LINGORM | SẮC
Chương 33: Canh Dần
Vừa dìu được Quảng LingLing về tới phòng, Mỹ Linh còn chưa kịp ổn định hơi thở, người trong ngực đã đột ngột giãy ra.Quảng LingLing lảo đảo bước vào trong, tự tay khóa trái cửa, tiếng khóa sập lại nặng nề, chặn hết mọi âm thanh từ thế giới bên ngoài.Mỹ Linh đứng yên bên ngoài, lòng thít chặt lại.
Nàng giơ tay gõ cửa, giọng nhẹ như nước:"Quảng LingLing, mở cửa."Bên trong, im lặng như thể căn phòng ấy đã nuốt chửng lấy người con gái kia.Mỹ Linh tựa trán vào cánh cửa lạnh ngắt, giọng mềm mại, kiên nhẫn như đang dỗ dành một con thú nhỏ hoảng loạn:"Là em đây, Mỹ Linh."Một lúc lâu, nàng nghe thấy tiếng loạng choạng, rồi một tiếng đổ rầm xuống sàn.Mỹ Linh đập mạnh vào cửa, lần này giọng đã nén chặt sự hoảng hốt:"Mở cửa."Đáp lại nàng chỉ là sự im lặng nghẹt thở, lạnh đến run người.Không chờ thêm được nữa, nàng nghiêng đầu, giọng trầm thấp như gió đêm:"Lưu An, phá cửa."Tiếng bước chân dồn dập, rồi một tiếng rầm chát chúa vang lên. Khóa cửa vỡ tung. Ánh đèn vàng nhạt lập tức tràn ra, chiếu lên cảnh tượng bên trong khiến tim người ta thắt lại.Quảng LingLing ngã sóng soài dưới sàn gỗ. Gương mặt trắng bệch, đôi môi cắn đến rách toạc, máu thấm đỏ cả cằm, loang một vệt sẫm dưới nền nhà lạnh buốt. Thân thể cô co quắp, bàn tay siết chặt, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, như thể đang vật lộn trong một cơn ác mộng không đường lui.Mỹ Linh lao tới. Người trong lòng lạnh ngắt như đá.Nàng ngồi xuống, động tác vừa vững vàng vừa dịu dàng, cẩn thận đỡ cô lên giường. Lấy khăn ấm, nhẹ nhàng lau từng vệt máu đông cứng trên môi, trên cằm, trên gương mặt đã tiều tụy đến đáng sợ.Khăn trắng thấm đẫm màu đỏ, nhưng Mỹ Linh vẫn lau từng chút một, tỉ mỉ đến đau lòng. Giống như đang lau đi nỗi bất an tận sâu trong linh hồn người kia.Sợ mình quên mất nàng. Sợ chính mình phản bội nàng. Sợ sẽ làm điều gì đó khiến nàng thất vọng, nên thà tự hủy hoại bản thân còn hơn.Mỹ Linh hít sâu, đôi tay không hề run. Nàng thay áo cho cô, đắp chăn cẩn thận. Rồi ngồi xuống bên mép giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia rất lâu.Cuối cùng, nàng cúi người, hôn nhẹ lên môi Quảng LingLing một nụ hôn mềm đến mức như sợ kinh động cả những cơn đau trong mộng mị."Yên tâm." Mỹ Linh thì thầm, giọng nàng ấm như gió đầu xuân. "Dù chị tỉnh táo hay lạc lối, em vẫn ở đây."Nói xong, nàng đứng dậy, lặng lẽ rời đi.Ngoài hành lang dài hun hút, ánh đèn vàng phủ lên bóng nàng một lớp mờ nhòe lạnh lẽo.
Mỹ Linh ngồi xuống ghế gỗ, châm một điếu thuốc.Khói thuốc cuộn lên, mùi khét trộn vào hơi lạnh đầu sáng.Ánh mắt nàng đờ đẫn, giọng nói nhẹ tênh như đang trò chuyện với chính màn đêm:"Lưu An.""Thuộc hạ có mặt!""Tối nay..." nàng chậm rãi nhả từng chữ, "tất cả những kẻ liên quan đến chuyện này, ta không muốn thấy bất kỳ ai còn tồn tại sau giờ Dần.""Rõ!"Gió lùa qua hành lang, hun hút.Ánh sáng đèn tạt ngang qua gương mặt nàng một nửa sáng, một nửa chìm trong bóng tối lạnh buốt như sương đọng trên lưỡi dao.Không ai được phép sống sót đêm nay.Đó là cái giá Mỹ Linh đã quyết định. Và khi nàng đã quyết, thì thế gian này chẳng còn cơ hội cho ai.Lưu An nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Chỉ còn lại Mỹ Linh ngồi đó, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, khói mỏng cuộn quanh, ánh mắt không chút gợn sóng.Một lát sau, Lưu An quay lại, cúi đầu bẩm báo:"Đã xong.""Rồi sao?" Mỹ Linh hỏi, giọng bình thản như hỏi thời tiết.Lưu An chần chừ, rồi nhỏ giọng:"Cả ba nhà đã thanh lý sạch sẽ. Không để lại dấu vết. Còn Trịnh Gia Mân... có cần..."Mỹ Linh bẻ mạnh điếu thuốc giữa hai ngón tay, tàn thuốc rơi xuống, tán loạn trên nền đá lạnh.Nàng không quay đầu, chỉ lạnh nhạt:"Không cần. Để cô ta sống. Cho cô ta nếm trải từng ngày không bằng chết.""Rõ."Mỹ Linh đứng dậy, từng bước một quay trở lại cửa phòng.Qua khe cửa hé mở, ánh sáng le lói hắt lên giường, nơi Quảng LingLing vẫn đang say ngủ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.Mỹ Linh đứng nhìn rất lâu, môi khẽ mím lại.Mỹ Linh bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra phía thành phố D, nơi bóng đêm bao phủ.Không có tiếng thở dài, không có sự hối hận, chỉ có một nỗi đau xót xa bị chôn giấu trong lòng.
Nàng giơ tay gõ cửa, giọng nhẹ như nước:"Quảng LingLing, mở cửa."Bên trong, im lặng như thể căn phòng ấy đã nuốt chửng lấy người con gái kia.Mỹ Linh tựa trán vào cánh cửa lạnh ngắt, giọng mềm mại, kiên nhẫn như đang dỗ dành một con thú nhỏ hoảng loạn:"Là em đây, Mỹ Linh."Một lúc lâu, nàng nghe thấy tiếng loạng choạng, rồi một tiếng đổ rầm xuống sàn.Mỹ Linh đập mạnh vào cửa, lần này giọng đã nén chặt sự hoảng hốt:"Mở cửa."Đáp lại nàng chỉ là sự im lặng nghẹt thở, lạnh đến run người.Không chờ thêm được nữa, nàng nghiêng đầu, giọng trầm thấp như gió đêm:"Lưu An, phá cửa."Tiếng bước chân dồn dập, rồi một tiếng rầm chát chúa vang lên. Khóa cửa vỡ tung. Ánh đèn vàng nhạt lập tức tràn ra, chiếu lên cảnh tượng bên trong khiến tim người ta thắt lại.Quảng LingLing ngã sóng soài dưới sàn gỗ. Gương mặt trắng bệch, đôi môi cắn đến rách toạc, máu thấm đỏ cả cằm, loang một vệt sẫm dưới nền nhà lạnh buốt. Thân thể cô co quắp, bàn tay siết chặt, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, như thể đang vật lộn trong một cơn ác mộng không đường lui.Mỹ Linh lao tới. Người trong lòng lạnh ngắt như đá.Nàng ngồi xuống, động tác vừa vững vàng vừa dịu dàng, cẩn thận đỡ cô lên giường. Lấy khăn ấm, nhẹ nhàng lau từng vệt máu đông cứng trên môi, trên cằm, trên gương mặt đã tiều tụy đến đáng sợ.Khăn trắng thấm đẫm màu đỏ, nhưng Mỹ Linh vẫn lau từng chút một, tỉ mỉ đến đau lòng. Giống như đang lau đi nỗi bất an tận sâu trong linh hồn người kia.Sợ mình quên mất nàng. Sợ chính mình phản bội nàng. Sợ sẽ làm điều gì đó khiến nàng thất vọng, nên thà tự hủy hoại bản thân còn hơn.Mỹ Linh hít sâu, đôi tay không hề run. Nàng thay áo cho cô, đắp chăn cẩn thận. Rồi ngồi xuống bên mép giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia rất lâu.Cuối cùng, nàng cúi người, hôn nhẹ lên môi Quảng LingLing một nụ hôn mềm đến mức như sợ kinh động cả những cơn đau trong mộng mị."Yên tâm." Mỹ Linh thì thầm, giọng nàng ấm như gió đầu xuân. "Dù chị tỉnh táo hay lạc lối, em vẫn ở đây."Nói xong, nàng đứng dậy, lặng lẽ rời đi.Ngoài hành lang dài hun hút, ánh đèn vàng phủ lên bóng nàng một lớp mờ nhòe lạnh lẽo.
Mỹ Linh ngồi xuống ghế gỗ, châm một điếu thuốc.Khói thuốc cuộn lên, mùi khét trộn vào hơi lạnh đầu sáng.Ánh mắt nàng đờ đẫn, giọng nói nhẹ tênh như đang trò chuyện với chính màn đêm:"Lưu An.""Thuộc hạ có mặt!""Tối nay..." nàng chậm rãi nhả từng chữ, "tất cả những kẻ liên quan đến chuyện này, ta không muốn thấy bất kỳ ai còn tồn tại sau giờ Dần.""Rõ!"Gió lùa qua hành lang, hun hút.Ánh sáng đèn tạt ngang qua gương mặt nàng một nửa sáng, một nửa chìm trong bóng tối lạnh buốt như sương đọng trên lưỡi dao.Không ai được phép sống sót đêm nay.Đó là cái giá Mỹ Linh đã quyết định. Và khi nàng đã quyết, thì thế gian này chẳng còn cơ hội cho ai.Lưu An nhanh chóng biến mất vào bóng tối. Chỉ còn lại Mỹ Linh ngồi đó, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, khói mỏng cuộn quanh, ánh mắt không chút gợn sóng.Một lát sau, Lưu An quay lại, cúi đầu bẩm báo:"Đã xong.""Rồi sao?" Mỹ Linh hỏi, giọng bình thản như hỏi thời tiết.Lưu An chần chừ, rồi nhỏ giọng:"Cả ba nhà đã thanh lý sạch sẽ. Không để lại dấu vết. Còn Trịnh Gia Mân... có cần..."Mỹ Linh bẻ mạnh điếu thuốc giữa hai ngón tay, tàn thuốc rơi xuống, tán loạn trên nền đá lạnh.Nàng không quay đầu, chỉ lạnh nhạt:"Không cần. Để cô ta sống. Cho cô ta nếm trải từng ngày không bằng chết.""Rõ."Mỹ Linh đứng dậy, từng bước một quay trở lại cửa phòng.Qua khe cửa hé mở, ánh sáng le lói hắt lên giường, nơi Quảng LingLing vẫn đang say ngủ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.Mỹ Linh đứng nhìn rất lâu, môi khẽ mím lại.Mỹ Linh bước đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra phía thành phố D, nơi bóng đêm bao phủ.Không có tiếng thở dài, không có sự hối hận, chỉ có một nỗi đau xót xa bị chôn giấu trong lòng.