LINGORM | SẮC

Chương 30: Dục Nhục



Trong sảnh chính phòng Bộ Tư lệnh hôm đó.

Ánh sáng đèn trần màu trắng lạnh lẽo phủ xuống như sương đông, làm nổi bật từng nét lạnh băng trên gương mặt vị Tư lệnh trẻ tuổi vừa nhậm chức. Áo quân phục chỉnh tề, hàng cúc bạc sáng lạnh như băng, sống lưng thẳng tắp tựa lưỡi kiếm giữa tuyết.

Trịnh Gia Thẩm thương gia lớn vùng này, ôm tham vọng dùng tiền bạc mua chuộc quyền lực kính cẩn đưa lên hợp đồng vận chuyển nhưng Trịnh Gia Thẩm lưng đã ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt ông ta khẽ động, lướt nhanh sang người con gái đứng cạnh.

Bên cạnh ông ta là Trịnh Gia Mân, tiểu thư danh giá, quốc sắc thiên hương, váy áo mềm mại, hương nước hoa nhàn nhạt, cố tình tỏa ra cử chỉ dịu dàng khéo léo.

Cô ta mặc một chiếc sườn xám màu tím nhạt, vạt áo ôm sát thân hình uyển chuyển. Ban đầu khi còn ở nhà, Trịnh Gia Mân bực bội đến suýt ném bình trà vì cứ nghĩ Tư lệnh mới là một tên háo sắc, dê xòm, bụng phệ. Nhưng khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy Quảng LingLing... ánh mắt cô ta lập tức đổi màu.

Say mê. Chao đảo.

Dưới ánh đèn lạnh, vẻ đẹp lạnh nhạt như băng sương kia giống như lưỡi dao ngầm trong lớp vải, hấp dẫn đến nghẹt thở.

Cuộc đàm phán kéo dài hơn hai giờ.

Bị từ chối thẳng thừng.

Quảng LingLing chưa từng nhìn thẳng hợp đồng lấy một lần. Cô chỉ nhàn nhạt liếc qua, cười như có như không. Giọng Quảng LingLing lãnh đạm, từng chữ từng chữ đều như lưỡi dao lạnh cắt qua da thịt:

"Vận chuyển hàng cấm qua biên giới? Các người nhầm nơi rồi."

Trịnh Gia Thẩm cứng mặt, miễn cưỡng cười vài câu rồi cáo lui, trước khi đi còn liếc về phía con gái, ánh mắt ngầm ra hiệu.

Trịnh Gia Mân hiểu ý.

Trịnh Gia Mân đứng dậy kéo tay áo cha nói:

"Cha về trước đi. Con... xin thêm cơ hội."

Trịnh Gia Thẩm ngập ngừng nhưng nghĩ đến tài sắc của con gái, nghĩ đến ánh mắt sâu thẳm của Tư lệnh Quảng, vẫn quyết định rời khỏi.

Cánh cửa vừa đóng lại.

Căn phòng chìm trong một khoảng im lặng tột cùng.

Trịnh Gia Mân thở sâu một hơi, rồi từ từ quay người, đôi mắt như nước phủ kín lấy bóng dáng quân phục thẳng tắp ngồi sau bàn.

Bàn tay thon dài đưa lên nhẹ nhàng tháo nút áo đầu tiên.

Tách.

Tiếng nút áo bật ra, vang vọng trong phòng như tiếng đá lăn trong hầm tối.

Chiếc áo khoác bị ném xuống sô pha, trên người Trịnh Gia Mân chỉ còn lại chiếc yếm màu son đỏ, thân hình nõn nà như tranh vẽ, đôi mắt ngập ngụa trong sự mê hoặc và tham vọng.

Cô ta đứng cách Quảng LingLing không đầy hai bước chân, từng cử động đều như cố tình mời gọi, nửa ngực trắng ngần lộ ra khỏi làn vải mỏng, thở ra từng đợt hương khí nóng bỏng.

Quảng LingLing khẽ ngước mắt.

Chỉ một cái liếc lạnh lẽo, đủ khiến nhiệt độ trong phòng tụt xuống vài độ.

Giọng nói cô vang lên, không nhanh không chậm như con dao găm khẽ trượt trên cổ:

"Cô còn tiếp tục hành động này...", "Sẽ được thấy tiền kiếp của mình."

Từng chữ một, nặng như sấm rền nhưng âm điệu lại dịu dàng đến đáng sợ. Trịnh Gia Mân run lên một thoáng... rồi nở nụ cười kiều mỵ, coi như không nghe thấy. Tay tiếp tục tháo.

Quảng LingLing rốt cuộc đứng dậy.

Chiếc ghế da dưới thân nàng phát ra một tiếng rít nhẹ như móng vuốt cào vào mặt sắt.

Cô cầm lấy áo khoác, không vội vàng, cũng không quay đầu, bước về phía cửa.

Lúc bàn tay thon dài siết lấy tay nắm cửa, Quảng LingLing hơi nghiêng mặt lại, khóe môi vẽ một nụ cười lạnh đến cực điểm.

Giọng nói hờ hững, tựa như gió quét qua nghĩa địa:

"Đừng trách tôi không nhắc nhở."

"Cô đang nắm chắc trong tay cơ hội vé một chiều, về kiếp sau."

Cạch.

Cửa mở ra.

Gió lạnh từ hành lang thốc vào, cuốn theo mùi sát khí nhàn nhạt, chỉ thuộc về những người đã quen sống giữa ranh giới của sinh tử.

Trong phòng, chỉ còn Trịnh Gia Mân chết trân tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên từng chập, không phải vì nhục nhã, mà vì lần đầu tiên trong đời, cô ta cảm nhận được sát khí thực sự từ một con người. Thứ sát khí không đến từ dục vọng hay khinh miệt, mà đến từ một điều duy nhất: Chán ghét

Bóng dáng trong quân phục thẳng tắp kia khuất dần sau cánh cửa, để lại phía sau chỉ còn lại sự lạnh lẽo cùng nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy.

Đêm khuya.

Phòng ngủ rộng lớn chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Trịnh Gia Mân nằm trên giường, thân thể trần trụi quấn chặt trong chiếc chăn mỏng, da thịt nóng rẫy như thiêu đốt. Mí mắt cô ta giật giật. Trong cơn mơ màng, từng hình ảnh hiện lên rõ mồn một: Bộ quân phục thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng như thần minh giáng thế, ánh mắt sâu thẳm không lộ ra một tia nhu tình nào.

Chỉ cần nhìn thôi, cũng đủ khiến đầu óc cô ta hỗn loạn.

Trong giấc mộng, Trịnh Gia Mân thấy mình bị Quảng LingLing đè dưới thân. Hơi thở cô trầm thấp phả vào vành tai, ngón tay lạnh buốt vuốt ve cổ cô ta, mơn trớn từng tấc da thịt, đem đến khoái cảm lạ lùng, vừa đau đớn vừa ngọt ngào. 

Áo yếm bị xé toạc.

Từng tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng, ngắt quãng và nức nở.

Cô ta khóc trong giấc mơ chính mình cũng khóc vì ham muốn quá độ, vì khao khát đến nỗi nghẹn ngào, vì gương mặt kia quá xa, quá lạnh, lại cũng quá đẹp, quá mê hoặc.

"LingLing..."

Cô ta rên rỉ gọi tên trong vô thức, cả người quằn quại dưới lớp chăn.

Hai đùi kẹp chặt, ma sát, mồ hôi túa ra đầy trán.

Chỉ cần là LingLing cho dù cô có muốn giết cô ta ngay giây sau, Trịnh Gia Mân cũng cam tâm tình nguyện chết trong vòng tay ấy.

Giấc mộng triền miên như một cơn say thuốc độc.
Mỗi một hình ảnh đều như thiêu đốt linh hồn Trịnh Gia Mân, khiến cô ta lún sâu vào một loại si mê bệnh hoạn không thể dứt ra.

Đến khi giật mình tỉnh dậy, ánh sáng ngoài cửa sổ đã lờ mờ sáng.
Cơ thể cô ta run rẩy, giữa hai chân hỗn loạn một mảng ẩm ướt, áo ngủ nhàu nhĩ, hơi thở gấp gáp không dứt.

Gương mặt Quảng LingLing như ma như quỷ, vẫn in hằn trong đầu.

Trịnh Gia Mân thẫn thờ ngồi dậy.

Đôi mắt tràn đầy ám ảnh, tham luyến cùng điên cuồng.

Cô ta cắn chặt môi, máu tứa ra.

Ánh mắt dần trở nên lạnh và sắc như lưỡi dao.

Nếu không thể có Quảng LingLing một cách đàng hoàng... cô ta sẽ nghĩ cách khác.

Thành phố D đêm nay đứng gió.

Quảng LingLing ngồi trên chiếc ghế bành lớn cạnh cửa sổ, quân phục chưa kịp thay, hàng nút trên áo mở hai chiếc để lộ cần cổ thon dài và bờ vai săn chắc. Cô ngồi ngả người, chân vắt hờ lên thành ghế, một tay vòng ôm Trần Mỹ Linh trong lòng, tay còn lại tùy ý nghịch những sợi tóc mềm mại đang rủ xuống trước ngực người kia. Mỹ Linh chỉ khoác một chiếc áo ngủ mỏng, nửa tỉnh nửa mê cuộn trong lòng cô, hai tay ôm eo LingLing như một chú mèo lười.

"Em ngủ từ lúc tôi đi làm đến tận giờ? Ngủ mãi thế này thì thành heo mất thôi." Giọng Quảng LingLing lười biếng, mang theo ý cười trầm thấp.

Mỹ Linh không buồn mở mắt, mũi hừ nhẹ: "Chị xem ai làm em thành thế này... Hửm?"

Nói rồi, nàng ngọ nguậy người, vô tình cọ sát vào vết cắn sâu hoắm trên ngực, khiến cả hai đồng thời rùng mình. Quảng LingLing cúi đầu, ánh mắt nửa thương nửa giễu, khẽ dùng ngón tay gõ nhẹ lên vết đỏ hồng ấy:

"Biết đau thì lần sau ngoan một chút."

Mỹ Linh lười biếng ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo pha lẫn chút kiêu kỳ:

"Không ngoan đấy, chị làm gì được em?"

Câu nói vừa buông ra, môi nàng đã bị cô nhấn chìm bằng một nụ hôn sâu. Hơi thở hai người quấn vào nhau, mang theo dư âm ngọt ngào lẫn chút nóng bỏng của đêm hôm trước.

Một lúc sau, khi Mỹ Linh sắp thở không nổi mới được tha, cả người mềm nhũn, đầu tựa vào hõm cổ Quảng LingLing, lười biếng thở dốc.

Quảng LingLing ngồi im, tay nhịp nhịp trên lưng nàng như dỗ dành đứa trẻ.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi lật trang sách cũ.

"Ở thành phố này một tháng không gặp..."
Giọng Mỹ Linh nhỏ như muỗi kêu, pha lẫn vẻ mơ màng:
"Chị có nhớ em không?"

Quảng LingLing cười khẽ, cúi đầu thì thầm vào tai cô:
"Đến phát điên."

Nghe vậy, Mỹ Linh cười trong cổ họng, tay siết chặt lấy vạt áo cô, lòng mềm nhũn như nước.Trong sảnh chính phòng Bộ Tư lệnh hôm đó.

Ánh sáng đèn trần màu trắng lạnh lẽo phủ xuống như sương đông, làm nổi bật từng nét lạnh băng trên gương mặt vị Tư lệnh trẻ tuổi vừa nhậm chức. Áo quân phục chỉnh tề, hàng cúc bạc sáng lạnh như băng, sống lưng thẳng tắp tựa lưỡi kiếm giữa tuyết.

Trịnh Gia Thẩm thương gia lớn vùng này, ôm tham vọng dùng tiền bạc mua chuộc quyền lực kính cẩn đưa lên hợp đồng vận chuyển nhưng Trịnh Gia Thẩm lưng đã ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt ông ta khẽ động, lướt nhanh sang người con gái đứng cạnh.

Bên cạnh ông ta là Trịnh Gia Mân, tiểu thư danh giá, quốc sắc thiên hương, váy áo mềm mại, hương nước hoa nhàn nhạt, cố tình tỏa ra cử chỉ dịu dàng khéo léo.

Cô ta mặc một chiếc sườn xám màu tím nhạt, vạt áo ôm sát thân hình uyển chuyển. Ban đầu khi còn ở nhà, Trịnh Gia Mân bực bội đến suýt ném bình trà vì cứ nghĩ Tư lệnh mới là một tên háo sắc, dê xòm, bụng phệ. Nhưng khoảnh khắc tận mắt nhìn thấy Quảng LingLing... ánh mắt cô ta lập tức đổi màu.

Say mê. Chao đảo.

Dưới ánh đèn lạnh, vẻ đẹp lạnh nhạt như băng sương kia giống như lưỡi dao ngầm trong lớp vải, hấp dẫn đến nghẹt thở.

Cuộc đàm phán kéo dài hơn hai giờ.

Bị từ chối thẳng thừng.

Quảng LingLing chưa từng nhìn thẳng hợp đồng lấy một lần. Cô chỉ nhàn nhạt liếc qua, cười như có như không. Giọng Quảng LingLing lãnh đạm, từng chữ từng chữ đều như lưỡi dao lạnh cắt qua da thịt:

"Vận chuyển hàng cấm qua biên giới? Các người nhầm nơi rồi."

Trịnh Gia Thẩm cứng mặt, miễn cưỡng cười vài câu rồi cáo lui, trước khi đi còn liếc về phía con gái, ánh mắt ngầm ra hiệu.

Trịnh Gia Mân hiểu ý.

Trịnh Gia Mân đứng dậy kéo tay áo cha nói:

"Cha về trước đi. Con... xin thêm cơ hội."

Trịnh Gia Thẩm ngập ngừng nhưng nghĩ đến tài sắc của con gái, nghĩ đến ánh mắt sâu thẳm của Tư lệnh Quảng, vẫn quyết định rời khỏi.

Cánh cửa vừa đóng lại.

Căn phòng chìm trong một khoảng im lặng tột cùng.

Trịnh Gia Mân thở sâu một hơi, rồi từ từ quay người, đôi mắt như nước phủ kín lấy bóng dáng quân phục thẳng tắp ngồi sau bàn.

Bàn tay thon dài đưa lên nhẹ nhàng tháo nút áo đầu tiên.

Tách.

Tiếng nút áo bật ra, vang vọng trong phòng như tiếng đá lăn trong hầm tối.

Chiếc áo khoác bị ném xuống sô pha, trên người Trịnh Gia Mân chỉ còn lại chiếc yếm màu son đỏ, thân hình nõn nà như tranh vẽ, đôi mắt ngập ngụa trong sự mê hoặc và tham vọng.

Cô ta đứng cách Quảng LingLing không đầy hai bước chân, từng cử động đều như cố tình mời gọi, nửa ngực trắng ngần lộ ra khỏi làn vải mỏng, thở ra từng đợt hương khí nóng bỏng.

Quảng LingLing khẽ ngước mắt.

Chỉ một cái liếc lạnh lẽo, đủ khiến nhiệt độ trong phòng tụt xuống vài độ.

Giọng nói cô vang lên, không nhanh không chậm như con dao găm khẽ trượt trên cổ:

"Cô còn tiếp tục hành động này...", "Sẽ được thấy tiền kiếp của mình."

Từng chữ một, nặng như sấm rền nhưng âm điệu lại dịu dàng đến đáng sợ.

Trịnh Gia Mân run lên một thoáng... rồi nở nụ cười kiều mỵ, coi như không nghe thấy. Tay tiếp tục tháo.

Quảng LingLing rốt cuộc đứng dậy.

Chiếc ghế da dưới thân nàng phát ra một tiếng rít nhẹ như móng vuốt cào vào mặt sắt.

Cô cầm lấy áo khoác, không vội vàng, cũng không quay đầu, bước về phía cửa.

Lúc bàn tay thon dài siết lấy tay nắm cửa, Quảng LingLing hơi nghiêng mặt lại, khóe môi vẽ một nụ cười lạnh đến cực điểm.

Giọng nói hờ hững, tựa như gió quét qua nghĩa địa:

"Đừng trách tôi không nhắc nhở."
"Cô đang nắm chắc trong tay cơ hội vé một chiều, về kiếp sau."

Cạch.

Cửa mở ra.

Gió lạnh từ hành lang thốc vào, cuốn theo mùi sát khí nhàn nhạt, chỉ thuộc về những người đã quen sống giữa ranh giới của sinh tử.

Trong phòng, chỉ còn Trịnh Gia Mân chết trân tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, thân thể run lên từng chập, không phải vì nhục nhã, mà vì lần đầu tiên trong đời, cô ta cảm nhận được sát khí thực sự từ một con người.
Thứ sát khí không đến từ dục vọng hay khinh miệt, mà đến từ một điều duy nhất:
Chán ghét

Bóng dáng trong quân phục thẳng tắp kia khuất dần sau cánh cửa, để lại phía sau chỉ còn lại sự lạnh lẽo cùng nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy.

Đêm khuya.

Phòng ngủ rộng lớn chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc.
Trịnh Gia Mân nằm trên giường, thân thể trần trụi quấn chặt trong chiếc chăn mỏng, da thịt nóng rẫy như thiêu đốt.

Mí mắt cô ta giật giật.
Trong cơn mơ màng, từng hình ảnh hiện lên rõ mồn một: Bộ quân phục thẳng tắp, gương mặt lạnh lùng như thần minh giáng thế, ánh mắt sâu thẳm không lộ ra một tia nhu tình nào.

Chỉ cần nhìn thôi, cũng đủ khiến đầu óc cô ta hỗn loạn.

Trong giấc mộng, Trịnh Gia Mân thấy mình bị Quảng LingLing đè dưới thân.
Hơi thở cô trầm thấp phả vào vành tai, ngón tay lạnh buốt vuốt ve cổ cô ta, mơn trớn từng tấc da thịt, đem đến khoái cảm lạ lùng, vừa đau đớn vừa ngọt ngào.

Áo yếm bị xé toạc.
Từng tiếng rên rỉ thoát ra khỏi cổ họng, ngắt quãng và nức nở.

Cô ta khóc trong giấc mơ chính mình cũng khóc vì ham muốn quá độ, vì khao khát đến nỗi nghẹn ngào, vì gương mặt kia quá xa, quá lạnh, lại cũng quá đẹp, quá mê hoặc.

"LingLing..."
Cô ta rên rỉ gọi tên trong vô thức, cả người quằn quại dưới lớp chăn.
Hai đùi kẹp chặt, ma sát, mồ hôi túa ra đầy trán.

Chỉ cần là LingLing cho dù cô có muốn giết cô ta ngay giây sau, Trịnh Gia Mân cũng cam tâm tình nguyện chết trong vòng tay ấy.

Giấc mộng triền miên như một cơn say thuốc độc.
Mỗi một hình ảnh đều như thiêu đốt linh hồn Trịnh Gia Mân, khiến cô ta lún sâu vào một loại si mê bệnh hoạn không thể dứt ra.

Đến khi giật mình tỉnh dậy, ánh sáng ngoài cửa sổ đã lờ mờ sáng.
Cơ thể cô ta run rẩy, giữa hai chân hỗn loạn một mảng ẩm ướt, áo ngủ nhàu nhĩ, hơi thở gấp gáp không dứt.

Gương mặt Quảng LingLing như ma như quỷ, vẫn in hằn trong đầu.

Trịnh Gia Mân thẫn thờ ngồi dậy.
Đôi mắt tràn đầy ám ảnh, tham luyến cùng điên cuồng.

Cô ta cắn chặt môi, máu tứa ra.
Ánh mắt dần trở nên lạnh và sắc như lưỡi dao.

Nếu không thể có Quảng LingLing một cách đàng hoàng...
Cô ta sẽ nghĩ cách khác.

Thành phố D đêm nay đứng gió.

Quảng LingLing ngồi trên chiếc ghế bành lớn cạnh cửa sổ, quân phục chưa kịp thay, hàng nút trên áo mở hai chiếc để lộ cần cổ thon dài và bờ vai săn chắc.

Cô ngồi ngả người, chân vắt hờ lên thành ghế, một tay vòng ôm Trần Mỹ Linh trong lòng, tay còn lại tùy ý nghịch những sợi tóc mềm mại đang rủ xuống trước ngực người kia.

Mỹ Linh chỉ khoác một chiếc áo ngủ mỏng, nửa tỉnh nửa mê cuộn trong lòng cô, hai tay ôm eo LingLing như một chú mèo lười.

"Em ngủ từ lúc tôi đi làm đến tận giờ hửm? Ngủ mãi thế này thì thành heo mất thôi."
Giọng Quảng LingLing lười biếng, mang theo ý cười trầm thấp.

Mỹ Linh không buồn mở mắt, mũi hừ nhẹ:
"Chị xem ai làm em thành thế này... Hửm?"

Nói rồi, nàng ngọ nguậy người, vô tình cọ sát vào vết cắn sâu hoắm trên ngực, khiến cả hai đồng thời rùng mình.
Quảng LingLing cúi đầu, ánh mắt nửa thương nửa giễu, khẽ dùng ngón tay gõ nhẹ lên vết đỏ hồng ấy:
"Biết đau thì lần sau ngoan một chút."

Mỹ Linh lười biếng ngẩng mặt lên, ánh mắt trong veo pha lẫn chút kiêu kỳ:
"Không ngoan đấy, chị làm gì được em?"

Câu nói vừa buông ra, môi nàng đã bị cô nhấn chìm bằng một nụ hôn sâu.
Hơi thở hai người quấn vào nhau, mang theo dư âm ngọt ngào lẫn chút nóng bỏng của đêm hôm trước.

Một lúc sau, khi Mỹ Linh sắp thở không nổi mới được tha, cả người mềm nhũn, đầu tựa vào hõm cổ Quảng LingLing, lười biếng thở dốc.

Quảng LingLing ngồi im, tay nhịp nhịp trên lưng nàng như dỗ dành đứa trẻ.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi lật trang sách cũ.

"Ở thành phố này một tháng không gặp..."
Giọng Mỹ Linh nhỏ như muỗi kêu, pha lẫn vẻ mơ màng:
"Chị có nhớ em không?"

Quảng LingLing cười khẽ, cúi đầu thì thầm vào tai cô:
"Đến phát điên."

Nghe vậy, Mỹ Linh cười trong cổ họng, tay siết chặt lấy vạt áo cô, lòng mềm nhũn như nước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...