LINGORM | SẮC
Chương 32: Trúng Thuốc
Trong hội trường rộng lớn, tiếng giày da giẫm trên nền đá hoa cương vang vọng từng nhịp nặng nề. Từng người mặc quân phục chỉnh tề, nét mặt căng chặt nghiêm nghị, chỉ khi Quảng LingLing vừa xuất hiện nơi cửa chính, không khí bỗng như chững lại một nhịp.Tư lệnh Bộ Tư Lệnh Cảnh sát trẻ tuổi trong bộ quân trang thẳng tắp, vai đeo quân hàm bạc sáng chói, khí thế lạnh lùng áp bức đến mức những sĩ quan lão luyện cũng bất giác siết chặt bàn tay.
Ánh mắt nàng quét qua, không ai dám nhìn thẳng, chỉ có thể khom người chào theo phản xạ.Ngay lúc ấy, một thân hình ục ịch chen ra từ đám đông."Trung Tướng Quảng!" Giọng Thái Hùng nịnh nọt vang lên, mặt mày nhăn nhúm cười, cả thân thể mập mạp như trượt về phía trước, hai tay chắp lại suýt xoa:"Hôm nay gặp được ngài, đúng là vinh hạnh cho hạ quan... không biết buổi tối mai có rảnh không? Tôi xin phép mời ngài dùng bữa, xem như một chút tâm ý nhỏ nhoi."Quảng LingLing hơi dừng chân.
Ánh mắt cô lãnh đạm liếc qua, tựa như chỉ nhìn một đám bụi dưới chân.Một lúc sau, cô nửa cười nửa như chẳng thèm để tâm, bước tiếp.Cả hội trường lặng ngắt như tờ.Thái Hùng bị nghẹn một trận, gương mặt phì nộn xám ngoét, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.Nhưng người kia đã không còn để ý đến hắn nữa. Quảng LingLing lạnh nhạt chỉnh lại vạt áo quân phục, chân dài sải bước qua bên cạnh, để lại mùi hương thanh lãnh cùng khí thế sắc bén như lưỡi dao, cắt rạch cả không khí mùa xuân oi ả.Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, rất nhiều ánh mắt trong hội trường đồng loạt hạ xuống.
Không ai dám ngẩng đầu, cũng không ai dám bàn tán nửa câu.Ở nơi này, tên tuổi Quảng LingLing đã đủ để đè ép một thành phố.Trưa đó.
Trong văn phòng tư lệnh Thành phố D, đèn bàn sáng mờ soi bóng người đang ngồi vắt chân sau bàn làm việc.Quảng LingLing nhàn nhã gác một tay lên thành ghế, tay kia xoay nhẹ cây bút máy màu đen giữa những ngón tay thon dài.Ánh mắt cô rủ thấp, đường nét gương mặt chìm trong ánh sáng đèn, lạnh lùng đến mức gần như vô cảm.Đối diện là Lưu Hoan Phó Tư lệnh kiêm cấp dưới thân tín dưới trướng cô."Lưu Hoan" Quảng LingLing mở miệng, giọng nói nhẹ tênh như gió lạnh thổi qua khe núi, "Hôm nay Thái Hùng mời tôi dùng cơm."Lưu Hoan lập tức đứng nghiêm, sắc mặt không đổi:
"Đúng vậy, thưa Trung Tướng."Quảng LingLing nhếch môi, nụ cười mỉa mai chậm rãi xuất hiện:"Ngươi cảm thấy... ta nên đi không?"Một câu hỏi đơn giản, nhưng mơ hồ mang theo sát ý.Lưu Hoan khựng lại, đầu óc xoay chuyển cực nhanh.Quảng LingLing, người ngồi trước mặt hắn, không phải hạng người có thể đoán bằng lẽ thường.Cô thản nhiên như thế nhưng từng ánh mắt, từng hơi thở đều là cái bẫy một bước sai, liền rơi thẳng xuống vực sâu.Trong hai giây ngắn ngủi, mồ hôi lạnh đã ứa ra sau lưng Lưu Hoan.Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng đáp:"Thuộc hạ cho rằng, Trung Tướng không nên phí thời gian với đám người không sạch sẽ ấy."
Rồi như sợ chưa đủ, Lưu Hoan cúi thấp người, bổ sung:
"Những thứ rác rưởi ấy... không xứng để ngài dính bụi bẩn."Im lặng bao trùm.Cây bút trong tay Quảng LingLing xoay thêm một vòng, rồi dừng lại.Cô từ từ ngẩng đầu, ánh mắt rơi thẳng lên mặt Lưu Hoan lạnh lẽo, vô tình, như lưỡi dao lướt qua da thịt.Một lúc lâu, cô mới thản nhiên nở nụ cười, cười rất nhạt:"Ngươi cho người theo dõi Thái Hùng."Lưu Hoan mím chặt môi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng mặt vẫn duy trì vẻ cung kính bất động.Quảng LingLing cất bút, đứng dậy.Dáng người cao thẳng, khí thế bức người như từ trong bóng tối bước ra, đôi mắt đen thẳm liếc qua Lưu Hoan như một lưỡi dao mỏng:"Đi thôi..."
Giọng cô thấp trầm, không nặng không nhẹ,
"Đêm nay ngươi nên giữ mình cho kĩ."Dứt lời, cô thản nhiên khoác áo khoác ngoài, bỏ lại Lưu Hoan một mình trong căn phòng nặng nề khí lạnh.Mỗi bước cô đi, tiếng giày da đều gõ nhịp đều đều trên nền đá vang vọng trong lòng người nghe, như hồi chuông tử vong chậm rãi vang lên trong đêm.Tối nay, Quân đội đãi tiệc ở Nhị Khanh Tửu Lâu.
Thái Hùng thấp giọng báo cho Trịnh Gia Thẩm. Gã thương nhân già đời lập tức hiểu ra cơ hội tốt để đẩy con gái mình lên giường Tư Lệnh.Một tiếng sau, người của Trịnh gia đã bí mật đặt phòng sát bên, cho Trịnh Gia Mân nấp sẵn, chờ thời điểm ra tay.Trong phòng tiệc, tiếng cười nói ồn ào hòa lẫn mùi rượu nồng.Quảng LingLing khoác quân phục chỉnh tề, ngồi một mình ở đầu bàn, ánh mắt nhạt nhòa lười nhìn đám người trước mặt.Lý Du Phó Cục trưởng Tổng Cục An ninh, nâng ly rượu kính nàng, cười giả lả:"Trung Tướng Quảng, mời ngài qua bên phòng kế bên một chút, có việc muốn báo cáo riêng."Quảng LingLing không nói, nâng tay dứt khoát uống cạn ly rượu.Đi theo Lý Du, bước vào phòng bên.Mùi rượu nồng hơn. Đèn vàng mờ nhạt phủ lên mọi thứ một tầng ảo ảnh.Ngồi xuống chưa đầy hai câu xã giao, Quảng LingLing đã bị ép thêm hai ly rượu.Lý Du vờ quên tài liệu, đứng dậy cáo lui.Cửa vừa khép lại, một trận choáng váng mãnh liệt đập thẳng vào óc Quảng LingLing.Tay chân như nhũn ra, toàn thân nổi lớp mồ hôi lạnh, thân nhiệt nóng bừng, từng nhịp tim đập như trống trận.Ngay khoảnh khắc cô cố gắng đứng dậy, cửa phòng bật mở.Trịnh Gia Mân mặc váy lụa mỏng bước vào, đôi mắt đào mị ý, cố tình lộ ra đôi vai trắng ngần.Cô ta mỉm cười, đi thẳng tới, cúi người xuống dùng mặt kề má Quảng LingLing, dìu cô lên giường sau đó tay không khách khí cởi từng nút áo trên ngực quân phục của Quảng LingLing.Quảng LingLing cố cử động nhưng cơ thể phản bội nàng.Đôi môi mím chặt bật ra tiếng gọi khàn khàn:"...Mỹ Linh... Mỹ Linh..."Giọng cô như tiếng thở gấp đứt quãng, pha lẫn chút tuyệt vọng ẩn nhẫn.Mặt đỏ bừng vì trúng thuốc, ánh mắt nửa mê nửa tỉnh, nhưng trong đáy mắt, cơn thịnh nộ lạnh buốt như băng vẫn giấu ngầm chưa tan.Ngay lúc chiếc nút áo cuối cùng chuẩn bị bung ra, cửa phòng bật mở lần thứ hai.Lưu An hớt hải chạy đến, phía sau là bóng dáng Trần Mỹ Linh.Ánh mắt nàng lạnh như băng, quét qua căn phòng hỗn loạn.Trịnh Gia Mân đang quỳ bên mép giường, ngón tay đê tiện lần mò chiếc cúc áo cuối cùng của Quảng LingLing.Còn Quảng LingLing...Cô bị đè ngửa trên giường, thân thể mềm oặt, áo quân phục đã bị cởi đến lộ ra mảng vai trắng mịn, khuôn ngực phập phồng yếu ớt theo từng nhịp thở khó nhọc. Gương mặt đỏ bừng không tự chủ, đôi mắt dài mơ màng đầy nước, đôi môi mím chặt nhưng vẫn không ngừng gọi: "...Mỹ Linh... Mỹ Linh...""Mỹ Linh..." Quảng LingLing gọi khàn khàn, giọng nói khản đặc vì thuốc hạ thể đang hành hạ trong huyết quản.Cô rõ ràng đã mất gần hết lý trí, vẫn cố kêu tên nàng nếu không yêu thì là gì?Trái tim Trần Mỹ Linh thít lại một nhịp.Một tia sát ý bùng lên trong đáy mắt nàng.Mỹ Linh không thèm nhìn Trịnh Gia Mân lấy một cái, bước thẳng đến.Nàng giơ tay, đẩy mạnh Trịnh Gia Mân ra lực rất lớn, khiến Trịnh Gia Mân ngã sõng soài xuống đất, váy áo xộc xệch, mặt tái mét.Mỹ Linh cúi người, vừa chạm vào thân thể đang run rẩy đó, một mùi hương ngọt ngào quẩn quanh rõ ràng là thuốc mạnh.Mỹ Linh vươn tay ôm trọn cô vào lòng, ánh mắt nàng trầm xuống, dịu dàng gọi:"LingLing, em ở đây."Quảng LingLing như mơ màng tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, lập tức vùi mặt vào hõm vai mang mùi quen thuộc, tiếng thở dốc khàn đặc run lên từng hồi.Bên tai chỉ còn tiếng cô nức nở rất nhỏ, lặp đi lặp lại cái tên:"Mỹ Linh... Mỹ Linh..."Mỹ Linh siết chặt vòng tay, kéo áo khoác quấn chặt người cô lại, lạnh lùng liếc Trịnh Gia Mân đang quỳ rạp dưới đất.Không một lời dư thừa.Chỉ trong ánh mắt lạnh như lưỡi dao kia, Trịnh Gia Mân biết mình đã chạm vào thứ... tuyệt đối không thể đụng vào.Không một tia dao động.Giọng nàng thản nhiên, nhàn nhạt vang lên:"Đem cô ta ra ngoài."Lưu An lập tức tiến tới, kéo Trịnh Gia Mân như xách một con gà.Mỹ Linh tựa như lơ đãng, bồi thêm một câu:"Tay nào vừa nãy cởi nút áo... lấy tay đó."Không khí trong phòng chùng xuống lạnh như cắt.Trịnh Gia Mân mặt trắng bệch, hai tay ôm chặt vào nhau, miệng lắp bắp:"Không... không nhớ..."Mỹ Linh nhếch môi cười nhạt, nụ cười không hề chạm vào đáy mắt:"Vậy, lấy cả hai tay."Câu nói vừa dứt, Lưu An ra tay dứt khoát. Tiếng xương gãy vang lên "rắc" một cái, sắc lạnh mà tàn khốc.Trịnh Gia Mân đau đớn gào thét, mặt mày méo xệch, bị lôi ra ngoài như một đống rác rưởi.Mỹ Linh lúc này mới cúi đầu, dịu dàng vuốt ve mái tóc Quảng LingLing, ánh mắt thoáng qua một tia thương tiếc, nhưng ngữ khí vẫn lạnh băng:"Lưu Bình đâu?"Một thanh niên trong bộ đồ đen bước ra, cúi rạp mình, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.Mỹ Linh không nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng nói:"Ta kêu ngươi theo sát bảo vệ Tư lệnh, ngươi bảo vệ như này à?"Lưu Bình run bần bật, trán đập mạnh xuống sàn:
"Thuộc hạ thất trách, thuộc hạ xin nhận phạt!"Ánh mắt Mỹ Linh nhàn nhạt liếc qua, rồi dìu Quảng LingLing đang thiêm thiếp đi ra khỏi căn phòng lộn xộn, không để lại một tia ấm áp nào cho đám người đang quỳ mọp phía sau.Người nóng tính như Mỹ Linh thì sự dịu dàng dành cho Quảng LingLing là toàn bộ dịu dàng của nàng. Còn với thiên hạ, nàng chưa từng có nửa phần nhân từ.
Ánh mắt nàng quét qua, không ai dám nhìn thẳng, chỉ có thể khom người chào theo phản xạ.Ngay lúc ấy, một thân hình ục ịch chen ra từ đám đông."Trung Tướng Quảng!" Giọng Thái Hùng nịnh nọt vang lên, mặt mày nhăn nhúm cười, cả thân thể mập mạp như trượt về phía trước, hai tay chắp lại suýt xoa:"Hôm nay gặp được ngài, đúng là vinh hạnh cho hạ quan... không biết buổi tối mai có rảnh không? Tôi xin phép mời ngài dùng bữa, xem như một chút tâm ý nhỏ nhoi."Quảng LingLing hơi dừng chân.
Ánh mắt cô lãnh đạm liếc qua, tựa như chỉ nhìn một đám bụi dưới chân.Một lúc sau, cô nửa cười nửa như chẳng thèm để tâm, bước tiếp.Cả hội trường lặng ngắt như tờ.Thái Hùng bị nghẹn một trận, gương mặt phì nộn xám ngoét, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.Nhưng người kia đã không còn để ý đến hắn nữa. Quảng LingLing lạnh nhạt chỉnh lại vạt áo quân phục, chân dài sải bước qua bên cạnh, để lại mùi hương thanh lãnh cùng khí thế sắc bén như lưỡi dao, cắt rạch cả không khí mùa xuân oi ả.Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, rất nhiều ánh mắt trong hội trường đồng loạt hạ xuống.
Không ai dám ngẩng đầu, cũng không ai dám bàn tán nửa câu.Ở nơi này, tên tuổi Quảng LingLing đã đủ để đè ép một thành phố.Trưa đó.
Trong văn phòng tư lệnh Thành phố D, đèn bàn sáng mờ soi bóng người đang ngồi vắt chân sau bàn làm việc.Quảng LingLing nhàn nhã gác một tay lên thành ghế, tay kia xoay nhẹ cây bút máy màu đen giữa những ngón tay thon dài.Ánh mắt cô rủ thấp, đường nét gương mặt chìm trong ánh sáng đèn, lạnh lùng đến mức gần như vô cảm.Đối diện là Lưu Hoan Phó Tư lệnh kiêm cấp dưới thân tín dưới trướng cô."Lưu Hoan" Quảng LingLing mở miệng, giọng nói nhẹ tênh như gió lạnh thổi qua khe núi, "Hôm nay Thái Hùng mời tôi dùng cơm."Lưu Hoan lập tức đứng nghiêm, sắc mặt không đổi:
"Đúng vậy, thưa Trung Tướng."Quảng LingLing nhếch môi, nụ cười mỉa mai chậm rãi xuất hiện:"Ngươi cảm thấy... ta nên đi không?"Một câu hỏi đơn giản, nhưng mơ hồ mang theo sát ý.Lưu Hoan khựng lại, đầu óc xoay chuyển cực nhanh.Quảng LingLing, người ngồi trước mặt hắn, không phải hạng người có thể đoán bằng lẽ thường.Cô thản nhiên như thế nhưng từng ánh mắt, từng hơi thở đều là cái bẫy một bước sai, liền rơi thẳng xuống vực sâu.Trong hai giây ngắn ngủi, mồ hôi lạnh đã ứa ra sau lưng Lưu Hoan.Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng đáp:"Thuộc hạ cho rằng, Trung Tướng không nên phí thời gian với đám người không sạch sẽ ấy."
Rồi như sợ chưa đủ, Lưu Hoan cúi thấp người, bổ sung:
"Những thứ rác rưởi ấy... không xứng để ngài dính bụi bẩn."Im lặng bao trùm.Cây bút trong tay Quảng LingLing xoay thêm một vòng, rồi dừng lại.Cô từ từ ngẩng đầu, ánh mắt rơi thẳng lên mặt Lưu Hoan lạnh lẽo, vô tình, như lưỡi dao lướt qua da thịt.Một lúc lâu, cô mới thản nhiên nở nụ cười, cười rất nhạt:"Ngươi cho người theo dõi Thái Hùng."Lưu Hoan mím chặt môi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng mặt vẫn duy trì vẻ cung kính bất động.Quảng LingLing cất bút, đứng dậy.Dáng người cao thẳng, khí thế bức người như từ trong bóng tối bước ra, đôi mắt đen thẳm liếc qua Lưu Hoan như một lưỡi dao mỏng:"Đi thôi..."
Giọng cô thấp trầm, không nặng không nhẹ,
"Đêm nay ngươi nên giữ mình cho kĩ."Dứt lời, cô thản nhiên khoác áo khoác ngoài, bỏ lại Lưu Hoan một mình trong căn phòng nặng nề khí lạnh.Mỗi bước cô đi, tiếng giày da đều gõ nhịp đều đều trên nền đá vang vọng trong lòng người nghe, như hồi chuông tử vong chậm rãi vang lên trong đêm.Tối nay, Quân đội đãi tiệc ở Nhị Khanh Tửu Lâu.
Thái Hùng thấp giọng báo cho Trịnh Gia Thẩm. Gã thương nhân già đời lập tức hiểu ra cơ hội tốt để đẩy con gái mình lên giường Tư Lệnh.Một tiếng sau, người của Trịnh gia đã bí mật đặt phòng sát bên, cho Trịnh Gia Mân nấp sẵn, chờ thời điểm ra tay.Trong phòng tiệc, tiếng cười nói ồn ào hòa lẫn mùi rượu nồng.Quảng LingLing khoác quân phục chỉnh tề, ngồi một mình ở đầu bàn, ánh mắt nhạt nhòa lười nhìn đám người trước mặt.Lý Du Phó Cục trưởng Tổng Cục An ninh, nâng ly rượu kính nàng, cười giả lả:"Trung Tướng Quảng, mời ngài qua bên phòng kế bên một chút, có việc muốn báo cáo riêng."Quảng LingLing không nói, nâng tay dứt khoát uống cạn ly rượu.Đi theo Lý Du, bước vào phòng bên.Mùi rượu nồng hơn. Đèn vàng mờ nhạt phủ lên mọi thứ một tầng ảo ảnh.Ngồi xuống chưa đầy hai câu xã giao, Quảng LingLing đã bị ép thêm hai ly rượu.Lý Du vờ quên tài liệu, đứng dậy cáo lui.Cửa vừa khép lại, một trận choáng váng mãnh liệt đập thẳng vào óc Quảng LingLing.Tay chân như nhũn ra, toàn thân nổi lớp mồ hôi lạnh, thân nhiệt nóng bừng, từng nhịp tim đập như trống trận.Ngay khoảnh khắc cô cố gắng đứng dậy, cửa phòng bật mở.Trịnh Gia Mân mặc váy lụa mỏng bước vào, đôi mắt đào mị ý, cố tình lộ ra đôi vai trắng ngần.Cô ta mỉm cười, đi thẳng tới, cúi người xuống dùng mặt kề má Quảng LingLing, dìu cô lên giường sau đó tay không khách khí cởi từng nút áo trên ngực quân phục của Quảng LingLing.Quảng LingLing cố cử động nhưng cơ thể phản bội nàng.Đôi môi mím chặt bật ra tiếng gọi khàn khàn:"...Mỹ Linh... Mỹ Linh..."Giọng cô như tiếng thở gấp đứt quãng, pha lẫn chút tuyệt vọng ẩn nhẫn.Mặt đỏ bừng vì trúng thuốc, ánh mắt nửa mê nửa tỉnh, nhưng trong đáy mắt, cơn thịnh nộ lạnh buốt như băng vẫn giấu ngầm chưa tan.Ngay lúc chiếc nút áo cuối cùng chuẩn bị bung ra, cửa phòng bật mở lần thứ hai.Lưu An hớt hải chạy đến, phía sau là bóng dáng Trần Mỹ Linh.Ánh mắt nàng lạnh như băng, quét qua căn phòng hỗn loạn.Trịnh Gia Mân đang quỳ bên mép giường, ngón tay đê tiện lần mò chiếc cúc áo cuối cùng của Quảng LingLing.Còn Quảng LingLing...Cô bị đè ngửa trên giường, thân thể mềm oặt, áo quân phục đã bị cởi đến lộ ra mảng vai trắng mịn, khuôn ngực phập phồng yếu ớt theo từng nhịp thở khó nhọc. Gương mặt đỏ bừng không tự chủ, đôi mắt dài mơ màng đầy nước, đôi môi mím chặt nhưng vẫn không ngừng gọi: "...Mỹ Linh... Mỹ Linh...""Mỹ Linh..." Quảng LingLing gọi khàn khàn, giọng nói khản đặc vì thuốc hạ thể đang hành hạ trong huyết quản.Cô rõ ràng đã mất gần hết lý trí, vẫn cố kêu tên nàng nếu không yêu thì là gì?Trái tim Trần Mỹ Linh thít lại một nhịp.Một tia sát ý bùng lên trong đáy mắt nàng.Mỹ Linh không thèm nhìn Trịnh Gia Mân lấy một cái, bước thẳng đến.Nàng giơ tay, đẩy mạnh Trịnh Gia Mân ra lực rất lớn, khiến Trịnh Gia Mân ngã sõng soài xuống đất, váy áo xộc xệch, mặt tái mét.Mỹ Linh cúi người, vừa chạm vào thân thể đang run rẩy đó, một mùi hương ngọt ngào quẩn quanh rõ ràng là thuốc mạnh.Mỹ Linh vươn tay ôm trọn cô vào lòng, ánh mắt nàng trầm xuống, dịu dàng gọi:"LingLing, em ở đây."Quảng LingLing như mơ màng tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, lập tức vùi mặt vào hõm vai mang mùi quen thuộc, tiếng thở dốc khàn đặc run lên từng hồi.Bên tai chỉ còn tiếng cô nức nở rất nhỏ, lặp đi lặp lại cái tên:"Mỹ Linh... Mỹ Linh..."Mỹ Linh siết chặt vòng tay, kéo áo khoác quấn chặt người cô lại, lạnh lùng liếc Trịnh Gia Mân đang quỳ rạp dưới đất.Không một lời dư thừa.Chỉ trong ánh mắt lạnh như lưỡi dao kia, Trịnh Gia Mân biết mình đã chạm vào thứ... tuyệt đối không thể đụng vào.Không một tia dao động.Giọng nàng thản nhiên, nhàn nhạt vang lên:"Đem cô ta ra ngoài."Lưu An lập tức tiến tới, kéo Trịnh Gia Mân như xách một con gà.Mỹ Linh tựa như lơ đãng, bồi thêm một câu:"Tay nào vừa nãy cởi nút áo... lấy tay đó."Không khí trong phòng chùng xuống lạnh như cắt.Trịnh Gia Mân mặt trắng bệch, hai tay ôm chặt vào nhau, miệng lắp bắp:"Không... không nhớ..."Mỹ Linh nhếch môi cười nhạt, nụ cười không hề chạm vào đáy mắt:"Vậy, lấy cả hai tay."Câu nói vừa dứt, Lưu An ra tay dứt khoát. Tiếng xương gãy vang lên "rắc" một cái, sắc lạnh mà tàn khốc.Trịnh Gia Mân đau đớn gào thét, mặt mày méo xệch, bị lôi ra ngoài như một đống rác rưởi.Mỹ Linh lúc này mới cúi đầu, dịu dàng vuốt ve mái tóc Quảng LingLing, ánh mắt thoáng qua một tia thương tiếc, nhưng ngữ khí vẫn lạnh băng:"Lưu Bình đâu?"Một thanh niên trong bộ đồ đen bước ra, cúi rạp mình, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.Mỹ Linh không nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng nói:"Ta kêu ngươi theo sát bảo vệ Tư lệnh, ngươi bảo vệ như này à?"Lưu Bình run bần bật, trán đập mạnh xuống sàn:
"Thuộc hạ thất trách, thuộc hạ xin nhận phạt!"Ánh mắt Mỹ Linh nhàn nhạt liếc qua, rồi dìu Quảng LingLing đang thiêm thiếp đi ra khỏi căn phòng lộn xộn, không để lại một tia ấm áp nào cho đám người đang quỳ mọp phía sau.Người nóng tính như Mỹ Linh thì sự dịu dàng dành cho Quảng LingLing là toàn bộ dịu dàng của nàng. Còn với thiên hạ, nàng chưa từng có nửa phần nhân từ.