LINGORM | SẮC

Chương 36: Mượn Cớ Làm Loạn



Bộ Tư Lệnh, phòng chính.

Ánh chiều tà chiếu qua cửa kính rộng, phủ lên nền đất bóng người thon dài.

Quảng LingLing ngồi sau bàn, ngón tay thon dài đang lật một bản công văn da cừu, ánh mắt hờ hững quét qua từng dòng chữ.

Ngoài cửa, tiếng giày cao gót dồn dập vang lên.

Không cần ngẩng đầu, Quảng LingLing cũng nhận ra người tới.

Một mùi hương quen thuộc, pha giữa vị ngọt mềm của đào chín và hơi thở bướng bỉnh rất riêng, lặng lẽ quẩn quanh trong không khí.

Cửa nhẹ nhàng mở ra.

Chỉ trong chốc lát, một thân váy gấm hồng phấn đã lướt vào.

Mỹ Linh bước vào.

Bộ trường sam trắng ngà lướt sát nền, mỗi bước đi như nước suối âm thầm chảy giữa núi đá mềm mại, tinh tế nhưng không thể coi thường.

Nàng không nói, chỉ tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện.

Khẽ chống cằm, ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng lên mặt bàn gỗ mun. Mỹ Linh híp mắt, ngữ điệu lười nhác nhưng đâm người không dao:

"Ồ... Bộ Tư Lệnh bây giờ... còn mở lớp học dưỡng thành thiếu nữ ngoan à?"

Chỉ có Quảng LingLing là vẫn bình tĩnh tựa núi, khẽ ngước mắt, khóe môi cong lên một đường nhẹ tựa gió thoảng:

"Ừm."
"Cũng tính cho em ghi danh một lớp."

Một tiếng "em" vang lên, nhu hòa dịu dàng đến lạ, như rót mật vào tai. Nhưng chỉ có Mỹ Linh mới nghe ra ẩn sau đó là một tầng giễu cợt sâu thẳm.

Nàng tức muốn nghiến răng, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh nước. Nhưng giọng nàng như thì thầm nhưng đủ cho cả phòng nghe rõ:

"Sáng nay... nghe nói có cô thỏ nhỏ nào tới xin theo chăm chị?"

Quảng LingLing không ngẩng đầu, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Mỹ Linh nhướng mày, cười khẽ, giọng ngọt ngào như lụa nhuộm nước mưa:

"Mười bảy tuổi..."

"Vừa tròn tuổi hoa."

Nàng ngừng lại, ánh mắt sắc lẻm như dao:

"Nhỏ hơn tôi mười tuổi..."

"Nhỏ hơn chị mười bảy tuổi."

"Tuổi của chị gấp hai lần tuổi của cô ta."

Nàng nghiêng người, cằm tựa lên mu bàn tay, tròng mắt như phủ sương mỏng:

"Quảng Trung Tướng của chúng ta..."

"Già rồi bắt đầu thèm cỏ non sao?"

Giọng nàng mềm, nhẹ đến mức tưởng như một cơn gió đầu xuân, nhưng từng chữ từng chữ lại lách sâu vào xương tủy người ta.

Quảng LingLing cuối cùng cũng ngẩng đầu.

Ánh mắt nàng sâu thẳm, tĩnh lặng như hồ nước mùa đông.

Không biện bạch.

Không giận dữ.

Chỉ khẽ cười.

Cái cười nhàn nhạt, phong lưu, lười biếng đến cực điểm nhưng mang theo sự cường thế tuyệt đối.

Mỹ Linh thấy cô im lặng, càng lấn tới.

Nàng chống tay đứng dậy, từng bước từng bước đến gần bàn.

Áo trắng mơ màng theo bước chân nàng trôi đi, phảng phất như tiên nữ giáng trần, chỉ có điều... ánh mắt kia sắc bén đủ cắt đứt gân mạch người ta.

Nàng cúi người, chỉ còn cách Quảng LingLing chưa tới một gang tay, hơi thở thơm mát chạm vào vành tai:

"Sao? Bị tôi nói trúng rồi nên ngậm miệng?"

"Hay là..."

"Thực sự không chịu nổi hấp dẫn của da non thịt mềm?"

Chỉ một câu thôi.

Mấy nhân viên ngoài cửa vờ như không nghe thấy, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Cả Bộ Tư Lệnh như bị phủ lên một tầng áp suất vô hình.

Đúng lúc ấy, Quảng LingLing đứng dậy.

Động tác dứt khoát, mạnh mẽ như gió lật bão.

Không cho Mỹ Linh kịp phản ứng, cô cúi người bế thốc cả người lẫn áo lên như bế một con mèo nhỏ không chịu nghe lời, tay trái vòng qua eo, tay phải khóa gọn hai chân thon gọn của Mỹ Linh trong lòng.

Mỹ Linh giật mình thốt khẽ, bàn tay theo phản xạ bấu chặt vào áo cô, theo bản năng muốn giãy, nhưng chạm vào ánh mắt kia bình tĩnh, sâu lạnh, uy nghi như thiên quân vạn mã băng qua đỉnh đầu liền ngoan ngoãn rũ tay xuống.

Một cái liếc của Quảng LingLing cũng đủ khiến đám nhân viên ngoài hành lang im phăng phắc.

Quảng LingLing cười nhẹ bên tai nàng:

"Hôm nay, tôi sẽ ăn sạch con hồ ly da non thịt mềm em."

Giọng nói trầm thấp, nhẹ tênh như gió, nhưng từng chữ như dao cứa vào lòng.

Không thèm liếc nhìn ánh mắt kinh ngạc của cấp dưới, Quảng LingLing sải chân dài bước thẳng ra ngoài.

Vạt áo quân phục đen chảy xuống như dòng suối, lướt qua những viên đá xanh còn vương hơi nóng.

Cô cứ thế ôm người ra khỏi Bộ Tư Lệnh, mặc kệ ánh mắt khiếp sợ và tò mò rối loạn phía sau.

Ra tới sảnh chính, cô hờ hững ra lệnh, giọng thản nhiên:

"Lưu Tài, Lưu Bình, lái xe."

"Về Nhị Khanh."

Chữ "về" thốt ra nhẹ như lông hồng nhưng khiến lòng người dưới quyền lạnh buốt sống lưng.

Nhẹ đến mức như đang trò chuyện một ngày xuân ấm áp, nhưng lại khiến người ta lạnh buốt từ tim ra ngoài.

Không ai dám hó hé.

Không ai dám cản đường.

Áo gấm đen nhẹ nhàng quét qua hành lang.

Mỹ Linh bị ôm trong lòng ngực rắn chắc, gương mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch như trống trận.

Nàng cố gắng bày ra vẻ giận dỗi, thấp giọng rít qua kẽ răng:

"Chị buông em xuống!"

Quảng LingLing cúi đầu, ánh mắt tối sâu như vực thẳm, khóe môi khẽ cong:

"Không buông."

"Chờ về phòng, mới tính sổ với em."

Một câu như lơ đãng nhưng lại khiến Mỹ Linh toàn thân run rẩy.

Không biết... là vì tức, hay vì tim đập quá nhanh.

Gió xuân thổi qua, tà áo trắng của Mỹ Linh tung bay sau lưng Quảng LingLing như một đóa hoa trắng bị bẻ gãy, phó mặc số mệnh trong tay nữ tướng lạnh lùng kia.

Trên xe.

Lưu Tài, Lưu Bình ngồi ghế trước, cách một tấm rèm mỏng, vô tình tạo nên một khoảng không gian nhỏ hẹp nhưng đủ để nuôi dưỡng yên tĩnh và những suy nghĩ không an phận.

Trong xe chỉ có tiếng bánh lăn trên đường đá, thỉnh thoảng vang lên tiếng lốp rít nhẹ.

Quảng LingLing tựa vào lưng ghế, một tay ôm Mỹ Linh trong lòng, tay còn lại thì từ lúc nào đã không chịu yên phận.

Ban đầu chỉ là những cái vuốt ve như vô tình đầu ngón tay chạm hờ lên vạt áo nàng, rồi lại dọc theo mép vải lặng lẽ trượt xuống.

Mỹ Linh rụt người, trong đôi mắt trong veo ánh lên vẻ giận dỗi.
Nàng liếc cô một cái, mắt đào phủ sương, gò má đỏ bừng như quả chín sắp vỡ.

Nhưng ánh mắt kia dường như chỉ làm Quảng LingLing thêm kích thích.

Cô cúi đầu, hơi thở thản nhiên phả bên vành tai nàng, đầu ngón tay thuận theo đường váy, men theo mép đùi trắng nõn, chậm rãi len vào khoảng trống giữa hai chân.

Động tác vừa thong dong, vừa ám muội.

Mỹ Linh nín thở, cắn chặt môi, đôi tay nhỏ khẽ nắm lấy vạt áo cô giằng co giữa việc đẩy ra hay níu lại.

Nhưng Quảng LingLing hoàn toàn không có ý dừng lại.

Bàn tay thon dài luồn vào trong lớp váy gấm, vẽ từng vòng, từng vòng trên da thịt non mịn. Lúc lướt đến điểm giữa đầu gối, cô bỗng nhiên dùng sức giữ chặt, ngón tay như cái kẹp thép khóa lấy hai chân nàng, khiến Mỹ Linh cứng đờ người.

Xe lắc lư nhẹ khi quẹo vào cổng lớn.

Mỹ Linh như tỉnh ra, xấu hổ giãy giụa, giọng khẽ rít qua kẽ răng:

"Chị... buông tay!"

Quảng LingLing nghiêng mặt, ánh mắt đen nhánh như hồ nước đêm đông, nhàn nhạt đáp:

"Xe còn chưa dừng."

Một câu, vừa hợp lý vừa cố tình vô lại.

Mỹ Linh giận muốn khóc mà không thể khóc, bàn tay mềm mại vô lực đập nhẹ lên ngực cô.

Xe cuối cùng cũng chậm lại.

Lưu Bình đẩy cửa xuống xe trước, cúi đầu nghiêm chỉnh đứng đợi.

Ngay khoảnh khắc xe ngừng hẳn, Quảng LingLing không cho Mỹ Linh cơ hội phản kháng, thản nhiên bế nàng lên như ôm một đứa trẻ.

Cánh tay dưới đầu gối nàng siết nhẹ, như cố tình in sâu dấu vết thuộc về mình.

Chân Mỹ Linh theo phản xạ quặp vào eo cô, mặt càng đỏ như sắp nhỏ máu.

Ngay lúc bước qua cửa tửu lâu, Quảng LingLing bỗng liếc sang bên trái.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, Đàm Quốc Long còn đứng đó, phía sau hắn là một đống lễ vật quà cáp xếp ngổn ngang hiển nhiên là Quảng LingLing đủ thông minh để hiểu người nọ đến là vì ai.

Ánh mắt hai người chỉ giao nhau trong tích tắc.

Quảng LingLing không nói một lời.

Chỉ là bàn tay ôm Mỹ Linh như vô thức siết mạnh hơn một phân, đến nỗi cô gái trong lòng phải khẽ rùng mình, nuốt ngụm hơi lạnh vào tận đáy cổ họng.

Hơi thở trong lồng ngực cô cũng theo đó trở nên nặng nề.

Nhưng ngay khoảnh khắc bước qua cánh cửa Nhị Khanh Tửu Lâu, Quảng LingLing đã thu lại tất cả sắc bén trong đáy mắt.

Cô chỉ còn lại vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, bế Mỹ Linh như ôm trân bảo, chậm rãi khuất sau bóng cửa gỗ trầm hương nặng mùi thời gian.

Sau lưng, Đàm Quốc Long nhìn theo bóng dáng ấy, siết chặt nắm tay, các khớp xương kêu răng rắc trong im lặng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...