LINGORM | SẮC

Chương 37: Ánh Trăng (H)



Cửa phòng vừa khép lại.

Quảng LingLing không nói một lời, mạnh mẽ đặt Mỹ Linh xuống giường.

Lưng nàng vừa chạm vào đệm, thân thể mềm mại liền bị đè ép xuống. Hơi thở nóng bỏng phả lên gò má, từng tấc da thịt như bị thiêu cháy trong nhiệt độ hỗn loạn.

Mỹ Linh ngước nhìn cô, đôi mắt ngập nước, ánh lên tia ươn ướt như muốn khóc lại như muốn cười.

Không đợi nàng kịp mở miệng, Quảng LingLing đã cúi xuống, chiếm lấy đôi môi mềm mại.

Nụ hôn ban đầu chỉ là lướt nhẹ, nhưng trong nháy mắt, đã biến thành xâm chiếm, cắn mút, quấn quýt đến phát cuồng.

Mỹ Linh khẽ rên trong cổ họng, thân thể mềm oặt trong vòng tay cô, mặc cho đôi bàn tay kia trượt dài khắp người, như muốn khắc sâu nàng vào trong máu thịt.

Quần áo rất nhanh bị tháo ra, từng lớp từng lớp, giống như những cánh hoa bị bóc từng mảnh.

Chỉ còn lại lớp da thịt mềm mại kề sát, nóng rực. LingLing ghì trán vào trán nàng, hơi thở dồn dập như dã thú bị xổng chuồng.

"Mỹ Linh..."
Giọng cô khàn đặc, trầm thấp như gầm gừ.

"Em tự mình tìm chết."

Lời vừa dứt, tay cô siết lấy đùi nàng, mạnh mẽ kéo ra, mở rộng nàng ra trước ánh mắt thèm khát gần như phát cuồng.

Mỹ Linh thở gấp, da thịt run rẩy dưới ánh đèn vàng mờ. Đôi môi anh đào đỏ bừng, thốt ra một tiếng gọi yếu ớt:

"LingLing..."

Không còn lý trí. Không còn kiềm chế.

LingLing cúi xuống, đầu lưỡi trượt dài trên da thịt mỏng manh, từ bắp đùi non mịn lần dần lên.

Nhưng khi đến nơi mềm ướt đang run rẩy, cô không tiến vào ngay.

Chỉ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh, trêu chọc. Từng đường lưỡi nóng bỏng lướt sát rìa, cố tình lẩn tránh trung tâm đang ướt át chờ đợi.

Mỹ Linh nấc lên một tiếng, cơ thể co giật, hai chân mảnh khảnh run rẩy quấn lấy cô, khẩn thiết cầu xin:

"Chị... vào đi... em chịu không nổi nữa..."

Tiếng nức nở ngọt mềm như tơ lụa thấm vào từng thớ thịt.

LingLing ngước mắt nhìn nàng từ bên dưới ánh mắt tối lại, rực cháy như sắp nuốt trọn.

"Muốn sao?"
Cô thì thầm, giọng trầm khàn, đầu lưỡi vẫn cố tình liếm nhẹ, không cho thỏa mãn.

Mỹ Linh bật khóc, thân thể mềm nhũn, tay siết chặt drap giường, tiếng rên nghẹn ngào:

"Xin chị... xin chị... vào đi mà... em muốn..."

Một câu nức nở, như bóp nát toàn bộ sự tự chủ còn sót lại trong LingLing.

Cô gầm khẽ, không do dự thêm, mạnh mẽ trượt lưỡi sâu vào giữa khe ẩm ướt đang khẽ co giật.

Mỹ Linh gần như hét lên, cả thân thể bật cong lên khỏi giường, run rẩy từng đợt dưới sự chiếm đoạt mãnh liệt.

LingLing không cho nàng thở. Lưỡi cô quét sâu, càn quét, hút mút từng đợt, mỗi lần liếm đều khiến Mỹ Linh mềm nhũn, rên rỉ không ngừng.

"Chậm... chút... chị... ưm... chậm chút..."
Tiếng nàng van xin lạc giọng, đứt quãng trong từng cơn sóng khoái cảm.

Nhưng LingLing chỉ càng thêm cuồng nhiệt.

Bàn tay cô trượt lên, khóa chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng trên đỉnh đầu, ngăn nàng vùng vẫy.

Tiếng nước dính ướt át, tiếng rên rỉ mềm nhũn, tiếng thở dốc gấp gáp, tất cả hòa vào nhau thành một bản giao hưởng dâm mỹ.

Mỹ Linh khóc nấc trong từng cơn cực khoái lặp đi lặp lại, thân thể mềm oặt không còn sức, run rẩy nỉ non:

"Quảng LingLing... chết cũng phải bắt chị chôn cùng..."

LingLing ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu dục vọng, vươn người phủ lấy nàng, ghì chặt trong lồng ngực, giọng khàn khàn bật ra bên tai:

"Được. Tôi theo em"

Tiếng rên rỉ đứt quãng, tiếng thở dốc, tiếng va chạm da thịt liên tục vang lên trong phòng, triền miên kéo dài.

Mỹ Linh bị yêu đến phát khóc, nước mắt long lanh nơi khoé mắt, thân thể non mềm run rẩy dưới từng đợt công kích, khóc lóc xin cô chậm lại nhưng cũng lại gắt gao níu lấy vai cô, rên rỉ đòi nhiều hơn, sâu hơn.

Mỹ Linh thở dốc, thân thể mềm rũ, hai mắt nhòe nước.

Nàng kéo lấy LingLing, lấy tay chạm vào môi cô, tiếp tục chạm vào chiếc lưỡi bên trong miệng, nàng rên rỉ trong hơi thở vỡ vụn:

"...Em muốn......"

Giọng nói như mật ngọt, mềm nhũn tan chảy trong không khí nóng bỏng, quấn lấy từng sợi lý trí cuối cùng của cô.

Như hiểu ý, Quảng LingLing cười khàn khàn, một tay giữ chặt đùi nàng, cúi xuống, không chút do dự.

Đầu lưỡi nóng bỏng len lỏi vào nơi mềm ướt, mạnh mẽ liếm quét, không chút nương tay.

Mỹ Linh bật khóc nấc, hai chân siết chặt lấy vai cô, thân thể mảnh mai liên tục co giật vì khoái cảm tràn ngập.

LingLing không dừng lại.

Cô liếm sâu, từng đợt từng đợt mút vào, như muốn hút cạn ngọt ngào trong nàng.

Tiếng nước dính ướt át vang vọng trong căn phòng mờ tối, cùng với tiếng rên rỉ ngày càng hỗn loạn của Mỹ Linh.

Khi Mỹ Linh gần như nghẹn thở, tưởng chừng không chịu nổi thêm nữa, LingLing mới chậm rãi rướn người lên, liếm sạch nước vương trên môi mình.

Ánh mắt cô đen kịt, nóng rực đến mức thiêu đốt.

Không cho Mỹ Linh kịp thở, LingLing cúi xuống, mạnh mẽ hôn nàng.

Chiếc lưỡi đã đẫm vị ngọt của nàng xâm nhập vào khoang miệng, ép buộc nàng nếm thử chính mình.

Mỹ Linh bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào, khuôn mặt đỏ ửng, tay siết chặt lấy vai cô.

Mùi vị ẩm ướt, ngọt ngào, xen lẫn hơi thở nóng bỏng của LingLing, khiến nàng tan chảy trong cơn mê loạn.

"Ngọt không?"
LingLing thì thầm bên môi nàng, giọng khàn khàn.

Mỹ Linh run rẩy, ngửa đầu, đôi mắt ướt át như sương:

"... xấu xa..."

Nàng thầm thì, nhưng lại chủ động đưa lưỡi ra, tìm kiếm thêm, dây dưa cùng cô.

Cơn dục vọng như lửa cháy lan.

LingLing gầm nhẹ trong cổ họng, không còn kiềm chế.

Cô ép chặt nàng xuống đệm, lưỡi và tay cùng lúc tấn công, mạnh mẽ chiếm lấy từng tấc mềm mại.

Mỹ Linh chỉ còn biết rên rỉ, khóc nấc, nghênh đón từng đợt sóng triều dục vọng ngập tràn.

Không cho nàng kịp lấy lại hơi thở, Quảng LingLing xoay người, kéo nàng ngồi lên, ghì sát vào khuôn mặt mình.

Mỹ Linh kinh ngạc, khẽ vùng vẫy, nhưng hai tay rắn chắc đã siết lấy hông nàng, ấn mạnh xuống.

Giọng cô khàn đục, đầy mệnh lệnh và khao khát.

"Để tôi yêu em... thật sâu."

Không đợi Mỹ Linh phản ứng, LingLing ngẩng đầu, mạnh mẽ dùng môi lưỡi chiếm lấy nơi mềm ướt ngay trên đỉnh đầu mình.

Mỹ Linh thét khẽ, hai tay run rẩy chống vào tường phía sau, thân thể mềm mại như muốn tan chảy.

Đầu lưỡi LingLing không chút nương tay, vừa liếm vừa hút, vừa đảo vòng, mỗi cái động đều như mồi thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng.

Mỹ Linh run rẩy, thở dốc, ngửa cổ, đôi môi đỏ mọng hé mở, những tiếng rên rỉ đứt quãng không thể nào nén được.

Nước mắt long lanh trong khóe mắt, nhỏ xuống từng giọt.

LingLing càng liếm càng sâu, tay siết chặt lấy eo nhỏ của nàng, ép nàng không được trốn tránh.

"Ngoan. Nói yêu tôi đi."
LingLing ngẩng đầu, giọng khản đặc, nài nỉ.

Mỹ Linh nấc lên, cơ thể co giật vì khoái cảm dồn dập, đôi chân mảnh khảnh run run nhưng vẫn nghe lời, ngồi trên khuôn mặt cô, nhẹ run giọng thì thầm:

"Em yêu chị... yêu mỗi chị..."

Một câu ngắn ngủi, nhưng rơi vào tai LingLing lại như đốt cháy toàn bộ lý trí.

Cô gầm khẽ, tiếp tục liếm mút không ngừng, từng cái từng cái chạm vào sâu nhất, khiến Mỹ Linh khóc thét trong mê loạn.

"Nữa đi, tôi muốn nghe."
LingLing ra lệnh, giọng nói lẫn hơi thở ướt át.

Mỹ Linh cắn môi, nước mắt rưng rưng, rên rỉ ngọt ngào:

"Em yêu chị... yêu chị... chỉ muốn chị... muốn chị yêu em..."

Mỗi một tiếng thì thầm mềm nhũn đều rơi thẳng vào tim LingLing, khiến cô càng thêm điên cuồng.

Đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa nơi mềm ướt run rẩy, ra sức mút lấy mật ngọt, khiến Mỹ Linh rên rỉ gấp gáp, từng đợt khoái cảm liên tiếp ập đến, vặn vẹo người như sắp bùng nổ.

Cuối cùng, khi đợt sóng cao trào nhấn chìm nàng lần nữa, Mỹ Linh gục xuống, toàn thân run rẩy, mềm oặt trong vòng tay cô.

Mỹ Linh khóc nức nở trong khoái cảm, giọng nói đứt quãng, mơ hồ:

"Em... yêu chị... yêu đến ai nhìn đến cũng không được..."

Quảng LingLing rướn người lên, ôm trọn lấy thân thể mềm mại run rẩy kia, hôn thật sâu vào môi nàng, nếm hết dư vị còn sót lại.

Cô thì thầm, giọng khản đặc vì xúc động và yêu thương tột cùng.
"Tôi chỉ cho em sở hữu tôi"

Căn phòng vẫn còn vương mùi ái tình ngột ngạt.

Mỹ Linh mềm rũ trong lòng cô, toàn thân vẫn còn run rẩy, mắt ngập nước, hơi thở mong manh như sắp tan biến.

Quảng LingLing cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, rồi bế bổng nàng lên.

Mỹ Linh hoảng hốt, đôi tay yếu ớt siết lấy vai cô, đôi môi đỏ mọng run run.

"Chị... chị làm gì vậy..."

Giọng nói non mềm, mang theo chút sợ hãi xen lẫn chờ mong.

LingLing không trả lời.

Chỉ bước thẳng ra ban công, nơi ánh trăng bạc nhạt chiếu xuống, mỏng manh như tơ lụa.

Gió canh Sửu lạnh lẽo thổi qua, khiến da thịt trần trụi của nàng nổi đầy da gà.

Mỹ Linh khẽ rụt người lại, nhưng Quảng LingLing đã đặt nàng ngồi lên lan can thấp, thân thể cao lớn chắn gió cho nàng, đôi tay không cho phép nàng trốn chạy.

"Để tôi nhìn em dưới ánh trăng."
Cô thì thầm bên tai nàng, giọng trầm thấp như gió đêm.

Ánh mắt cô thiêu đốt.

Nhìn ngắm cơ thể trắng nõn run rẩy dưới ánh sáng mờ ảo, Mỹ Linh như một đóa hoa yếu ớt, mong manh đến mức chỉ cần một hơi thở mạnh cũng có thể tan vỡ.

Quảng LingLing hôn nàng, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt.

Đầu lưỡi tinh tế lướt từ bờ môi đỏ au, men theo chiếc cổ mảnh khảnh, xuống đến bờ vai run rẩy.

Mỗi nơi đi qua đều để lại dấu vết cháy bỏng chồng lên vết cũ.

Mỹ Linh thở gấp, ngửa đầu, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt đẫm lệ, khiến nàng trông càng thêm yêu kiều, khiến LingLing chỉ muốn ăn tươi nuốt sống.

Không chờ thêm một giây nào, LingLing ngồi xuống trước nàng.

Hai tay ôm lấy đùi nàng, kéo ra, để thân thể mềm mại ấy mở rộng hoàn toàn trước mặt mình.

Dưới ánh trăng mờ, chỗ ẩm ướt xinh đẹp ấy càng thêm mê người, lấp lánh như được phủ một lớp sương bạc.

LingLing gần như phát điên.

Cô cúi đầu, đầu lưỡi nóng bỏng không chút báo trước mà xâm nhập sâu vào.

Mỹ Linh thét khẽ, tay siết chặt lan can, thân thể run bắn lên.

Gió đêm lạnh lẽo, ánh trăng bạc lạnh, nhưng từng liếm mút của LingLing lại nóng rực như thiêu đốt, khiến Mỹ Linh vừa lạnh vừa nóng, vừa run rẩy vừa tràn đầy khoái cảm.

Mỗi đợt liếm vào đều dẫn ra những tiếng rên rỉ đứt quãng, ngọt ngào như mật.

LingLing liếm rất sâu, rất mút, tựa như muốn uống cạn tất cả ngọt ngào trong nàng.

Không đủ.

Cô luồn một tay ra sau eo Mỹ Linh, ôm lấy, ghì chặt, tay còn lại len lỏi tìm kiếm, vừa mơn trớn vừa khiêu khích nơi ẩm ướt.

Mỹ Linh khóc nấc, ánh mắt mờ mịt, cơ thể mềm oặt trong vòng tay cô, từng đợt từng đợt khoái cảm trào lên như thủy triều.

"Chị LingLing... em chịu không nổi... chị chậm chút... chậm chút thôi..."

Nàng van xin, giọng lạc đi.

Nhưng cầu xin ấy chỉ càng khiến LingLing điên cuồng hơn.

"Không."

Cô thì thầm, giọng khản đục.

"Đêm nay, tôi muốn em nhớ."

LingLing ngẩng đầu, ánh mắt đen kịt như muốn nuốt trọn linh hồn nàng.

Ngay sau đó, cô đứng dậy, giữ lấy eo nhỏ của Mỹ Linh, nhẹ nhàng nâng nàng lên.

Cô để nàng tự ngồi lên eo mình, để cơ thể ẩm ướt ấy hoàn toàn nuốt lấy tay cô.

Mỹ Linh ngửa đầu thét khẽ, nước mắt rơi đầy mặt.

Nhưng nàng không đẩy ra.

Ngược lại, đôi tay nhỏ bé siết chặt lấy bả vai cô, đôi chân mảnh khảnh cuốn chặt lấy eo, mặc cho LingLing dẫn dắt nhịp điệu.

Ánh trăng bao phủ hai người, bóng hình họ hòa quyện làm một.

Gió đêm thổi qua, mang theo tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng va chạm da thịt thấm đẫm mùi dục vọng.

Mỹ Linh yêu đến phát khóc, rên rỉ gọi tên cô trong nghẹn ngào:

"LingLing... yêu em... đừng rời xa em..."

LingLing ôm siết lấy nàng, gầm khẽ bên tai:

"Không bao giờ."

"Em là của tôi. Mãi mãi."

Giữa trời đất bao la, chỉ còn hai người họ, quấn lấy nhau, yêu nhau đến điên cuồng, như muốn khắc sâu vào xương máu.

Đêm ấy, nàng bị yêu đến phát khóc, bị chiều chuộng, bị chiếm hữu đến không còn biết đâu là thực, đâu là mơ. Mỹ Linh mới hiểu rằng, so với Quảng LingLing trúng thuốc thì Quảng LingLing không trúng thuốc như lang như sói đói còn đáng sợ hơn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...