... vẫn còn một phần toa tàu chưa gỡ được... đội cứu hộ nói... có khả năng có người sống sót bị mắc kẹt..."Mỹ Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng trong một giây ngắn ngủi như người chết đuối chạm được vào một sợi cỏ cuối cùng trên mặt nước."Dẫn tôi đến đó."Khu vực toa tàu bị nổ nặng nhất nằm sâu trong rừng thông sát núi, nơi chỉ có thể tiếp cận bằng thiết bị chuyên dụng. Cả đội cứu hộ đã đào bới suốt bốn mươi tám tiếng, bùn đất, thép nát, máu và cả mùi thịt cháy khét trộn lẫn vào nhau, khiến không ai dám ăn một bữa tử tế.Mỹ Linh đứng đó, giữa đội cứu hộ và đống sắt vụn, ánh mắt đã không còn tiêu cự. Đôi mắt nàng trũng sâu, thâm quầng, cả người gầy rộc đi thấy rõ chỉ trong một ngày một đêm. Nàng không còn khóc, nước mắt dường như cũng đã cạn sạch như máu bị rút khỏi tim.Một nhân viên cứu hộ cúi đầu, lặng lẽ đưa cho nàng một chiếc khuy áo bằng vàng có khắc logo "Q" – đúng mẫu áo sơ mi đặt may riêng Quảng LingLing thường mặc đi công tác.Ngón tay nàng siết chặt lấy chiếc khuy áo nhỏ bằng lòng bàn tay. Vật còn, người đâu?"Họ vẫn đang lục tìm khu cuối cùng." Lưu An báo cáo, giọng khản đặc vì gần như không ngủ. "Chúng tôi chưa dám kết luận... nhưng đến giờ vẫn không thấy dấu hiệu sinh tồn, cũng không thấy thi thể...""Không thấy thi thể?" Mỹ Linh lặp lại, như thể đang bám víu lấy thứ niềm tin mong manh cuối cùng."Vâng. Không... không rõ là bị nổ tan xác, hay chưa tới lượt được tìm thấy..." Giọng Lưu An nghẹn lại.Câu nói ấy như con dao xoáy một vòng trong ngực nàng.Không có tín hiệu sống, không thấy xác là thứ kết luận tàn nhẫn nhất. Nó không cho người ta cái đau rứt khoát của một cái chết rõ ràng, cũng không cho họ niềm hy vọng nào để tiếp tục chờ đợi. Chỉ là một hố đen – hút cạn lý trí, cắn nát lòng tin.Mỹ Linh đi bộ một mình đến nơi gần sát miệng vực, nơi những mảnh thép vẫn còn nóng đỏ và khói vẫn âm ỉ bốc lên từ dưới lòng đất. Nàng đứng bất động rất lâu."Quảng LingLing..."
"Em sai rồi. Đáng lẽ em nên giữ chị lại bằng mọi cách."
"Lẽ ra lúc đó em không nên ngủ..."
"Lẽ ra em nên nói em thật sự không cần danh phận."Gió thổi lật tung vạt áo sơ mi của nàng, cuốn theo cả hơi lạnh ngàn dao.Lưu Hoan gào lên từ phía xa, nước mắt lăn dài:"Phu nhân! Có thể ngài ấy vẫn còn sống! Chỉ là... chưa tìm thấy thôi! Đừng nghĩ dại...!"Mỹ Linh vẫn đứng im như pho tượng. Một tiếng thét vang lên trong đầu nàng tiếng còi tàu ngày hôm ấy, rít dài, xé tai, chấm dứt bằng tiếng nổ chát chúa như kết liễu cả một kiếp nhân sinh."Ling... nếu chị thực sự không quay về nữa...
...em cũng không cần bất kỳ ai quay về thay chị."Lưu Hoan đứng chờ bên ngoài, vừa thấy nàng bước ra đã cúi thấp đầu, không dám thở mạnh."Lập đội ngay. Thành phố A, dọc tuyến đường sắt, bệnh viện, nhà xác, cả bãi đổ nát. Một tấc cũng không được bỏ sót.""Rõ!""Gọi toàn bộ mạng lưới tin tức của Bộ Tư lệnh thành phố D đi tìm người."Vâng!""Và..."Mỹ Linh dừng chân nơi bậc thềm, bóng lưng thẳng tắp, giọng nói không hề run:"Mang luôn người của tôi bên Nhất Khanh, Nhị Khanh, thậm chí cả Vạn Khanh về thành phố A. Không có tin, không ai được nghỉ."Bầu trời xám đục như đang lắng nghe.Từ đỉnh lầu cao tầng, những con chim trời vụt bay về phía tây, để lại vệt đen như mực tan trong nước.Ngày thứ năm.Không tin tức. Không nhân chứng. Không xác.Những tờ báo sáng đăng tin nổ tàu chỉ là một dòng gạch đầu dòng nhỏ nằm dưới cùng. Cơ quan chức năng đang điều tra. Không công bố danh sách thương vong.Mỹ Linh ngồi bên cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, từng tiếng "cộc" đều đặn vang lên như nhịp đập cuối cùng của một trái tim mỏi mệt.Ngày thứ bảy.Truyền thông rục rịch, có tin đồn Trung Tướng Quảng mất tích. Có người nói thấy xác một người mặc quân phục bị cháy đen. Lưu An xin phép báo cáo, Mỹ Linh chỉ im lặng, rồi khẽ nói:"Không phải chị ấy. Không thể nào là chị ấy."Nàng chưa từng tin vào Thần Phật, nhưng tối hôm đó lại đốt nhang, quỳ suốt hai giờ dưới tượng Quan Âm trong phòng."Chị mà dám chết..."
"Em sẽ đi theo. Lên trời, em kéo chị xuống. Xuống địa ngục, em nắm cả đầu lẫn chân chị lên."Ngày thứ mười.Lưu Hoan quỳ gối trước mặt nàng, nghẹn ngào nói:"Phu nhân... xin người nghỉ ngơi một chút. Đã mười ngày rồi..."Mỹ Linh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng nhưng sáng rực, khản giọng đáp:"Không. Khi nào thấy xác mới được nghỉ.""Dù chỉ còn cốt các người phải nhặt đủ cho ta."
Mỹ Linh gào lên, nước mắt đã trào ra: "Chị ấy... về thành phố A làm gì? Nói cho tôi biết! Chị ấy không nói gì với ta cả! Về làm gì?!"Lưu Hoan cắn môi, giọng nghèn nghẹn: "Ngài nói... về mời gia tiên nhà họ Quảng... tới đây, để... để làm lễ thành thân với người..."Một tiếng nổ như vỡ toang trong đầu nàng. Trong giây lát, mọi thanh âm biến mất, chỉ còn lại một câu thì thầm như mộng như vang lên rõ mồn một bên tai:"Em không cần bước chân vào nhà họ Quảng để bái đường với tôi...""Tôi sẽ đem tổ tiên nhà họ Quảng ra Tửu Lầu, cùng em bái đường."Hóa ra... không phải mơ.Là thật. Là từng câu từng chữ cô đã nói, khi nàng còn ngủ mê mệt trong lòng cô, khi hơi thở của cô vẫn còn vương trên da nàng, khi môi cô còn hôn lên vai nàng, nhẹ như gió.Nước mắt Mỹ Linh rơi xuống không tiếng động, từng giọt nóng hổi rơi trên tay, rơi trên vạt áo ngủ trắng muốt. Một giọt. Hai giọt. Rồi không thể ngăn được nữa, nàng gục xuống sàn, hai tay ôm lấy ngực, như muốn giữ lại một trái tim đang co rút đến đau đớn."Ngốc... Ngốc quá... Em nói với chị... Em không cần danh phận..."Tiếng khóc của nàng dần biến thành nghẹn ngào, rồi thành trầm lặng lạnh băng.Một lúc lâu sau, nàng đứng dậy, giọng nói khàn khàn mà vững chãi như thép được nung đỏ: "Lưu An. Lưu Hoan. Cho người đi tìm đi.""Phu nhân...""Ta nói" Giọng nàng vang lên, cắt ngang, ánh mắt đỏ ngầu như sắp bùng cháy.
"Sống phải thấy người. Chết... phải thấy xác.""Không thấy chị ấy... các người đừng về."Gió thổi qua hành lang dài của Nhị Khanh Tửu Lâu, kéo theo hơi lạnh như một bóng ma không tên.Mỹ Linh thay đồ trong im lặng, từng động tác dứt khoát, như thể chính tay mình đang buộc lấy từng khúc xương rạn nứt trong lòng. Áo sườn xám trắng thẳng nếp, tóc vấn cao gọn gàng, ánh mắt thâm quầng nhưng kiên định đến đáng sợ, cùng Lưu An, Lưu Hoan về thành phố A.Đêm đó, trời thành phố A mưa như trút nước. Tin tức về vụ nổ toa tàu lan đi như thuốc súng bén lửa. Lực lượng cứu hộ, y tế, cảnh sát, thậm chí cả quân đội đều được điều động tới hiện trường nhưng không ai trong số họ biết rằng, giữa đống đổ nát đang bốc khói và những mảnh thi thể không còn nguyên vẹn kia, có một người phụ nữ mang họ Quảng, là tất cả thế giới của một người tên Trần Mỹ Linh.Lưu Hoan và Lưu An đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, lật từng tấm vải bạt phủ xác, bới từng đống sắt thép cong queo cháy đen. Cánh tay Lưu An rách một đường dài do móc sắt cứa phải, máu chảy ròng ròng mà không dám dừng lại. Lưu Hoan lục lọi những hồ sơ nhận dạng, bản danh sách hành khách được chuyển từ bệnh viện dã chiến, rồi lại chạy vội về phía đống xác chưa định danh chỉ để tìm một bóng người mà ai cũng tin là không thể còn sống."Không có... vẫn không có..." Lưu Hoan bật khóc khi lật tới tấm vải thứ ba mươi hai, tay run rẩy, không dám tiếp tục.Mỹ Linh đến hiện trường vào gần sáng hôm sau. Chiếc ô trên tay nàng rơi từ lúc nào không hay, nước mưa dội xuống đầu, dội xuống mắt, hòa lẫn với nước mắt mặn chát. Quần áo ướt sũng bết dính vào người, bàn chân giẫm lên bùn đất lạnh buốt, nhưng nàng không dừng lại."Đừng ai ngăn tôi." Giọng nàng khản đặc, không còn ra âm thanh, nhưng ánh mắt đỏ ngầu khiến bất kỳ ai cũng phải né tránh.Nàng tự mình đi dọc theo từng toa xe cháy đen, nhìn từng xác người được bọc lại bằng túi nylon, đôi mắt trống rỗng như đã chết từ đêm qua.
Từng lần, từng lần, nàng thì thầm gọi:
"Quảng LingLing... chị ở đâu rồi..."Không ai trả lời.Mỹ Linh quỳ xuống trước một chiếc vòng tay cháy xém kiểu thiết kế mà nàng từng đặt riêng cho Quảng LingLing vào dịp sinh nhật thứ ba mươi năm bên trong có khắc hai chữ "Ling Linh".Đôi bàn tay nàng run bần bật, không còn phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt, đâu là máu."Chị từng nói sẽ không bỏ em lại."
"Chị nói sẽ cùng em mãi mãi."
"Chị nói sẽ đem cả tổ tiên nhà họ Quảng ra làm chứng..."Nàng bật cười, tiếng cười vang vọng trong không gian hoang tàn, lạnh đến thấu xương. Nhưng tiếng cười đó chưa đến mười giây đã biến thành tiếng gào xé họng, tan nát đến tê tâm liệt phế."Chị gạt em... Quảng LingLing... chị gạt em rồi!"Lưu Hoan đứng phía sau, cắn chặt môi đến bật máu. Cậu biết, giây phút Trung Tướng Quảng đặt chân lên chuyến tàu ấy, cô đã không còn đường quay đầu. Nhưng không ai ngờ, cái giá phải trả... lại là tuyệt vọng dìm chết người ta như thế.Mỹ Linh không còn khóc. Nàng chỉ ngồi lặng lẽ trong cơn mưa, tay ôm lấy chiếc vòng cháy xém, như ôm lấy toàn bộ linh hồn đã rời khỏi cơ thể nàng cùng người đó.Lưu An chậm rãi tiến lại gần, giọng khẽ khàng: "Cô chủ... vẫn còn một phần toa tàu chưa gỡ được... đội cứu hộ nói... có khả năng có người sống sót bị mắc kẹt..."Mỹ Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng trong một giây ngắn ngủi như người chết đuối chạm được vào một sợi cỏ cuối cùng trên mặt nước."Dẫn tôi đến đó."Khu vực toa tàu bị nổ nặng nhất nằm sâu trong rừng thông sát núi, nơi chỉ có thể tiếp cận bằng thiết bị chuyên dụng. Cả đội cứu hộ đã đào bới suốt bốn mươi tám tiếng, bùn đất, thép nát, máu và cả mùi thịt cháy khét trộn lẫn vào nhau, khiến không ai dám ăn một bữa tử tế.Mỹ Linh đứng đó, giữa đội cứu hộ và đống sắt vụn, ánh mắt đã không còn tiêu cự. Đôi mắt nàng trũng sâu, thâm quầng, cả người gầy rộc đi thấy rõ chỉ trong một ngày một đêm. Nàng không còn khóc, nước mắt dường như cũng đã cạn sạch như máu bị rút khỏi tim.Một nhân viên cứu hộ cúi đầu, lặng lẽ đưa cho nàng một chiếc khuy áo bằng vàng có khắc logo "Q" – đúng mẫu áo sơ mi đặt may riêng Quảng LingLing thường mặc đi công tác.Ngón tay nàng siết chặt lấy chiếc khuy áo nhỏ bằng lòng bàn tay. Vật còn, người đâu?"Họ vẫn đang lục tìm khu cuối cùng." Lưu An báo cáo, giọng khản đặc vì gần như không ngủ. "Chúng tôi chưa dám kết luận... nhưng đến giờ vẫn không thấy dấu hiệu sinh tồn, cũng không thấy thi thể...""Không thấy thi thể?" Mỹ Linh lặp lại, như thể đang bám víu lấy thứ niềm tin mong manh cuối cùng."Vâng. Không... không rõ là bị nổ tan xác, hay chưa tới lượt được tìm thấy..." Giọng Lưu An nghẹn lại.Câu nói ấy như con dao xoáy một vòng trong ngực nàng.Không có tín hiệu sống, không thấy xác là thứ kết luận tàn nhẫn nhất. Nó không cho người ta cái đau rứt khoát của một cái chết rõ ràng, cũng không cho họ niềm hy vọng nào để tiếp tục chờ đợi. Chỉ là một hố đen – hút cạn lý trí, cắn nát lòng tin.Mỹ Linh đi bộ một mình đến nơi gần sát miệng vực, nơi những mảnh thép vẫn còn nóng đỏ và khói vẫn âm ỉ bốc lên từ dưới lòng đất. Nàng đứng bất động rất lâu."Quảng LingLing..."
"Em sai rồi. Đáng lẽ em nên giữ chị lại bằng mọi cách."
"Lẽ ra lúc đó em không nên ngủ..."
"Lẽ ra em nên nói em thật sự không cần danh phận."Gió thổi lật tung vạt áo sơ mi của nàng, cuốn theo cả hơi lạnh ngàn dao.Lưu Hoan gào lên từ phía xa, nước mắt lăn dài:"Phu nhân! Có thể ngài ấy vẫn còn sống! Chỉ là... chưa tìm thấy thôi! Đừng nghĩ dại...!"Mỹ Linh vẫn đứng im như pho tượng. Một tiếng thét vang lên trong đầu nàng tiếng còi tàu ngày hôm ấy, rít dài, xé tai, chấm dứt bằng tiếng nổ chát chúa như kết liễu cả một kiếp nhân sinh."Ling... nếu chị thực sự không quay về nữa...
...em cũng không cần bất kỳ ai quay về thay chị."Lưu Hoan đứng chờ bên ngoài, vừa thấy nàng bước ra đã cúi thấp đầu, không dám thở mạnh."Lập đội ngay. Thành phố A, dọc tuyến đường sắt, bệnh viện, nhà xác, cả bãi đổ nát. Một tấc cũng không được bỏ sót.""Rõ!""Gọi toàn bộ mạng lưới tin tức của Bộ Tư lệnh thành phố D đi tìm người."Vâng!""Và..."Mỹ Linh dừng chân nơi bậc thềm, bóng lưng thẳng tắp, giọng nói không hề run:"Mang luôn người của tôi bên Nhất Khanh, Nhị Khanh, thậm chí cả Vạn Khanh về thành phố A. Không có tin, không ai được nghỉ."Bầu trời xám đục như đang lắng nghe.Từ đỉnh lầu cao tầng, những con chim trời vụt bay về phía tây, để lại vệt đen như mực tan trong nước.Ngày thứ năm.Không tin tức. Không nhân chứng. Không xác.Những tờ báo sáng đăng tin nổ tàu chỉ là một dòng gạch đầu dòng nhỏ nằm dưới cùng. Cơ quan chức năng đang điều tra. Không công bố danh sách thương vong.Mỹ Linh ngồi bên cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, từng tiếng "cộc" đều đặn vang lên như nhịp đập cuối cùng của một trái tim mỏi mệt.Ngày thứ bảy.Truyền thông rục rịch, có tin đồn Trung Tướng Quảng mất tích. Có người nói thấy xác một người mặc quân phục bị cháy đen. Lưu An xin phép báo cáo, Mỹ Linh chỉ im lặng, rồi khẽ nói:"Không phải chị ấy. Không thể nào là chị ấy."Nàng chưa từng tin vào Thần Phật, nhưng tối hôm đó lại đốt nhang, quỳ suốt hai giờ dưới tượng Quan Âm trong phòng."Chị mà dám chết..."
"Em sẽ đi theo. Lên trời, em kéo chị xuống. Xuống địa ngục, em nắm cả đầu lẫn chân chị lên."Ngày thứ mười.Lưu Hoan quỳ gối trước mặt nàng, nghẹn ngào nói:"Phu nhân... xin người nghỉ ngơi một chút. Đã mười ngày rồi..."Mỹ Linh ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ửng nhưng sáng rực, khản giọng đáp:"Không. Khi nào thấy xác mới được nghỉ.""Dù chỉ còn cốt các người phải nhặt đủ cho ta."