LINGORM | SẮC
Chương 35: Chuyện Cũ Người Mới
Thành phố A, vào những ngày đầu hạ, sương mù sáng sớm mỏng như một lớp lụa phủ ngang mặt phố.Trong căn phòng bên hông Nhất Khanh Tửu Lâu, mỗi sáng sớm đều có một thiếu nữ nhỏ thó đứng bên cửa sổ, khăn trắng mỏng vắt hờ lên đầu, lưng thẳng tắp như một cây bút lặng im.Tiểu Thúy người hầu thân cận nhất của Mỹ Linh ngày ngày trùm khăn che mặt, đứng quay lưng ra ban công, giả bộ là cô chủ.Mỗi động tác của nàng đều cẩn trọng đến cực điểm: không quay đầu, không đáp lời, chỉ giữ tư thế yên tĩnh như tượng.Cảnh tượng ấy, rơi vào trong mắt những kẻ theo dõi của Quảng Thiếu Tường, chẳng khác nào một liều thuốc an thần.Tin báo đưa về, nói cô chủ Nhất Khanh Tửu Lâu vẫn ở nguyên tại thành phố A, chưa từng rời đi nửa bước.Quảng Thiếu Tường ngồi trong phòng trà phủ sương, nghe xong chỉ nhấc tay nhẹ nhàng, ra hiệu không cần bám sát quá mức.Ông ta thở phào, sự tính toán bắt đầu nảy sinh.Người đàn ông họ Quảng ấy xưa nay là một kẻ tính sâu mưu hiểm bắt đầu tung tay áo, tìm vợ cho con gái.Con gái ông ta... cần một mái nhà đoan chính, một cuộc đời an phận, một chiếc danh thiếp đủ nặng để dập tắt mọi lời đàm tiếu.Người được chọn toàn là những cái tên kêu như chuông đồng:
Con gái của Thứ trưởng Bộ Nội vụ.
Cháu gái Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng.
Con gái nguyên soái về hưu...Danh sách ngày một dài.Tin tức truyền ra ngoài, từng bức thư hứa hôn, từng lời nhắn uyển chuyển, từng bó hoa gửi đi đều ẩn chứa ý đồ không nói thành lời.Thành phố A nổi gió.
Mỗi gia tộc đều thầm tính toán, mỗi nhà quyền quý đều mài sắc con dao trên bàn cờ chính trị.Ai cũng tin rằng, lời đồn nhơ nhớp giữa cô chủ Nhất Khanh Tửu Lâu và Quảng LingLing, đã thành quá khứ.Bởi vì người ta nói cô ta vẫn còn ở Nhất Khanh Tửu Lâu, yên vị như một đoá hoa tàn tạ.Và Quảng LingLing như một kẻ khéo lùi một bước đã rửa sạch thanh danh cho mình bằng lớp son bột vàng quyền thế.Buổi chiều hôm đó, Bộ Tư lệnh thành phố D nặng mùi mưa ẩm.
Sàn gỗ đen bóng trải dài dưới ánh đèn vàng lạnh lẽo, phản chiếu bóng dáng một cô gái nhỏ nhắn bước qua.Phùng Trình Trình năm nay 17 tuổi, con gái Thứ trưởng Bộ Nội vụ bận một bộ sườn xám xanh nhạt, trang nhã đoan chính. Mái tóc dài quấn lên cao, da trắng như ngó sen, đôi mắt tròn đen lay láy chứa đựng sự e thẹn cùng chờ mong.Người của Quảng Thiếu Tường theo sau, cười khẽ, tiến lên bẩm:"Trình Trình, là vị hôn thê mà Thượng tướng đích thân chọn cho Trung tướng."Câu nói vừa dứt.Trong gian phòng rộng thênh thang chỉ còn lại tiếng mưa rơi ngoài song cửa.Quảng LingLing đứng sau bàn gỗ mun, tay vẫn cầm bút lông, chưa vội đặt xuống.Đôi mắt cô nâng lên, ánh nhìn sắc như lưỡi đao vừa được mài bén, trong suốt mà rét lạnh.Ánh mắt ấy quét qua Phùng Trình Trình, lạnh lùng mà lười biếng, như một con báo đế vương đang nhìn con thỏ lạc bầy trước mũi vuốt.Thoáng chốc, cả căn phòng chìm trong áp lực vô hình nặng như đá nghiền ngực.Lưu Tài người của Mỹ Linh phái theo hầu từ góc phòng xông thẳng ánh mắt tới, sắc như dao, lệ khí cuồn cuộn.Hàm răng nghiến chặt, đầu ngón tay căng trắng bệch.Quảng LingLing liếc qua, khóe môi nhếch nhẹ.Một nụ cười mỏng như lưỡi dao cạo, giễu cợt mà thâm sâu:"Chủ nào... tớ nấy."Cô nhẹ tay đặt bút xuống giá, động tác bình thản đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.Bước chân không tiếng động, Quảng LingLing tiến tới trước mặt Phùng Trình Trình, đứng cách cô ta ba bước.Khoảng cách vừa đủ để ra đòn chí mạng.Ánh mắt cô cụp xuống, hàng mi dài đổ bóng lên đôi mắt u tối, giọng nói thản nhiên cất lên như đang hỏi chuyện bữa cơm, tay chỉ về phía Lưu Tài:"Cô... lấy được cái đầu người đó thì ở lại."Phùng Trình Trình run bắn cả người.Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái tái nhợt, đôi mắt trong veo ngập đầy nước, môi đỏ như bị cắt rớm máu.Cô ta run run lắc đầu, cắn môi, nước mắt tràn mi.Quảng LingLing im lặng nhìn.Ánh mắt cô sâu như vực thẳm, nhìn người con gái trước mặt như đang cân nhắc mua một món hàng dễ vỡ.Một lúc lâu sau.Cô thu tay áo, hờ hững xoay người, phất tay nhẹ như gảy tơ:"Dẫn về thành phố A."Giọng cô nhàn nhạt, không một gợn sóng.Không vui, không giận, chỉ thản nhiên như ban phát một bản án.Người của Quảng Thiếu Tường vội vàng cúi đầu dạ ran, lập tức đưa Phùng Trình Trình rời đi.Phùng Trình Trình vừa đi, căn phòng như trút được một tầng áp suất nặng nề.Lưu Tài ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đỏ ngầu, yết hầu khẽ nhúc nhích.Quảng LingLing quay lại bàn, cúi người châm thêm trà, động tác thong dong, lạnh nhạt như thể vừa tiễn đi một món đồ thừa thãi.Tin Quảng LingLing không nhận người truyền về thành phố A chưa tới nửa canh giờ, Quảng Thiếu Tường đã đập vỡ một ấm trà tử sa.Mảnh sứ nát bét dưới chân.Bàn tay già nua run run nắm chặt, xanh gân như bó rễ cây cằn cỗi.Trong đại sảnh nhà họ Quảng, không khí đông lại, mấy tên hầu kẻ hạ đều cúi gằm mặt, thở không dám mạnh.Quảng Thiếu Tường ngồi thẳng người trên ghế gỗ lim, mắt nhắm lại, hàng lông mày trắng bạc nhíu sâu.Một lúc sau, ông mới gằn từng tiếng qua kẽ răng:"Con... nha đầu này..."Giọng ông khản đặc như quạ kêu, dội lên trần nhà trống trải.Một tên thân tín bước lên khom người:"Thưa lão gia, bên Bộ Nội Vụ đã nghe phong thanh... chỉ e không còn che được lâu..."Quảng Thiếu Tường nghe vậy, siết chặt tay ghế đến kêu răng rắc.Gương mặt già nua thoáng một tia hiểm độc.Nhưng chỉ trong chớp mắt, ông lại thả lỏng, vạt áo chỉnh tề như cũ.Ánh mắt âm u đảo qua, lạnh như nước trong giếng cạn:"Không sao. Chỉ cần tin đồn dừng ở chỗ con bé bị khinh bạc, chưa rước về thì chưa mất mặt."Ông ngửa người ra sau ghế, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, trong giọng nói mang theo sự thâm hiểm mơ hồ:"Đổi người khác.""Báo với Bộ Nội Vụ do Trình Trình thể chất yếu, không kham nổi gió sương thành phố D.""Sang Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị hỏi đi. Con gái họ Phó... lớn rồi chứ?"Thân tín vâng dạ, cúi rạp người rời đi.Trong khoảnh khắc ấy, cả nhà họ Quảng như chìm trong một tầng bóng tối dày đặc.Cùng lúc đó.Trong tiểu viện sau nhà lớn nhà họ Phùng, tiếng khóc nức nở vang vọng.Phùng Trình Trình ôm mặt, khóc đến run cả vai, thân thể nhỏ bé co rút trong chiếc ghế mây.Hai mắt cô ta sưng húp như quả đào non bị dập.Bà vú già lo lắng quỳ bên cạnh khuyên nhủ mãi:"Tiểu thư à, nín đi mà... Quảng Trung tướng là phượng hoàng giữa trời, không phải ai cũng trèo lên được đâu...""Lão gia nói rồi, sau này sẽ tìm cho tiểu thư một mối tốt hơn."Phùng Trình Trình vẫn không ngừng nức nở.Cô ta xiết chặt chiếc khăn tay ướt đẫm, vừa ủy khuất vừa tức giận:"Nhưng... nhưng... ta thật lòng thích người ta...""Ta... từ lâu đã muốn gả cho Quảng Trung tướng... Vì sao người không chịu nhìn ta lấy một cái..."Tiếng khóc quấn quýt theo gió, vang lên trong sân như những sợi chỉ tang trắng, nghe rùng mình.Nhưng tới tai nhà lớn họ Quảng, chẳng ai buồn để tâm. Ván cờ đã trải ra. Con tốt thí... chỉ có thể im lặng chờ tàn cuộc.Ở thành phố D.Trong phòng sách ở tầng hai, ánh sáng buổi chiều ngả nghiêng qua song cửa, nhuộm một màu ấm nhạt lên thảm dày.Trần Mỹ Linh tựa người vào ghế mây, áo dài gấm nhạt màu, mấy ngón tay thon thả đang xoay nhẹ ly trà bằng men cổ.Lưu Bình nhận được tin từ Lưu Tài, bây giờ đang đứng khom người trước mặt, kể hết chuyện vừa xảy ra ở Bộ Tư Lệnh, giọng khẽ như thở.Kể xong, cậu ta ngẩng đầu nhìn lén một cái, chỉ thấy cô chủ nhà mình khẽ gật đầu, khóe môi cong lên.Không phải cười.Mà như thể có gió nhẹ thổi qua, để lại một nét chế giễu rất mỏng trên mặt.Trần Mỹ Linh đặt ly trà xuống bàn, đứng dậy.Từng động tác chậm rãi, ung dung, mang theo một sự điềm nhiên khiến người khác vô thức muốn khom lưng nghe lệnh.Nàng rũ mắt sửa lại vạt áo, giọng nói nhẹ bẫng vang lên:"Lấy xe.""Đi Bộ Tư Lệnh."Lưu Bình thoáng giật mình, nhưng không dám hỏi nhiều, vâng dạ lui xuống.Vừa bước ra khỏi cửa phòng. Ánh nắng xiên qua cửa sổ, in bóng nàng dài lên mặt gạch xanh cổ.Lưu An đứng bên cạnh, cúi người thấp giọng:"Bẩm cô chủ, người ta mang heo bò trâu tới chất đầy cả hai con phố. Hai thúng vàng, cộng thêm một xe gấm lụa Thượng Hải, đòi hỏi cưới... ngài.""Người đó... bốn mươi lăm tuổi, thương nhân đất Giang Tây, chủ mấy kho vải lớn."Mỹ Linh chậm rãi nhếch môi, ý cười nửa như có, nửa như không.Lông mi cong khẽ động.Nàng nụ cười ngọt lịm nhưng không mang hơi ấm:"Ta chỉ gả cho Quảng LingLing.""Huống chi..."
"Bò trâu heo gấm vải, ta đều có thừa."Trước cửa Nhị Khanh Tửu Lâu, vàng chất cao thành núi, ánh lên dưới ánh mặt trời gay gắt thành một biển kim quang chói mắt.Dãy dài trâu, bò, heo kêu be be, rống ủ ủ, từng vòng dây thừng buộc chặt, chen chúc đạp lên nhau.Người đi đường chen nhau xem náo nhiệt, xì xào bàn tán không dứt.Mỹ Linh bận một bộ váy lụa mỏng, đầu cài trâm ngọc bích, mặt trang điểm nhẹ nhàng như sương sớm.Nàng thong dong bước xuống từ hành lang lầu hai, ánh mắt trong veo quét qua một lượt, nơi đáy mắt không sót lại nửa phần gợn sóng.Lưu Bình, Lưu An đi sát sau lưng, sắc mặt âm trầm như nước đá.Thương nhân kia họ Đàm, Đàm Quốc Long thấy Mỹ Linh xuất hiện, lập tức bước nhanh lên, bộ trường bào đỏ tía quét đất, vàng đeo đầy tay kêu leng keng:"Mỹ Hồ... à không, cô nương... ta... Đàm mỗ ngưỡng mộ đã lâu, nay mang chút thành tâm xin hỏi cưới!"Hắn ta nói xong, cười hề hề, đôi mắt lấp lánh tham lam trần trụi, chẳng biết là nhìn người hay nhìn của.Mỹ Linh dừng lại trên cách hắn ba bậc, hai tay thon dài nhẹ buông trước váy.Gió thổi tung một vạt tóc mây của nàng, càng tôn lên vẻ cao quý lạnh lùng như tiên nữ chốn trần gian.Nàng khẽ nghiêng đầu, cười một tiếng cực nhẹ như tiếng chuông bạc chạm vào giấc mơ người ta.Giọng nói êm ái mà mơ hồ mang một tia trêu đùa nhàn nhạt:"Ồ, Đàm tiên sinh thật có lòng.
Nhưng chẳng hay... gia sản của tiên sinh... liệu có lớn hơn Tửu Lâu của em?"Chỉ một câu, như nhát dao mềm mại cắt sâu vào lòng tự tôn.Đàm Quốc Long sững người, cười gượng:"Tất nhiên... tất nhiên không lớn bằng, nhưng chỉ cần Mỹ Hồ chịu gả, tất cả vàng bạc, nhà đất, sản nghiệp... ta đều dâng hết lên chân nàng!"Ánh mắt Mỹ Linh nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn ta, thản nhiên như đang xem một cái kệ bán thịt heo ngoài chợ.Nàng cụp mắt, nhẹ giọng nói:"Thật quý hóa.""Chỉ tiếc, thứ em muốn... tiên sinh không có."Câu chữ nhẹ như làn khói, nhưng lại như đâm thẳng một mũi kiếm lạnh buốt vào giữa ngực Đàm Quốc Long.Mặt hắn ta tái xanh, mồ hôi lấm tấm sau lưng áo gấm.Nhưng vẫn không cam tâm, cố gượng hỏi:"Nếu... nếu cô nương theo ta, sẽ có cả thành phố L dưới chân... có cả đoàn ca kỹ, có kiệu tám người khiêng, có trâm ngọc cài đầu, áo gấm rải đất... cô nương không động lòng sao?"Mỹ Linh ngước mắt.Trong ánh nhìn sáng ngời của nàng, phản chiếu một bóng người thô kệch đang dốc lòng nịnh bợ.Nàng nhoẻn miệng cười, vẫn nhã nhặn mà xa cách:"Thành phố L dưới chân...
Hay trâu bò heo dê ngoài cửa, tiên sinh nghĩ, em nhìn ai thuận mắt hơn?"Đàm Quốc Long cứng họng.Tiếng cười nhạo của đám người vây quanh cũng bắt đầu râm ran như mưa xuân, rắc rắc chọc thẳng vào màng tai.Mỹ Linh chắp tay nhún người một cái lễ rất mực có giáo dưỡng:"Tấm lòng tiên sinh, Mỹ Hồ em xin nhận.""Nhưng xin tiên sinh... mang theo vàng bạc, trâu bò, và cả lòng si mê này... hồi phủ sớm kẻo nóng."Giọng nàng ôn nhu như suối, nhưng câu chữ từng lời từng chữ như gió sắc cứa rách mặt.Mỹ Linh lại khẽ nghiêng đầu, sợi tóc mai mỏng tang trượt qua má.Nàng hỏi, giọng mang ý trêu ghẹo nhàn nhạt:"Người kia... còn ở cùng vị hôn thê mười bảy tuổi nào không?"Lưu Bình ngớ ra một chút, lập tức hiểu được dụng ý.Chỉ nghe Mỹ Linh bật ra một tiếng cười khẽ, mềm như lụa rách:"À..."
"Chỉ sợ Quảng Trung tướng lại thích kiểu thỏ non biết khóc đó hơn ta...""Ta phải nhanh tay một chút mới được."Ánh mắt nàng lấp lánh như phủ một lớp sương mỏng, vừa lạnh vừa quyến rũ.Nàng bước xuống bậc, tùy ý phất tay áo:"Đi bắt ghen thôi."Dứt lời, thân hình yểu điệu đã lướt qua cửa lớn, váy nhẹ vẩy ra một mùi thơm mát lạnh, ánh tà dương phản chiếu lên vạt áo gấm màu ngọc, sáng rực như một ngọn lửa âm thầm cháy, dẫn Lưu Bình thong thả bước lên xe.Chỉ để lại ngoài cửa xe một thương nhân thất thần, mặt mũi trắng bệch, và hàng trâu bò vàng bạc thừa mứa, bỗng chốc hóa thành trò hề trong mắt thế gian.Dưới sân, hai thúng vàng lấp lánh dưới ánh nắng, nhưng người trên lầu... không thèm ngoái nhìn lấy một cái.
Con gái của Thứ trưởng Bộ Nội vụ.
Cháu gái Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng.
Con gái nguyên soái về hưu...Danh sách ngày một dài.Tin tức truyền ra ngoài, từng bức thư hứa hôn, từng lời nhắn uyển chuyển, từng bó hoa gửi đi đều ẩn chứa ý đồ không nói thành lời.Thành phố A nổi gió.
Mỗi gia tộc đều thầm tính toán, mỗi nhà quyền quý đều mài sắc con dao trên bàn cờ chính trị.Ai cũng tin rằng, lời đồn nhơ nhớp giữa cô chủ Nhất Khanh Tửu Lâu và Quảng LingLing, đã thành quá khứ.Bởi vì người ta nói cô ta vẫn còn ở Nhất Khanh Tửu Lâu, yên vị như một đoá hoa tàn tạ.Và Quảng LingLing như một kẻ khéo lùi một bước đã rửa sạch thanh danh cho mình bằng lớp son bột vàng quyền thế.Buổi chiều hôm đó, Bộ Tư lệnh thành phố D nặng mùi mưa ẩm.
Sàn gỗ đen bóng trải dài dưới ánh đèn vàng lạnh lẽo, phản chiếu bóng dáng một cô gái nhỏ nhắn bước qua.Phùng Trình Trình năm nay 17 tuổi, con gái Thứ trưởng Bộ Nội vụ bận một bộ sườn xám xanh nhạt, trang nhã đoan chính. Mái tóc dài quấn lên cao, da trắng như ngó sen, đôi mắt tròn đen lay láy chứa đựng sự e thẹn cùng chờ mong.Người của Quảng Thiếu Tường theo sau, cười khẽ, tiến lên bẩm:"Trình Trình, là vị hôn thê mà Thượng tướng đích thân chọn cho Trung tướng."Câu nói vừa dứt.Trong gian phòng rộng thênh thang chỉ còn lại tiếng mưa rơi ngoài song cửa.Quảng LingLing đứng sau bàn gỗ mun, tay vẫn cầm bút lông, chưa vội đặt xuống.Đôi mắt cô nâng lên, ánh nhìn sắc như lưỡi đao vừa được mài bén, trong suốt mà rét lạnh.Ánh mắt ấy quét qua Phùng Trình Trình, lạnh lùng mà lười biếng, như một con báo đế vương đang nhìn con thỏ lạc bầy trước mũi vuốt.Thoáng chốc, cả căn phòng chìm trong áp lực vô hình nặng như đá nghiền ngực.Lưu Tài người của Mỹ Linh phái theo hầu từ góc phòng xông thẳng ánh mắt tới, sắc như dao, lệ khí cuồn cuộn.Hàm răng nghiến chặt, đầu ngón tay căng trắng bệch.Quảng LingLing liếc qua, khóe môi nhếch nhẹ.Một nụ cười mỏng như lưỡi dao cạo, giễu cợt mà thâm sâu:"Chủ nào... tớ nấy."Cô nhẹ tay đặt bút xuống giá, động tác bình thản đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.Bước chân không tiếng động, Quảng LingLing tiến tới trước mặt Phùng Trình Trình, đứng cách cô ta ba bước.Khoảng cách vừa đủ để ra đòn chí mạng.Ánh mắt cô cụp xuống, hàng mi dài đổ bóng lên đôi mắt u tối, giọng nói thản nhiên cất lên như đang hỏi chuyện bữa cơm, tay chỉ về phía Lưu Tài:"Cô... lấy được cái đầu người đó thì ở lại."Phùng Trình Trình run bắn cả người.Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng cái tái nhợt, đôi mắt trong veo ngập đầy nước, môi đỏ như bị cắt rớm máu.Cô ta run run lắc đầu, cắn môi, nước mắt tràn mi.Quảng LingLing im lặng nhìn.Ánh mắt cô sâu như vực thẳm, nhìn người con gái trước mặt như đang cân nhắc mua một món hàng dễ vỡ.Một lúc lâu sau.Cô thu tay áo, hờ hững xoay người, phất tay nhẹ như gảy tơ:"Dẫn về thành phố A."Giọng cô nhàn nhạt, không một gợn sóng.Không vui, không giận, chỉ thản nhiên như ban phát một bản án.Người của Quảng Thiếu Tường vội vàng cúi đầu dạ ran, lập tức đưa Phùng Trình Trình rời đi.Phùng Trình Trình vừa đi, căn phòng như trút được một tầng áp suất nặng nề.Lưu Tài ngẩng đầu, ánh mắt vẫn đỏ ngầu, yết hầu khẽ nhúc nhích.Quảng LingLing quay lại bàn, cúi người châm thêm trà, động tác thong dong, lạnh nhạt như thể vừa tiễn đi một món đồ thừa thãi.Tin Quảng LingLing không nhận người truyền về thành phố A chưa tới nửa canh giờ, Quảng Thiếu Tường đã đập vỡ một ấm trà tử sa.Mảnh sứ nát bét dưới chân.Bàn tay già nua run run nắm chặt, xanh gân như bó rễ cây cằn cỗi.Trong đại sảnh nhà họ Quảng, không khí đông lại, mấy tên hầu kẻ hạ đều cúi gằm mặt, thở không dám mạnh.Quảng Thiếu Tường ngồi thẳng người trên ghế gỗ lim, mắt nhắm lại, hàng lông mày trắng bạc nhíu sâu.Một lúc sau, ông mới gằn từng tiếng qua kẽ răng:"Con... nha đầu này..."Giọng ông khản đặc như quạ kêu, dội lên trần nhà trống trải.Một tên thân tín bước lên khom người:"Thưa lão gia, bên Bộ Nội Vụ đã nghe phong thanh... chỉ e không còn che được lâu..."Quảng Thiếu Tường nghe vậy, siết chặt tay ghế đến kêu răng rắc.Gương mặt già nua thoáng một tia hiểm độc.Nhưng chỉ trong chớp mắt, ông lại thả lỏng, vạt áo chỉnh tề như cũ.Ánh mắt âm u đảo qua, lạnh như nước trong giếng cạn:"Không sao. Chỉ cần tin đồn dừng ở chỗ con bé bị khinh bạc, chưa rước về thì chưa mất mặt."Ông ngửa người ra sau ghế, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, trong giọng nói mang theo sự thâm hiểm mơ hồ:"Đổi người khác.""Báo với Bộ Nội Vụ do Trình Trình thể chất yếu, không kham nổi gió sương thành phố D.""Sang Phó Chủ nhiệm Tổng cục Chính trị hỏi đi. Con gái họ Phó... lớn rồi chứ?"Thân tín vâng dạ, cúi rạp người rời đi.Trong khoảnh khắc ấy, cả nhà họ Quảng như chìm trong một tầng bóng tối dày đặc.Cùng lúc đó.Trong tiểu viện sau nhà lớn nhà họ Phùng, tiếng khóc nức nở vang vọng.Phùng Trình Trình ôm mặt, khóc đến run cả vai, thân thể nhỏ bé co rút trong chiếc ghế mây.Hai mắt cô ta sưng húp như quả đào non bị dập.Bà vú già lo lắng quỳ bên cạnh khuyên nhủ mãi:"Tiểu thư à, nín đi mà... Quảng Trung tướng là phượng hoàng giữa trời, không phải ai cũng trèo lên được đâu...""Lão gia nói rồi, sau này sẽ tìm cho tiểu thư một mối tốt hơn."Phùng Trình Trình vẫn không ngừng nức nở.Cô ta xiết chặt chiếc khăn tay ướt đẫm, vừa ủy khuất vừa tức giận:"Nhưng... nhưng... ta thật lòng thích người ta...""Ta... từ lâu đã muốn gả cho Quảng Trung tướng... Vì sao người không chịu nhìn ta lấy một cái..."Tiếng khóc quấn quýt theo gió, vang lên trong sân như những sợi chỉ tang trắng, nghe rùng mình.Nhưng tới tai nhà lớn họ Quảng, chẳng ai buồn để tâm. Ván cờ đã trải ra. Con tốt thí... chỉ có thể im lặng chờ tàn cuộc.Ở thành phố D.Trong phòng sách ở tầng hai, ánh sáng buổi chiều ngả nghiêng qua song cửa, nhuộm một màu ấm nhạt lên thảm dày.Trần Mỹ Linh tựa người vào ghế mây, áo dài gấm nhạt màu, mấy ngón tay thon thả đang xoay nhẹ ly trà bằng men cổ.Lưu Bình nhận được tin từ Lưu Tài, bây giờ đang đứng khom người trước mặt, kể hết chuyện vừa xảy ra ở Bộ Tư Lệnh, giọng khẽ như thở.Kể xong, cậu ta ngẩng đầu nhìn lén một cái, chỉ thấy cô chủ nhà mình khẽ gật đầu, khóe môi cong lên.Không phải cười.Mà như thể có gió nhẹ thổi qua, để lại một nét chế giễu rất mỏng trên mặt.Trần Mỹ Linh đặt ly trà xuống bàn, đứng dậy.Từng động tác chậm rãi, ung dung, mang theo một sự điềm nhiên khiến người khác vô thức muốn khom lưng nghe lệnh.Nàng rũ mắt sửa lại vạt áo, giọng nói nhẹ bẫng vang lên:"Lấy xe.""Đi Bộ Tư Lệnh."Lưu Bình thoáng giật mình, nhưng không dám hỏi nhiều, vâng dạ lui xuống.Vừa bước ra khỏi cửa phòng. Ánh nắng xiên qua cửa sổ, in bóng nàng dài lên mặt gạch xanh cổ.Lưu An đứng bên cạnh, cúi người thấp giọng:"Bẩm cô chủ, người ta mang heo bò trâu tới chất đầy cả hai con phố. Hai thúng vàng, cộng thêm một xe gấm lụa Thượng Hải, đòi hỏi cưới... ngài.""Người đó... bốn mươi lăm tuổi, thương nhân đất Giang Tây, chủ mấy kho vải lớn."Mỹ Linh chậm rãi nhếch môi, ý cười nửa như có, nửa như không.Lông mi cong khẽ động.Nàng nụ cười ngọt lịm nhưng không mang hơi ấm:"Ta chỉ gả cho Quảng LingLing.""Huống chi..."
"Bò trâu heo gấm vải, ta đều có thừa."Trước cửa Nhị Khanh Tửu Lâu, vàng chất cao thành núi, ánh lên dưới ánh mặt trời gay gắt thành một biển kim quang chói mắt.Dãy dài trâu, bò, heo kêu be be, rống ủ ủ, từng vòng dây thừng buộc chặt, chen chúc đạp lên nhau.Người đi đường chen nhau xem náo nhiệt, xì xào bàn tán không dứt.Mỹ Linh bận một bộ váy lụa mỏng, đầu cài trâm ngọc bích, mặt trang điểm nhẹ nhàng như sương sớm.Nàng thong dong bước xuống từ hành lang lầu hai, ánh mắt trong veo quét qua một lượt, nơi đáy mắt không sót lại nửa phần gợn sóng.Lưu Bình, Lưu An đi sát sau lưng, sắc mặt âm trầm như nước đá.Thương nhân kia họ Đàm, Đàm Quốc Long thấy Mỹ Linh xuất hiện, lập tức bước nhanh lên, bộ trường bào đỏ tía quét đất, vàng đeo đầy tay kêu leng keng:"Mỹ Hồ... à không, cô nương... ta... Đàm mỗ ngưỡng mộ đã lâu, nay mang chút thành tâm xin hỏi cưới!"Hắn ta nói xong, cười hề hề, đôi mắt lấp lánh tham lam trần trụi, chẳng biết là nhìn người hay nhìn của.Mỹ Linh dừng lại trên cách hắn ba bậc, hai tay thon dài nhẹ buông trước váy.Gió thổi tung một vạt tóc mây của nàng, càng tôn lên vẻ cao quý lạnh lùng như tiên nữ chốn trần gian.Nàng khẽ nghiêng đầu, cười một tiếng cực nhẹ như tiếng chuông bạc chạm vào giấc mơ người ta.Giọng nói êm ái mà mơ hồ mang một tia trêu đùa nhàn nhạt:"Ồ, Đàm tiên sinh thật có lòng.
Nhưng chẳng hay... gia sản của tiên sinh... liệu có lớn hơn Tửu Lâu của em?"Chỉ một câu, như nhát dao mềm mại cắt sâu vào lòng tự tôn.Đàm Quốc Long sững người, cười gượng:"Tất nhiên... tất nhiên không lớn bằng, nhưng chỉ cần Mỹ Hồ chịu gả, tất cả vàng bạc, nhà đất, sản nghiệp... ta đều dâng hết lên chân nàng!"Ánh mắt Mỹ Linh nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn ta, thản nhiên như đang xem một cái kệ bán thịt heo ngoài chợ.Nàng cụp mắt, nhẹ giọng nói:"Thật quý hóa.""Chỉ tiếc, thứ em muốn... tiên sinh không có."Câu chữ nhẹ như làn khói, nhưng lại như đâm thẳng một mũi kiếm lạnh buốt vào giữa ngực Đàm Quốc Long.Mặt hắn ta tái xanh, mồ hôi lấm tấm sau lưng áo gấm.Nhưng vẫn không cam tâm, cố gượng hỏi:"Nếu... nếu cô nương theo ta, sẽ có cả thành phố L dưới chân... có cả đoàn ca kỹ, có kiệu tám người khiêng, có trâm ngọc cài đầu, áo gấm rải đất... cô nương không động lòng sao?"Mỹ Linh ngước mắt.Trong ánh nhìn sáng ngời của nàng, phản chiếu một bóng người thô kệch đang dốc lòng nịnh bợ.Nàng nhoẻn miệng cười, vẫn nhã nhặn mà xa cách:"Thành phố L dưới chân...
Hay trâu bò heo dê ngoài cửa, tiên sinh nghĩ, em nhìn ai thuận mắt hơn?"Đàm Quốc Long cứng họng.Tiếng cười nhạo của đám người vây quanh cũng bắt đầu râm ran như mưa xuân, rắc rắc chọc thẳng vào màng tai.Mỹ Linh chắp tay nhún người một cái lễ rất mực có giáo dưỡng:"Tấm lòng tiên sinh, Mỹ Hồ em xin nhận.""Nhưng xin tiên sinh... mang theo vàng bạc, trâu bò, và cả lòng si mê này... hồi phủ sớm kẻo nóng."Giọng nàng ôn nhu như suối, nhưng câu chữ từng lời từng chữ như gió sắc cứa rách mặt.Mỹ Linh lại khẽ nghiêng đầu, sợi tóc mai mỏng tang trượt qua má.Nàng hỏi, giọng mang ý trêu ghẹo nhàn nhạt:"Người kia... còn ở cùng vị hôn thê mười bảy tuổi nào không?"Lưu Bình ngớ ra một chút, lập tức hiểu được dụng ý.Chỉ nghe Mỹ Linh bật ra một tiếng cười khẽ, mềm như lụa rách:"À..."
"Chỉ sợ Quảng Trung tướng lại thích kiểu thỏ non biết khóc đó hơn ta...""Ta phải nhanh tay một chút mới được."Ánh mắt nàng lấp lánh như phủ một lớp sương mỏng, vừa lạnh vừa quyến rũ.Nàng bước xuống bậc, tùy ý phất tay áo:"Đi bắt ghen thôi."Dứt lời, thân hình yểu điệu đã lướt qua cửa lớn, váy nhẹ vẩy ra một mùi thơm mát lạnh, ánh tà dương phản chiếu lên vạt áo gấm màu ngọc, sáng rực như một ngọn lửa âm thầm cháy, dẫn Lưu Bình thong thả bước lên xe.Chỉ để lại ngoài cửa xe một thương nhân thất thần, mặt mũi trắng bệch, và hàng trâu bò vàng bạc thừa mứa, bỗng chốc hóa thành trò hề trong mắt thế gian.Dưới sân, hai thúng vàng lấp lánh dưới ánh nắng, nhưng người trên lầu... không thèm ngoái nhìn lấy một cái.