LINGORM | SẮC

Chương 34: Trời Sinh Một Cặp



Sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt len qua khe rèm, chiếu lên gương mặt hai người.

Quảng LingLing chậm rãi mở mắt.

Thứ đập vào tầm nhìn đầu tiên là gương mặt quen thuộc đang say ngủ, mái tóc mềm phủ nhẹ trên cánh tay cô làm cô thở phào nhẹ nhỏm như trút được gánh nặng gì đó trong lòng.

Mỹ Linh gối đầu lên tay cô, ngủ rất yên bình. Hàng mi dài khẽ run theo từng nhịp thở, môi hơi mím lại, vẻ mặt an ổn như một đứa trẻ.

Trái tim Quảng LingLing mềm nhũn.
Cô cúi người, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán nàng, như một lời chúc bình yên cho buổi sáng.

Khẽ thì thầm:

"Hồ ly nhỏ của tôi... tôi chỉ có em."

Nói rồi, cô nhẹ nhàng rút tay ra, khoác vội một chiếc áo choàng, bước xuống giường.

Ra đến cửa, cô gọi thấp giọng:

"Lưu An."

"Thuộc hạ có mặt!"

"Kêu Lưu Hoan vào đây."

Một lát sau, Lý Hoan bước nhanh tới, cúi đầu chào.

Quảng LingLing ngồi xuống ghế, tư thế nhàn nhã, giọng nói lại lạnh nhạt như đang bàn chuyện thời tiết:

"Tìm cớ, đưa Lý Du, Thái Hùng, Trịnh Gia Thẩm vào ngục."

Lưu Hoan chưa kịp ngẩng đầu, cô đã chậm rãi nói tiếp, như lưỡi dao mỏng lướt qua cổ:

"Còn Trịnh Gia Mân... đưa cô ta đi làm kỹ nữ."

Lưu Hoan sững người, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã kịp khôi phục vẻ cung kính:

"Bẩm Trung tướng, cả ba nhà Lý, Trịnh, Thái đều đã... báo tang từ lúc canh Dần. Chỉ còn Trịnh Gia Mân sống sót nhưng gãy cả hai tay."

Quảng LingLing nhíu mày, rõ ràng có chút bất ngờ.

"Ai làm?"

Tấm màn giường khẽ động.

Từ trong lớp vải mỏng, một giọng nói ngái ngủ vang lên, mềm nhẹ nhưng sắc lạnh:

"Là em."

Quảng LingLing nghe vậy, bật cười, tiếng cười rất khẽ, mang theo chút cưng chiều:

"Giỏi."

Lưu Hoan đứng một bên, mồ hôi lạnh chảy ngầm sau lưng.

Giết sạch ba nhà trong một đêm, không chớp mắt, còn được khen ngợi?

Thiệt đúng là trời sinh một cặp một người lạnh đến tận xương, một người tàn nhẫn không lưu tình.

Quảng LingLing phất tay:

"Lui xuống đi."

"Vâng!"

Lý Hoan, Lưu An đồng loạt cúi đầu, lùi nhanh ra ngoài, như tránh né thứ áp suất vô hình đang đè nặng cả căn phòng.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Mỹ Linh vẫn cuộn mình trong chăn, gương mặt bình thản như thể chuyện giết người trong đêm chỉ là một giấc mơ nhạt nhẽo.

Quảng LingLing quay lại bên giường, cúi xuống, chạm nhẹ vào gương mặt nàng, ánh mắt dịu dàng đến mức như muốn hòa tan cả thế gian.

Trong lòng cô, người con gái này, từ lâu đã là cả sinh mệnh.

Quảng LingLing quay lại giường.

Chiếc chăn mềm mại phồng lên, trong đó là Mỹ Linh, mái tóc dài rũ xuống như thác nước, gương mặt vẫn còn hơi ửng hồng vì giấc ngủ chưa tỉnh hẳn.

Cô cúi xuống, luồn tay dưới thân nàng, ôm trọn vào lòng.

Mỹ Linh thuận theo, cựa người tìm một tư thế thoải mái hơn, đầu dụi nhẹ vào hõm cổ cô như một con mèo nhỏ.

Quảng LingLing cúi đầu, hôn khẽ lên mái tóc thơm dịu:

"Em gặp tôi từ khi nào?"

Giọng cô trầm thấp, như tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá lúc rạng đông.

Mỹ Linh nhắm mắt, lười biếng cựa mình, rồi bất ngờ mở mắt, quay đầu liếc cô.

Ánh mắt mang theo một tia giễu cợt rất mỏng.

"Chị đoán xem?" Nàng hờ hững trả lời, nửa như trêu chọc, nửa như khiêu khích.

Ánh mắt Quảng LingLing trầm xuống.

"... Khi trên người chị còn mỗi một chiếc nút cuối cùng."

Một câu trả lời không nhanh không chậm nhưng lại khiến không khí trở nên ngột ngạt kỳ lạ.

Quảng LingLing cười khẽ, không rõ là tự giễu hay bất đắc dĩ.

"Em không ghen sao?"

Ánh mắt cô quét nhẹ qua gương mặt nàng, ngữ khí vẫn bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay lại siết chặt tấm chăn.

"Sao còn để Trịnh Gia Mân sống?"

Mỹ Linh ngáp nhẹ một cái, rồi nhếch môi, nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn đến thấu xương.

"Em không phải ngài Quan Âm."

Giọng nàng mỉa mai, mềm như lụa nhưng lại cứa vào người nghe một vết cắt lạnh buốt.

"Chết?" Nàng nhếch môi, ngữ điệu thản nhiên như đang nói chuyện trà chiều.

"Quá dễ cho cô ta."

Quảng LingLing nhìn nàng thật lâu, ánh mắt sâu đến mức như muốn rút cả linh hồn người đối diện ra soi xét.

Một lúc sau, cô bật cười, rất khẽ.

Không phải kiểu cười vui vẻ, mà là một tiếng cười lạnh lùng, trầm thấp, như thể gió quét qua một bãi tha ma giữa đêm.

Bàn tay cô vươn ra, nắm lấy tay Mỹ Linh.

Ngón tay nàng rất lạnh, lạnh đến mức khiến Quảng LingLing muốn siết mạnh hơn, như muốn truyền hơi ấm cho nàng, cũng như truyền cho chính mình một lý do để còn tiếp tục tỉnh táo.

Cô cúi người, áp trán mình vào trán nàng, hơi thở phả vào nhau, nhẹ nhưng nóng rực.

"Vậy thì cứ để cô ta sống..." Giọng Quảng LingLing rất trầm, rất chậm, từng chữ như chảy ra từ kẽ răng. "...sống đến khi không bằng chết."

Mỹ Linh không né tránh.

Nàng chỉ nheo mắt, cười như không cười.

Cả hai cùng im lặng, trong bầu không khí ngột ngạt và dày đặc mùi máu đêm qua còn chưa tan hết.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng đầu ngày mờ mịt xuyên qua những lớp mây chì nặng trĩu, chiếu vào căn phòng một vệt sáng nhợt nhạt.

Mỹ Linh ngước lên nhìn cô thật lâu.

Ánh mắt trong suốt như nước hồ thu, không giấu cũng không né tránh.

Nàng khẽ vươn tay, chạm nhẹ lên đôi môi của Quảng LingLing vết thương hôm qua giờ đã bầm tím, vẫn còn sưng lên một chút.

Đầu ngón tay lạnh như băng. Nàng rướn người lên dùng môi chạm môi cô giống như đang thăm dò một vết đau, cũng như đang tự trừng phạt chính mình.

Một lúc lâu sau, Mỹ Linh mới khẽ mở lời, giọng rất nhẹ: "LingLing, em có chuyện muốn nói."

Quảng LingLing nhìn nàng, mắt sâu như vực thẳm.

Bình thản, thản nhiên đến mức gần như vô tình.

Cô nhấc tay, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, giọng nói trầm khàn pha chút bỡn cợt:

"Hôn tôi cái nữa, tôi sẽ nghe em nói."

Mỹ Linh khẽ cười.

Không từ chối, cũng không do dự.

Nàng hôn lên môi cô.

Lần này, nụ hôn rất lâu.

Dài đến mức đầu óc cả hai đều trống rỗng, dài đến mức hơi thở hòa lẫn vào nhau, phả ra từng tiếng thở gấp mơ hồ.

Chỉ đến khi hai người đều thở không nổi nữa, Mỹ Linh mới buông cô ra, trán tựa trán, thở dốc.

Lúc ấy, giọng nàng mới chậm rãi vang lên:

"Em muốn cho thêm người theo cạnh chị."

Ánh mắt Mỹ Linh hơi tối lại, giọng điệu trầm thấp, ẩn giấu sự sợ hãi chưa kịp tiêu tan: "Như tối hôm qua... người ta thiệt sự chịu không nổi."

Quảng LingLing im lặng một chút.

Cô nhìn nàng, nhìn rất sâu.

Một giây sau, ánh mắt cô buông lỏng, giọng nhàn nhạt:

"Được." Ngắn gọn, dứt khoát.

"Điều gì khiến em an tâm, thì cứ làm. Tôi không có ý kiến."

Mỹ Linh mỉm cười.

Khóe môi cong cong, nụ cười vừa ngọt ngào vừa pha chút trêu chọc:

"Chị không sợ... người của em sẽ không cho phụ nữ đến gần chị sao?"

Quảng LingLing bật cười.

Nụ cười ấy không mang theo phòng bị, chỉ toàn là sủng nịch và cam tâm tình nguyện.

Cô cúi đầu, giọng nói rất thấp, từng chữ như khắc thẳng vào xương tủy:

"Tôi yêu phụ nữ." Giọng cô trầm khàn, gằn nhẹ từng tiếng.

"Nhưng thế giới của tôi... chỉ có em là phụ nữ."

Mỹ Linh nghe vậy, nhoẻn cười. Nụ cười rất nhẹ, như sương sớm tan ra nơi khóe môi, mang theo chút thỏa mãn, chút dịu dàng không giấu nổi.

Không đáp lời, chỉ chủ động rúc lại vào lòng Quảng LingLing.

Nàng khẽ nhắm mắt lại, cọ cọ vào hõm vai cô, như một con mèo nhỏ tìm về hơi ấm quen thuộc. Quảng LingLing vòng tay ôm lấy nàng, động tác tự nhiên như thói quen đã khắc sâu vào máu.

Không ai nói thêm gì.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai mỏng như tơ lụa, rải nhẹ vào phòng, phủ lên hai người một lớp ánh sáng dịu dàng mà nhạt nhòa.

Mới vừa thức dậy nhưng tựa như cả hai đều đã mệt mỏi đến tận xương tủy.

Chỉ ôm nhau như thế, lặng lẽ, bình thản, không màng thế giới ngoài kia đang thay đổi từng giây từng phút.

Không biết ai là người đầu tiên thiếp đi.

Chỉ biết là, nhịp thở cả hai dần dần trùng khớp, trái tim kề sát trái tim, hơi ấm hòa vào nhau, dịu dàng mà cố chấp.

Tựa như chỉ cần người kia còn trong vòng tay mình, thì dù thế giới này có sụp đổ, cũng chẳng hề gì.

Chương trước Chương tiếp
Loading...