LINGORM | SẮC

Chương 31: Mỹ Hồ Giá Bao Nhiêu?



Hôm sau.

Bầu trời thành phố D âm u một mảng xám, mây trĩu nặng như sắp đổ cơn mưa.
Trong phòng khách của một nhà hàng sang trọng, tiếng cười khách sáo vang lên không ngớt.

Phó Tư lệnh Lưu Hoan người mới được điều đến làm trợ thủ dưới trướng Quảng LingLing lịch sự bắt tay vị khách hôm nay, Trịnh Gia Thẩm.

Ông ta ăn mặc bảnh bao, gương mặt cười như hoa, ngoài mặt đến chào hỏi, kỳ thực trong lòng đã tính toán mưu mô từ lâu.
Mấy câu đầu tiên còn giữ đúng phép tắc nhưng chỉ sau vài chén rượu, lời nói đã bắt đầu chệch quỹ đạo.

"Phó Tư lệnh Lưu, nghe nói Tư lệnh Quảng nhà ta còn rất trẻ, lại tài giỏi vô cùng."
Trịnh Gia Thẩm cười ha hả, rót đầy ly rượu trước mặt đối phương.
"Cô ấy không chỉ có bản lĩnh quân sự, nghe đâu chuyện nhân tình cũng phong phú lắm?"

Ánh mắt Lưu Hoan thoáng trầm xuống nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ ôn hòa:
"Tư lệnh Quảng công tư phân minh, chuyện riêng tư... tôi cũng không rõ lắm."

Thấy hắn không dễ mắc câu, Trịnh Gia Thẩm nhích ghế tới gần, hạ thấp giọng:
"Chúng tôi chỉ muốn hợp tác lâu dài thôi, nếu có thể hiểu thêm vài sở thích nhỏ... biết người biết ta, dễ làm việc hơn, phải không?"

Ngụ ý trong câu nói quá rõ ràng.
Đưa người đẹp hoặc là những thứ tương tự để đổi lấy đường đi nước bước dễ dàng hơn.

Lưu Hoan khẽ cười, đặt ly rượu xuống bàn, giọng cũng thấp đi:
"Muốn tốt cho ông, tôi chỉ nhắc một câu."
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh như dao:
"Đừng dùng thủ đoạn đó với Tư lệnh Quảng."

Trịnh Gia Thẩm hơi sững người nhưng vẫn cố cười gượng:
"Ý Phó Tư lệnh là..."

Lưu Hoan đứng dậy, chỉnh lại áo khoác:
"Ý tôi là người khác có thể mềm lòng nhưng Tư lệnh Quảng... chỉ cần động vào người của cô ấy, không chết cũng phải rụng một lớp da."

Nói xong, hắn gật đầu chào rồi bước thẳng ra ngoài, để mặc Trịnh Gia Thẩm mặt mày biến sắc, lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Sau khi bị Lưu Hoan cảnh cáo ngầm, Trịnh Gia Thẩm đành phải đổi hướng.

Rất nhanh, ông ta tìm được một đường tắt khác Phó Chánh Thanh Tra Thái Hùng.
Một kẻ bề ngoài mặc quân phục, bên trong lòng lang dạ sói.

Chỉ cần nhét cho hắn đủ tiền, thêm vài nữ nhân vừa mắt, thứ gì cũng có thể mở miệng thương lượng.

Buổi tiệc tối đó, trong một phòng riêng sang trọng của khách sạn, Thái Hùng ngửa cổ uống cạn ly rượu, lau miệng, cười ha hả:
"Ông Trịnh ra tay thật hào phóng. Việc nhỏ thế này, đâu cần ngại."

Ánh mắt hắn trượt xuống người Trịnh Gia Mân đang đứng bên cạnh, lộ ra rõ rệt sự thèm khát.
Một nữ nhân đẹp thế kia, nếu có thể ôm lên giường, chắc chắn là diễm phúc nhân gian.

Nhưng Trịnh Gia Thẩm vốn gian xảo, làm sao dễ dàng giao quân cờ tốt nhất trong tay cho một tên tướng quèn như Thái Hùng?
Cười cười, ông ta giơ ly rượu lên, uyển chuyển từ chối:
"Con gái tôi tính tình nghịch ngợm, không tiện làm chuyện đó. Nhưng đã tới đây rồi, dĩ nhiên không thể để Phó Chánh Thanh Tra thất vọng."

Nói rồi, ông ta nghiêng người, ghé sát vào tai Thái Hùng, giọng hạ thấp như thì thầm:
"Ở Nhị Khanh Tửu Lâu, tôi có một nhóm nữ nhân... toàn những tay được chọn lọc kỹ càng, người nào cũng là mỹ nhân hiếm có."

Thái Hùng nghe vậy, hai mắt sáng lên.

"Muốn dạng nào, chỉ cần mở miệng tôi cho người đưa tới tận cửa."
Trịnh Gia Thẩm khẽ vỗ vai hắn, ngụ ý ngầm: chỉ cần giúp một tay, không thiếu thứ gì cả.

Thái Hùng cười khằng khặc, giơ ngón tay cái:
"Được, vậy chuyện của Tư lệnh Quảng... tôi sẽ tìm cách lấy thông tin chi tiết cho ông."

Chỉ cần có gái đẹp dâng tới, chuyện phản bội cũng chỉ là trở bàn tay.

Thái Hùng nhếch mép, giọng tràn ngập tham lam:
"Nhưng lần này, tôi muốn thêm một món nữa."

"Hử?" Trịnh Gia Thẩm nheo mắt.

"Tôi nghe nói... Nhị Khanh Tửu Lâu đó không chỉ có nữ nhân hầu rượu, còn có 'Mỹ Hồ'.
Tôi muốn một Mỹ Hồ, hàng thượng hạng nhất." Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt tóe lửa.

Trịnh Gia Thẩm nhếch môi cười, nụ cười vừa tàn nhẫn vừa giảo hoạt:
"Được thôi. Để tôi đích thân chọn cho Phó Chánh Thanh Tra một người bảo đảm khiến ngài nhớ cả đời."

Trong lòng ông ta tính toán nhanh như gió:
Một ả Mỹ Hồ, đổi lấy lòng trung thành của Thái Hùng một vụ mua bán quá hời.

Tối nay, Nhị Khanh Tửu Lâu đèn đuốc sáng trưng.

Xe sang nối đuôi nhau trước cổng, từ các đại thương nhân đến các quan chức quân đội đều đích thân tới dự.
Tin đồn về "Mỹ Hồ" nữ nhân bí ẩn tuyệt sắc nhất Nhị Khanh đã sớm lan truyền khắp giới thượng lưu.
Mỗi kẻ đều mong được tận mắt chứng kiến dung nhan khiến người ta khuynh thành khuynh quốc kia.

Lầu ba.
Khi tiếng nhạc vừa dứt, mọi ánh mắt đồng loạt hướng lên.

Một dáng người mảnh mai bước ra từ sau tấm rèm lụa trắng, áo choàng mỏng buông rũ, lấp ló đôi chân trần thon dài như ngọc.
Mỹ Linh.

Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng phản chiếu lên mái tóc đen nhánh buông xõa, từng sợi từng sợi như đang nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt xinh đẹp quá mức thật.

Nàng đứng đó, thản nhiên như một tiên tử lạc trần, tay nâng ly rượu đỏ sóng sánh, giọng nói dịu dàng nhưng lại tựa như sương lạnh quét qua từng người:

"Nhị Khanh hôm nay khai trương, đa tạ các vị đã nể mặt đến đây."

Chỉ một câu đơn giản nhưng như cơn gió thổi qua mặt hồ, khiến toàn trường lặng ngắt.

Một ly rượu cạn.
Một bước lui vào trong tấm rèm lụa.

Chỉ vậy nhưng từng động tác, từng nụ cười nhàn nhạt kia như thể câu hồn đoạt phách.
Để lại dưới lầu một đám đàn ông thất thần nhìn theo, ánh mắt như bị thiêu đốt.

Có kẻ đỏ mặt tía tai, đập bàn gào to:
"Ta nguyện dâng cả gia sản, chỉ để được nàng liếc nhìn một cái!"

Có người khác điên cuồng hơn, vỗ mạnh lên ngực:
"Cho ta một đêm, dù phải chết ta cũng cam tâm tình nguyện!"

Tiếng xì xào bàn tán vang khắp nơi.
Tiếng cười mơ hồ, pha lẫn thèm khát và cuồng vọng.

Nhưng trên tầng ba, sau tấm rèm, Mỹ Linh chỉ cười nhạt.
Cô ngồi xuống ghế bành, ung dung nghịch ly rượu trong tay, ánh mắt thản nhiên như không liên quan gì đến sự điên cuồng ngoài kia.

Vì nàng biết rất rõ người duy nhất nàng muốn dâng cả cuộc đời này...
Đã sớm nằm gọn trong lòng mình rồi.

Một lúc sau.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ hành lang dài lát đá cẩm thạch. Lưu An bước nhanh vào, cúi người báo cáo:

"Thưa cô chủ. Trịnh Gia Thẩm vừa ngỏ ý... muốn mời ngài đến nhà Phó Chánh Thanh Tra Thái Hùng dự tiệc. Giá mời một cân vàng."

Mỹ Linh ngồi trên ghế bên cửa sổ, tà váy dài xếp thành từng nếp mềm mại trên nền gạch lạnh.
Nghe xong chỉ hơi nhướng mày, ánh mắt chưa lộ ra bất kỳ gợn sóng nào.

Cùng lúc ấy, ngoài cửa, tiếng giày quân đội chạm sàn vang lên từng nhịp vững chãi.

Quảng LingLing bước vào.

Áo khoác ngoài chưa kịp cởi, mùi thuốc súng mơ hồ từ bên ngoài còn vương lại trên vai cô.
Cô nghe trọn vẹn câu bẩm báo kia, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Ánh sáng từ cửa sổ hắt nghiêng, vẽ lên sống mũi thẳng tắp và đôi mắt nửa sáng nửa tối, thâm sâu không thấy đáy.

Nụ cười ấy, lạnh lùng như tuyết phủ non cao, lười nhác mà cao cao tại thượng.

Cô nghiêng đầu, tay tùy ý tháo cúc áo khoác, cử chỉ nhẹ như không, thong thả ra lệnh:

"Trả lời cho hắn..."

Giọng nói mơ hồ mang theo ý cười như thể chỉ đang tùy hứng nói chuyện phiếm.

"... một cân vàng không đủ."

Giọng nói không nặng, cũng chẳng nhẹ, chỉ như một làn gió khô lạnh trượt qua đỉnh đầu người khác.

Lưu An thoáng sửng sốt. Ánh mắt hắn lập tức liếc về phía Mỹ Linh như xin chỉ thị.

Mỹ Linh khẽ gật đầu.

Không một lời thừa thãi.

Nhận được tín hiệu, Lưu An liền khom người, lui xuống như gió.

Tiếng bước chân dần khuất sau hành lang, để lại trong phòng chỉ còn dư âm của một câu nói nhẹ như gió thoảng nhưng đủ khiến kẻ ngoài kia run sợ suốt đêm dài.

Lưu An hiểu ý, lập tức cúi mình thấp hơn, giọng chắc nịch:

"Thuộc hạ xin cáo lui."

Quảng LingLing không nói gì thêm.

Chờ bóng dáng Lưu An lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Không khí đột nhiên im lặng, chỉ còn tiếng gió đẩy nhẹ tấm rèm lụa lay động.
Quảng LingLing ung dung bước tới, từng bước trầm ổn như đè nặng lòng người.

Trần Mỹ Linh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt nửa cười nửa giễu:

"Chị nói 1 cân vàng không đủ..."
Giọng nàng ngọt ngào, mềm như tơ lụa, "Vậy bao nhiêu mới xứng?"

Quảng LingLing không trả lời ngay.

Chỉ lặng lẽ đến gần, đến khi hai đầu gối chạm vào ghế nàng đang ngồi, cúi người, một tay giữ lấy thành ghế, tay kia nâng cằm Mỹ Linh lên.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở quấn lấy nhau.

Ngay lúc Mỹ Linh định cười trêu chọc, cổ vai chợt nhói đau. Quảng LingLing cúi xuống, thẳng tay cắn lên bờ vai trần trụi lộ ra ngoài chiếc váy mỏng.

Không mạnh đến mức chảy máu nhưng đủ để lưu lại dấu vết đậm sâu như đánh dấu quyền sở hữu.
Mỹ Linh giật nhẹ, lườm cô nhưng chưa kịp lên tiếng, bên tai đã vang lên giọng nói khàn khàn pha chút nhẫn nhịn:

"Muốn em..." Hơi thở nóng hổi phả vào da thịt "Trừ khi tôi chết."

Cô cười. Giọng cười thấp và trầm, xen chút cưng chiều không che giấu nổi.

Trần Mỹ Linh híp mắt lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt dọc theo khuy áo quân phục trước ngực Quảng LingLing, thong thả hỏi:

"Mạng Tư lệnh Quảng thật khó lấy."

Quảng LingLing chẳng chút do dự:

"Mạng tôi còn lấy không được thì đừng mơ lấy được em."

Cô siết nhẹ eo nàng, dứt khoát kéo cả người Mỹ Linh vào lòng.

Hôn lên trán, lên mắt, lên môi từng chút, từng chút chiếm đoạt như thể muốn nuốt trọn cả con người trước mặt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...