LINGORM | SẮC
Chương 38: Ước Nguyện
Ánh nắng đầu tiên len qua rèm cửa, rơi xuống giường lớn.Mỹ Linh khẽ động đậy, hàng mi dài run lên, rồi chậm rãi mở mắt.Toàn thân nàng đau nhức, mỗi một cử động nhỏ cũng như bị kim châm vào từng thớ thịt.Ký ức đêm qua ùa về như sóng triều ánh trăng, tiếng gió, vòng tay siết chặt, những nụ hôn nóng bỏng... và những đợt khoái cảm dâng trào không ngừng.Gương mặt nàng bất giác đỏ bừng.Ngay lúc nàng còn mơ hồ, một bàn tay dịu dàng chạm vào trán nàng."Em tỉnh rồi."Giọng Quảng LingLing khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi nhưng ngọt ngào đến tan lòng.Cô ngồi bên giường, nửa người còn mặc áo sơ mi rộng thùng thình, tay cầm một lọ thuốc mỡ.Mỹ Linh ngơ ngác nhìn cô.Quảng LingLing khẽ cười, hôn nhẹ lên khóe môi nàng:"Đau phải không?"Giọng cô dịu dàng như nước, ngón tay mơn man gò má đỏ ửng kia.Mỹ Linh thẹn thùng gật nhẹ.Không nói gì, Quảng LingLing kéo nhẹ chăn, để lộ cơ thể trắng mịn đầy dấu vết đỏ hồng những dấu tích ái tình nồng cháy đêm qua.Mỗi dấu vết, như nhắc nhở về sự si mê không kiềm chế của cô dành cho nàng.Ánh mắt LingLing tối lại, lấp lánh áy náy và thương yêu.Cô cúi xuống, dịu dàng hôn lên từng vết đỏ:Một cái trên bờ vai mảnh khảnh.
Một cái nơi hõm xương quai xanh.
Một cái dọc theo cánh tay mềm mại.Mỗi lần môi cô chạm vào da nàng, Mỹ Linh lại khẽ rùng mình, đôi mắt long lanh ánh nước.Không vội vàng.Không dục vọng.Chỉ có yêu thương thuần túy.Quảng LingLing lấy chút thuốc mỡ ra đầu ngón tay, cẩn thận bôi lên từng vết bầm nhỏ, động tác nhẹ đến mức gần như không chạm, sợ làm nàng đau thêm.Mỹ Linh nắm chặt ga giường, đôi má đỏ bừng."Đừng nhìn..." nàng lẩm bẩm, giọng nhỏ như muỗi kêu.Quảng LingLing bật cười khẽ, hôn lên trán nàng một cái:"Đã nhìn, đã yêu, đã khắc sâu em vào xương tủy rồi."Giọng cô trầm thấp, pha lẫn sự si mê tuyệt đối.Bôi thuốc xong, LingLing kéo nàng vào lòng, ôm chặt.Một tay cô vỗ về tấm lưng trần mềm mại, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, đan chặt vào nhau."Mỹ Linh." Cô gọi khẽ, giọng như một lời thề nguyền."Từ nay về sau, bất kể thế nào, tôi đều ở bên em.""Yêu em."
"Chỉ yêu mình em."Mỹ Linh dụi đầu vào hõm cổ cô, nước mắt không kìm được lăn dài.Không phải vì đau.Mà là vì hạnh phúc quá, ngọt ngào quá, khiến lòng ngực như muốn vỡ tung. Lần đầu tiên, Quảng LingLing nói yêu cô. Nàng siết chặt lấy LingLing, giọng nghẹn ngào:"Em cũng vậy... yêu chị đến chết cũng không hối hận."Hai thân thể quấn chặt lấy nhau dưới ánh nắng buổi sớm, thấm đẫm trong những nhịp đập chân thật nhất của tình yêu.Mỹ Linh nằm yên trong vòng tay ấm áp.Quảng LingLing vẫn không buông nàng ra, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, tay mơn man lưng trần như sợ nàng biến mất chỉ trong chớp mắt.Một lúc lâu sau, khi hơi thở hai người đã trầm ổn trở lại, LingLing cúi xuống, hôn lên mi mắt đang khép hờ:"Em còn đau không?"Mỹ Linh mở mắt, khẽ lắc đầu. Nhưng ánh mắt vẫn còn chút nhòe nước, cánh môi mím lại, tựa như đang giấu điều gì đó.LingLing nhìn nàng, cúi thấp đầu hơn, hôn lên gò má, cô đã cúi xuống, hôn lên môi nàng một nụ hôn mềm như gió, nhẹ đến mức như thể đang xin phép.Mỹ Linh hơi run lên, nhưng rồi chủ động nhắm mắt, mở môi đáp lại.Lần này, không còn gấp gáp, không còn thô bạo.
Chỉ có sự nâng niu đầy mê say, từng cử chỉ đều thấm đẫm yêu thương.LingLing trượt môi mình từ môi xuống cổ, rồi chầm chậm lần theo xương quai xanh, từng nụ hôn như dệt nên lời tình tự không lời.Đầu ngón tay cô lướt qua da thịt trắng mịn, từng chút một mơn trớn những nơi nhạy cảm nhất không phải để chiếm đoạt, mà là để vỗ về.Mỹ Linh ngửa đầu, khẽ rên thành tiếng, thân thể dần mềm nhũn dưới từng đợt vuốt ve.LingLing không vội.
Cô kiên nhẫn yêu nàng bằng môi, bằng tay, bằng cả trái tim.Rồi chậm rãi, nhẹ như gió lùa, cô tách đùi nàng ra, ngước nhìn khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt đầy mơ hồ vì đắm chìm."Cho tôi vào, được không?"Câu hỏi khẽ khàng như một lời xin phép.Mỹ Linh cắn môi, rồi gật khẽ, mắt long lanh như mặt nước.LingLing tiến vào thật chậm.Rất chậm.Từng chút một, khiến nàng rên nhẹ, từng tiếng ngắn ngủi, đầy ngọt ngào.Mỹ Linh không còn rụt rè.Nàng vòng tay ôm lấy cổ cô, để cơ thể dẫn theo từng nhịp di chuyển dịu dàng.Mỗi nhịp đều được LingLing điều chỉnh cẩn thận không mạnh, không vội, chỉ như muốn đẩy nàng lên cao dần trong hoan lạc, không chút đau đớn, chỉ còn lại sự đê mê thuần túy."Chị..."
Mỹ Linh thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Chị đang... yêu em sao?"LingLing cúi đầu, thì thầm vào môi nàng:"Không phải đang."
"Là luôn luôn."Và với mỗi nhịp dịu dàng ấy, cô như nói với nàng bằng từng cú hôn, từng cái chạm:
"Tôi yêu em, đến tận xương tủy."Cuối cùng, trong tiếng thở dốc rối loạn, trong nhịp chuyển động ngày càng xiết chặt lấy nhau, Mỹ Linh cong lưng, run rẩy, gọi tên cô trong hơi thở nghẹn:"Chị LingLing... em yêu chị..."LingLing siết nàng vào lòng, môi vẫn không rời môi nàng."Yêu em."
"Cho đến mãi mãi."Sau lần yêu dịu dàng ấy, cả hai nằm yên, ôm nhau dưới ánh sáng mềm mại lọt qua rèm cửa.Không ai nói gì.Họ chỉ lặng lẽ thở trong vòng tay nhau, nghe tiếng tim đập của đối phương. Một lúc sau, Quảng LingLing vén tóc Mỹ Linh, cười khẽ:"Dậy tắm thôi."Mỹ Linh thẹn thùng úp mặt vào ngực cô, giọng ngái ngủ:"Không muốn. Rất mệt... là lỗi của chị đấy."LingLing bật cười, cúi xuống hôn lên chóp mũi nàng:"Ừ. Là lỗi của tôi."Cô bế nàng vào phòng tắm như bế bảo vật, nhẹ đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.Bồn tắm tràn nước ấm, hương tinh dầu dịu nhẹ lan khắp không gian.Mỹ Linh ngồi giữa hai chân LingLing, lưng tựa vào ngực cô, cả người gần như tan chảy trong làn nước nóng.Quảng LingLing lấy dầu gội, nhỏ vài giọt ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa lên tóc nàng.Ngón tay cô lùa qua từng lọn tóc, vừa gội vừa mát-xa da đầu, động tác thuần thục đến lạ.Mỹ Linh nhắm mắt, khẽ rên một tiếng sung sướng:"Ưm... thích quá..."LingLing ghé sát tai nàng, thổi hơi nóng:"Vậy sau này ngày nào tôi cũng gội cho em, được không?"Mỹ Linh mở mắt, liếc cô qua gương."Không. Vậy thì mệt chết em. Dụ em à?"LingLing không phủ nhận, cười gian, cắn nhẹ vào tai nàng:"Cũng có thể."Mỹ Linh khẽ giật mình, nhưng không tránh. Nàng tựa vào cô, thì thầm:"Vậy... gội xong mới được dụ."LingLing cười khẽ, cúi xuống hôn lên gáy nàng một nụ hôn nhẹ như lông vũ, nhưng khiến cả thân thể Mỹ Linh run lên.Cô thì thầm:"Không phải dụ. Là yêu."Gội đầu xong, LingLing ôm nàng rửa lưng, từng đường xà phòng trượt theo sống lưng trắng nõn, rồi tan vào nước.Không có dục vọng.Chỉ có sự dịu dàng đầy đắm say.Mỹ Linh quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt như có cả trời xuân."LingLing...""Ừ?""Chúng ta... cứ mãi thế này, được không?"Quảng LingLing kéo nàng ôm sát vào ngực, đặt tay lên trái tim nàng:"Được."Nước trong bồn đã bắt đầu nguội.Mỹ Linh, sau khi được LingLing gội đầu và xả tóc xong, mềm rũ cả người, dựa lưng vào cô, hai mắt nhắm nghiền.Lúc đầu còn lẩm bẩm gì đó trong cổ họng, nhưng chỉ vài phút sau, hơi thở đã dần ổn định, cơ thể thả lỏng hoàn toàn, chìm vào giấc ngủ nhẹ trong làn nước âm ấm.Quảng LingLing khẽ cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như nước chảy.Cô hôn nhẹ lên vai trần nàng, sau đó lau người, nhẹ tay bế nàng lên, đặt về giường lớn phủ ga trắng sạch sẽ.Cô đắp chăn cho nàng, chỉnh góc chăn ngay ngắn, rồi ngồi xuống mép giường, nhìn gương mặt yên tĩnh đang say ngủ.Mỹ Linh ngủ ngoan như một đứa trẻ, khóe môi hơi hé, mái tóc còn hơi ẩm xõa trên gối. Gương mặt nàng lúc này hoàn toàn không đề phòng, khiến trái tim Quảng LingLing như bị siết lại.Cô cúi người, hôn thật khẽ lên trán nàng.Đoạn, ngồi thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm như biển đêm.Giọng cô vang lên rất nhẹ, nhưng từng chữ như khắc vào đá:"Em không cần bước chân vào nhà họ Quảng để bái đường với tôi...""Tôi sẽ đem tổ tiên nhà họ Quảng ra Tửu Lầu, cùng em bái đường."Một lời hứa. Cũng là một lời tuyên thệ.Quảng LingLing không cần cái gọi là danh giá, không cần sự chấp thuận của dòng họ. Cô chỉ cần người con gái đang ngủ yên kia là duy nhất, là vĩnh viễn.Cô bước ra cửa, giọng dứt khoát vang lên:"Lưu Hoan, chuẩn bị hành lý.""Đặt vé chuyến sớm nhất, về thành phố A.""Tôi theo cùng ngài.""...Không. Không cần. Tôi về lấy đồ rồi sẽ quay lại đây.""Có thể thay ngài đi được không?"Quảng LingLing nhìn Lưu Hoan một hồi: "Không. Ta lấy linh vị gia tiên Quảng gia. Ngươi ở đây chuẩn bị hôn lễ cho ta đi."
Một cái nơi hõm xương quai xanh.
Một cái dọc theo cánh tay mềm mại.Mỗi lần môi cô chạm vào da nàng, Mỹ Linh lại khẽ rùng mình, đôi mắt long lanh ánh nước.Không vội vàng.Không dục vọng.Chỉ có yêu thương thuần túy.Quảng LingLing lấy chút thuốc mỡ ra đầu ngón tay, cẩn thận bôi lên từng vết bầm nhỏ, động tác nhẹ đến mức gần như không chạm, sợ làm nàng đau thêm.Mỹ Linh nắm chặt ga giường, đôi má đỏ bừng."Đừng nhìn..." nàng lẩm bẩm, giọng nhỏ như muỗi kêu.Quảng LingLing bật cười khẽ, hôn lên trán nàng một cái:"Đã nhìn, đã yêu, đã khắc sâu em vào xương tủy rồi."Giọng cô trầm thấp, pha lẫn sự si mê tuyệt đối.Bôi thuốc xong, LingLing kéo nàng vào lòng, ôm chặt.Một tay cô vỗ về tấm lưng trần mềm mại, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, đan chặt vào nhau."Mỹ Linh." Cô gọi khẽ, giọng như một lời thề nguyền."Từ nay về sau, bất kể thế nào, tôi đều ở bên em.""Yêu em."
"Chỉ yêu mình em."Mỹ Linh dụi đầu vào hõm cổ cô, nước mắt không kìm được lăn dài.Không phải vì đau.Mà là vì hạnh phúc quá, ngọt ngào quá, khiến lòng ngực như muốn vỡ tung. Lần đầu tiên, Quảng LingLing nói yêu cô. Nàng siết chặt lấy LingLing, giọng nghẹn ngào:"Em cũng vậy... yêu chị đến chết cũng không hối hận."Hai thân thể quấn chặt lấy nhau dưới ánh nắng buổi sớm, thấm đẫm trong những nhịp đập chân thật nhất của tình yêu.Mỹ Linh nằm yên trong vòng tay ấm áp.Quảng LingLing vẫn không buông nàng ra, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, tay mơn man lưng trần như sợ nàng biến mất chỉ trong chớp mắt.Một lúc lâu sau, khi hơi thở hai người đã trầm ổn trở lại, LingLing cúi xuống, hôn lên mi mắt đang khép hờ:"Em còn đau không?"Mỹ Linh mở mắt, khẽ lắc đầu. Nhưng ánh mắt vẫn còn chút nhòe nước, cánh môi mím lại, tựa như đang giấu điều gì đó.LingLing nhìn nàng, cúi thấp đầu hơn, hôn lên gò má, cô đã cúi xuống, hôn lên môi nàng một nụ hôn mềm như gió, nhẹ đến mức như thể đang xin phép.Mỹ Linh hơi run lên, nhưng rồi chủ động nhắm mắt, mở môi đáp lại.Lần này, không còn gấp gáp, không còn thô bạo.
Chỉ có sự nâng niu đầy mê say, từng cử chỉ đều thấm đẫm yêu thương.LingLing trượt môi mình từ môi xuống cổ, rồi chầm chậm lần theo xương quai xanh, từng nụ hôn như dệt nên lời tình tự không lời.Đầu ngón tay cô lướt qua da thịt trắng mịn, từng chút một mơn trớn những nơi nhạy cảm nhất không phải để chiếm đoạt, mà là để vỗ về.Mỹ Linh ngửa đầu, khẽ rên thành tiếng, thân thể dần mềm nhũn dưới từng đợt vuốt ve.LingLing không vội.
Cô kiên nhẫn yêu nàng bằng môi, bằng tay, bằng cả trái tim.Rồi chậm rãi, nhẹ như gió lùa, cô tách đùi nàng ra, ngước nhìn khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt đầy mơ hồ vì đắm chìm."Cho tôi vào, được không?"Câu hỏi khẽ khàng như một lời xin phép.Mỹ Linh cắn môi, rồi gật khẽ, mắt long lanh như mặt nước.LingLing tiến vào thật chậm.Rất chậm.Từng chút một, khiến nàng rên nhẹ, từng tiếng ngắn ngủi, đầy ngọt ngào.Mỹ Linh không còn rụt rè.Nàng vòng tay ôm lấy cổ cô, để cơ thể dẫn theo từng nhịp di chuyển dịu dàng.Mỗi nhịp đều được LingLing điều chỉnh cẩn thận không mạnh, không vội, chỉ như muốn đẩy nàng lên cao dần trong hoan lạc, không chút đau đớn, chỉ còn lại sự đê mê thuần túy."Chị..."
Mỹ Linh thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Chị đang... yêu em sao?"LingLing cúi đầu, thì thầm vào môi nàng:"Không phải đang."
"Là luôn luôn."Và với mỗi nhịp dịu dàng ấy, cô như nói với nàng bằng từng cú hôn, từng cái chạm:
"Tôi yêu em, đến tận xương tủy."Cuối cùng, trong tiếng thở dốc rối loạn, trong nhịp chuyển động ngày càng xiết chặt lấy nhau, Mỹ Linh cong lưng, run rẩy, gọi tên cô trong hơi thở nghẹn:"Chị LingLing... em yêu chị..."LingLing siết nàng vào lòng, môi vẫn không rời môi nàng."Yêu em."
"Cho đến mãi mãi."Sau lần yêu dịu dàng ấy, cả hai nằm yên, ôm nhau dưới ánh sáng mềm mại lọt qua rèm cửa.Không ai nói gì.Họ chỉ lặng lẽ thở trong vòng tay nhau, nghe tiếng tim đập của đối phương. Một lúc sau, Quảng LingLing vén tóc Mỹ Linh, cười khẽ:"Dậy tắm thôi."Mỹ Linh thẹn thùng úp mặt vào ngực cô, giọng ngái ngủ:"Không muốn. Rất mệt... là lỗi của chị đấy."LingLing bật cười, cúi xuống hôn lên chóp mũi nàng:"Ừ. Là lỗi của tôi."Cô bế nàng vào phòng tắm như bế bảo vật, nhẹ đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.Bồn tắm tràn nước ấm, hương tinh dầu dịu nhẹ lan khắp không gian.Mỹ Linh ngồi giữa hai chân LingLing, lưng tựa vào ngực cô, cả người gần như tan chảy trong làn nước nóng.Quảng LingLing lấy dầu gội, nhỏ vài giọt ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa lên tóc nàng.Ngón tay cô lùa qua từng lọn tóc, vừa gội vừa mát-xa da đầu, động tác thuần thục đến lạ.Mỹ Linh nhắm mắt, khẽ rên một tiếng sung sướng:"Ưm... thích quá..."LingLing ghé sát tai nàng, thổi hơi nóng:"Vậy sau này ngày nào tôi cũng gội cho em, được không?"Mỹ Linh mở mắt, liếc cô qua gương."Không. Vậy thì mệt chết em. Dụ em à?"LingLing không phủ nhận, cười gian, cắn nhẹ vào tai nàng:"Cũng có thể."Mỹ Linh khẽ giật mình, nhưng không tránh. Nàng tựa vào cô, thì thầm:"Vậy... gội xong mới được dụ."LingLing cười khẽ, cúi xuống hôn lên gáy nàng một nụ hôn nhẹ như lông vũ, nhưng khiến cả thân thể Mỹ Linh run lên.Cô thì thầm:"Không phải dụ. Là yêu."Gội đầu xong, LingLing ôm nàng rửa lưng, từng đường xà phòng trượt theo sống lưng trắng nõn, rồi tan vào nước.Không có dục vọng.Chỉ có sự dịu dàng đầy đắm say.Mỹ Linh quay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt như có cả trời xuân."LingLing...""Ừ?""Chúng ta... cứ mãi thế này, được không?"Quảng LingLing kéo nàng ôm sát vào ngực, đặt tay lên trái tim nàng:"Được."Nước trong bồn đã bắt đầu nguội.Mỹ Linh, sau khi được LingLing gội đầu và xả tóc xong, mềm rũ cả người, dựa lưng vào cô, hai mắt nhắm nghiền.Lúc đầu còn lẩm bẩm gì đó trong cổ họng, nhưng chỉ vài phút sau, hơi thở đã dần ổn định, cơ thể thả lỏng hoàn toàn, chìm vào giấc ngủ nhẹ trong làn nước âm ấm.Quảng LingLing khẽ cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như nước chảy.Cô hôn nhẹ lên vai trần nàng, sau đó lau người, nhẹ tay bế nàng lên, đặt về giường lớn phủ ga trắng sạch sẽ.Cô đắp chăn cho nàng, chỉnh góc chăn ngay ngắn, rồi ngồi xuống mép giường, nhìn gương mặt yên tĩnh đang say ngủ.Mỹ Linh ngủ ngoan như một đứa trẻ, khóe môi hơi hé, mái tóc còn hơi ẩm xõa trên gối. Gương mặt nàng lúc này hoàn toàn không đề phòng, khiến trái tim Quảng LingLing như bị siết lại.Cô cúi người, hôn thật khẽ lên trán nàng.Đoạn, ngồi thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm như biển đêm.Giọng cô vang lên rất nhẹ, nhưng từng chữ như khắc vào đá:"Em không cần bước chân vào nhà họ Quảng để bái đường với tôi...""Tôi sẽ đem tổ tiên nhà họ Quảng ra Tửu Lầu, cùng em bái đường."Một lời hứa. Cũng là một lời tuyên thệ.Quảng LingLing không cần cái gọi là danh giá, không cần sự chấp thuận của dòng họ. Cô chỉ cần người con gái đang ngủ yên kia là duy nhất, là vĩnh viễn.Cô bước ra cửa, giọng dứt khoát vang lên:"Lưu Hoan, chuẩn bị hành lý.""Đặt vé chuyến sớm nhất, về thành phố A.""Tôi theo cùng ngài.""...Không. Không cần. Tôi về lấy đồ rồi sẽ quay lại đây.""Có thể thay ngài đi được không?"Quảng LingLing nhìn Lưu Hoan một hồi: "Không. Ta lấy linh vị gia tiên Quảng gia. Ngươi ở đây chuẩn bị hôn lễ cho ta đi."