LINGORM | SẮC

Chương 29: Ngất (H)



Trời thành phố D mưa lất phất từ chiều. Mưa không lớn, chỉ đủ để thấm qua lớp áo sơ mi mỏng, đủ để khiến người ta cảm thấy lành lạnh ở bả vai và lòng bàn tay.

Quảng LingLing đứng trước cánh cổng gỗ được chạm khắc tinh tế, ánh đèn lồng đỏ lặng lẽ hắt ra từ bên trong vừa ấm, vừa quen. Đồng nghiệp bên cạnh cười, giới thiệu qua loa:
"Quán mới mở, chưa khai trương nên chưa có để bảng hiệu tôi nghe nói là Nhất Nhị Khanh, chủ xây theo phong cách cổ điển nhưng cao cấp. Nghe nói là bản sao của quán nổi tiếng ở thủ đô."

Tay cô siết nhẹ cúc áo. Không ai để ý ánh mắt cô khựng lại trong một thoáng rất ngắn, khi hai chữ "Nhất Khanh" lọt vào tai.

Cánh cửa mở ra, một mùi trầm hương thoang thoảng ập đến, từng bước gỗ trầm lót sàn phát ra tiếng "cót két" rất nhẹ.

Y như nơi ấy.
Từng chi tiết, từng dải rèm, từng tấm bảng treo trên tường.
Giống đến mức khiến người ta hoài nghi: mình đang ở đâu?

Cô không lên tiếng. Chỉ im lặng đi theo sau đám đồng nghiệp vào sảnh chính. Ánh đèn vàng ấm áp, tiếng đàn tì bà văng vẳng từ tầng hai vọng xuống, có vài giọng nữ cười nói, vang nhẹ như thể ai đó cố ý tái dựng lại toàn bộ khí chất của một nơi chốn từng là kỷ niệm.

Rồi ánh mắt cô dừng lại.

Một chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Trên đó có một bình rượu sứ màu ngọc trai, cắm ba cành cẩm tú cầu trắng, xanh - thứ hoa mà Trần Mỹ Linh vẫn luôn dùng để trang trí bàn riêng của nàng, chỉ riêng của nàng.

Quảng LingLing bước tới, đưa tay lướt nhẹ qua mặt bàn.

Một tấm thẻ bài khắc gỗ để ngay ngắn ở góc.

Chữ viết tay, mềm mại nhưng dứt khoát:

"Phòng khách số 3 dành riêng cho khách đến từ Quân Khu C."

Tay cô run khẽ.

Không phải vì bất ngờ. Mà vì hiểu ra.

Hiểu ra tất cả những dịu dàng đã được sắp xếp, cẩn trọng và âm thầm.

Hiểu ra rằng cái gọi là "yêu xa", thật ra chỉ có mỗi mình cô là đang xa.

Đồng nghiệp hỏi: "Tư lệnh Quảng, phòng này ổn không? Nếu không thích mình chuyển chỗ khác."

Cô lắc đầu, giọng nhẹ hẳn: "Không cần... ở đây là được."

Và rồi, khi cả đám người rời đi, cô ở lại một mình trong căn phòng ấy, ngồi xuống, mở bình rượu, rót ra một chén nhỏ.

Mỗi chi tiết trong phòng này đều đang kể lại một điều rằng nàng ấy chưa từng rời xa cô, chỉ là... chọn cách đứng trong bóng tối, dựng lại một Nhất Khanh Tửu Lầu khác, để những đêm cô thấy cô đơn, còn có thể trở về.

Mười phút trước, cô bảo người gọi bà chủ quán lên tiếp khách. Người nọ chỉ cúi đầu đáp nhỏ:
"Bà chủ bận, không tiếp khách lạ."

Chỉ một câu như có ai đó dội cả chậu nước lạnh lên đầu cô. Một tháng trời không gặp, biết rõ là cô ở đây, vậy mà nàng vẫn trêu chọc cô.

Cô không chịu được.

Tiếng bước chân dồn dập vang dọc hành lang tầng hai, người làm trong quán hốt hoảng chạy theo phía sau nhưng không ai dám chạm vào cánh tay đang siết chặt đến mức nổi gân xanh kia.

Quảng LingLing không nói một lời. Đôi mắt sâu thẳm trầm xuống, lặng lẽ như đáy biển trước cơn giông.

Cửa bật mở với một lực không nhỏ, cánh gỗ nặng nề va vào tường phát ra tiếng động lạnh người.

Trần Mỹ Linh vẫn đang ngồi trên ghế dài, tà áo ngủ mỏng buông hờ hững, đầu hơi nghiêng nhìn ra cửa sổ, điềm nhiên như thể vừa nghe tin trời mưa, chẳng buồn bận tâm đến trận gió sắp ập vào.

Thấy người làm định chen vào, nàng chỉ nhẹ nhàng phất tay: "Ra ngoài hết đi."

Cửa khép lại. Mọi tiếng động lập tức bị nuốt chửng trong lớp gỗ dày.

Phút chốc, không gian chỉ còn lại hai người một đứng như núi lửa ngầm, một ngồi tựa hồ phong nguyệt.

Quảng LingLing tiến thẳng tới, không lên tiếng, không chất vấn.

Chỉ một động tác dứt khoát, bế bổng cô gái kia lên như đang thu hồi vật thuộc về mình.

Trần Mỹ Linh khẽ cười, mắt vẫn không nhìn thẳng: "Chị đến thật nhanh. Nhưng tiếc là... hơi muộn."

Cô không đáp, chỉ cúi xuống hôn.

Là nụ hôn điên cuồng, hung hăng, trút hết uất giận và khao khát trong suốt quãng thời gian bị giữ ngoài cánh cửa kia. Lưỡi cô lùa sâu vào khoang miệng ấm áp, cắn nhẹ rồi mút lấy như muốn đánh dấu từng tấc.

Mỹ Linh không né, cũng không chống.

Nàng rên khẽ như mèo bị ép vào lòng, rồi mở mắt nhìn nàng đôi mắt ngập tràn khiêu khích nhưng cũng ngập tràn đầu hàng:

"Muốn lấy gì, tự lấy."

Chỉ một câu, khiến lý trí cuối cùng của Quảng LingLing vỡ vụn.

Cô đặt Mỹ Linh lên giường, thân thể lập tức đè phủ, hôn xuống cổ, xương quai xanh, rồi trượt dần xuống dưới từng nấc vải bị xé bỏ như chưa từng tồn tại.

Trần Mỹ Linh không gào, không gọi. Chỉ có những tiếng thở gấp dồn dập, và tiếng thì thầm rất khẽ, đặt thẳng vào tai cô:
"Chậm một chút... nhưng đừng dừng."

Cô không dừng.
Cũng không biết mình đã chiếm lấy nàng bao nhiêu lần.
Chỉ biết mỗi lần Mỹ Linh run lên, tay nàng lại siết chặt hơn như thể sợ đánh rơi mất người trong mộng.

Tấm ga giường sớm đã nhàu nhĩ. Mùi mồ hôi, mùi da thịt, cả mùi trầm hương thoảng trong phòng đều bị hơi thở hai người khuấy lên, quấn lấy nhau như sợi chỉ đỏ không chịu đứt.

Mỹ Linh ngửa đầu, tay vắt ngang trán, tiếng cười lạc giọng:

"Chị không giận sao? Khi em trốn cả tuần."

Quảng LingLing cúi xuống, hôn nhẹ lên sống mũi cô:

"Tôi giận, nên bây giờ sẽ tính nợ với em."

Trần Mỹ Linh chưa kịp kéo chăn, đã bị người kia kéo ngược trở lại.

Nàng nhíu mày, giọng khàn khàn vì mệt:

"Chị điên rồi à?"

Quảng LingLing không đáp, chỉ cúi đầu hôn ngấu nghiến lên ngực nàng như con thú đói lần nữa ngửi thấy mùi máu tươi. Bàn tay cô lướt dọc eo, kéo người dưới thân xoay lại, từng khớp xương như bị nghiền nát trong tiếng rên khẽ bị nuốt vào gối.

"Phải điên rồi. Vì em."

Mỹ Linh cười nhạt, cố quay đầu nhìn lại, ánh mắt mờ hơi nước nhưng vẫn không kém phần kiêu ngạo:

"Chị muốn nữa sao? Cứ lấy đi. Từ đầu đến cuối, em đâu từng từ chối."

Một câu như rắc muối vào vết nứt trong tim Quảng LingLing.

Cô kéo mạnh eo cô sát vào mình, cắn lên vai nàng một dấu sâu đến bật máu. Mỹ Linh rít lên nhưng không phản kháng. Tay chỉ siết lấy khăn trải giường, mặc cho cô xâm nhập lần nữa.

Lần này không còn vội vã.
Là nhẫn nại nhẫn nại đến tàn nhẫn.
Mỗi cú nhấp đều như đòi lại từng phút từng giây cô bị bỏ lại suốt một tháng trời.
Mỗi tiếng rên khẽ của Mỹ Linh lại như thêm dầu vào ngọn lửa chưa từng nguội.

Tiếng va chạm da thịt hòa cùng hơi thở gấp gáp vang vọng khắp căn phòng. Ngoài cửa sổ, cơn mưa vừa dứt, không khí mát lạnh len vào kẽ hở gỗ nhưng bên trong chăn gối đã ướt đẫm mồ hôi và nước mắt, ẩm ướt đến mức không còn phân biệt được đâu là đau, đâu là sướng.

Mỹ Linh bị vắt kiệt.

Nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào gương mặt kia. Như đang ghi nhớ từng nhịp chuyển động, từng giọt mồ hôi, từng vết cắn, từng tiếng thở.

"Chị cứ như thế này... Sớm muộn gì cũng chết vì em."

Quảng LingLing cúi xuống, môi dừng lại bên vành tai nàng, giọng trầm khàn, gằn từng chữ:

"Tôi không cần sống... Chỉ cần em."

Không rõ là lần thứ mấy. Cũng không biết là mấy giờ sáng.

Chỉ biết khi Mỹ Linh lật người nằm nghiêng, lưng chạm vào lòng ngực người phía sau, còn chưa kịp thở đều thì cánh tay mạnh mẽ ấy đã siết lấy eo nàng lần nữa, kéo sát về phía mình.

"Chị..."

Tiếng gọi vừa hé ra đã bị chặn lại bằng một cú hôn ngấu nghiến nơi gáy.

Lạnh. Rồi nóng.
Chăn rơi xuống sàn, hơi sương tràn vào từ cửa sổ khép hờ, mát rượi. Nhưng cơn rùng mình nơi sống lưng không phải vì gió đêm mà vì người phía sau đang lần nữa bước vào nàng, chậm rãi đến phát điên.

"Chị không mệt sao..."
Mỹ Linh rít khẽ, giọng khàn đặc, tay cố nắm lấy cạnh giường như bám víu vào lý trí cuối cùng.

"Không mệt."
Giọng Quảng LingLing như rơi thẳng vào tai nàng, trầm thấp đến đáng sợ.
"Có em trong tay, tôi không bao giờ mệt."

Lần này không có tiếng gào, không có phản kháng.
Mỹ Linh cắn môi, cổ họng chỉ bật ra từng tiếng rên đứt đoạn.

Nàng để mặc cô kéo mình về phía sau, chân bị nâng lên, cơ thể lần nữa bị xâm chiếm vừa mạnh bạo, vừa dịu dàng.

Là kiểu dịu dàng tàn khốc nhất.

Mỗi cú thúc đều rắn chắc, mang theo cả những giận dỗi, cả uất ức, cả thứ tình yêu điên dại được cất giữ quá lâu không tìm thấy đường thoát.

Mỹ Linh bật khóc. Không vì đau, mà vì biết mình không thể thoát.

Người con gái phía sau đã cướp hết mọi thứ từ nàng. Cả xác lẫn hồn, cả kiêu ngạo lẫn dịu dàng.
Mỗi lần bị cô đẩy sâu đến tận cùng, cả cơ thể như vỡ ra, rồi lại ghép lại theo cách duy nhất:
Gắn liền với Quảng LingLing.

Nàng quay đầu, môi run run gọi:

"LingLing..."

Chỉ một chữ, đã đủ khiến người phía sau như phát điên.

Quảng LingLing vùi mặt vào vai nàng, thở gấp:

"Gọi nữa đi... Gọi để tôi biết em là của tôi..."

"Em luôn là của chị."

Tiếng thì thầm nhẹ như gió thoảng.
Nhưng Quảng LingLing nghe rõ từng chữ một, rơi thẳng vào tim cc.

Và cc lại bắt đầu, Quảng LingLing chưa hề ngủ.

Trần Mỹ Linh vừa lịm đi chưa đầy một giờ, cô đã lại ôm lấy nànn từ phía sau, cúi xuống hôn dọc sống lưng mướt mồ hôi.

"Đừng..." Giọng Mỹ Linh đã khản đặc, hơi thở đứt quãng nhưng lời phản kháng yếu ớt đó giống như một lời mời gọi nhiều hơn là cự tuyệt.

"Em nói vậy..." LingLing ghé môi sát vành tai nàng, thì thầm như độc dược,
"Là muốn dừng... hay muốn tiếp?"

Trần Mỹ Linh không nói gì.
Chỉ siết chặt lấy tay cô, móng tay cắm sâu vào da, run lên từng hồi.

"Chị hiểu. Hiểu rất rõ."

Và cô bắt đầu lần thứ tư không nương tay, không dịu dàng.
Chẳng khác gì một cuộc tra tấn ngọt ngào.

Nàng bị lật ngửa ra, đôi chân run rẩy không còn chút sức lực, chỉ biết cong người đón lấy từng đợt va chạm như sóng cuốn. Mỗi cú thúc vào lại khiến cơ thể co giật, đầu óc như mờ đi, chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng da thịt va chạm.

Trần Mỹ Linh đã khóc.

Không phải đau mà là vì không còn chống đỡ nổi. Nàng cố đẩy nàng ra nhưng bị giữ chặt hai cổ tay, áp xuống nệm như tuyên án:

"Không được trốn, đây là nợ mà em trốn tôi."

"Tôi sẽ không tha cho em. Một đêm, em phải nhớ cả đời."

Nàng lắc đầu, môi mấp máy điều gì đó nhưng không còn tiếng nào thốt ra.

Cơ thể đã đạt đến cực hạn.
Hơi thở nặng nề đứt đoạn.
Nàng run rẩy, mồ hôi nhỏ giọt từ cằm xuống gối.
Mắt mờ đi, ngực phập phồng như sắp ngất...

Quảng LingLing chỉ dừng lại khi thấy mắt nàng nhắm lại hẳn, cổ họng phát ra một tiếng rên cuối cùng rồi cơ thể mềm nhũn trong tay cô như một đóa hoa héo quỵ dưới bão giông.

"Mỹ Linh... Mỹ Linh?"

Cô cuống cuồng siết lấy gương mặt nàng, thì thầm liên tục, hôn lên trán, lên mắt, run rẩy gọi tên.

"Chết tiệt... Em ngất thật à?"

Một giây trước còn là dã thú. Một giây sau đã hóa thành kẻ hoảng loạn nhất thế gian.

Trần Mỹ Linh không đáp. Chỉ hơi thở yếu ớt vẫn còn là minh chứng rằng nàng vẫn còn sống, dù cả thể xác lẫn linh hồn đều đã bị cô ép cạn sạch.

Ánh nắng buổi sớm lách qua rèm cửa, chạm nhẹ vào khóe mắt Mỹ Linh như ai đó khẽ khàng gọi dậy.

Nàng chớp mắt. Thứ đầu tiên lọt vào tầm nhìn là gương mặt đang say ngủ của Quảng LingLing.

Yên bình đến vô lý. Lông mày khẽ cau lại theo thói quen, hàng mi dài rũ xuống, sống mũi thẳng tắp như tạc, còn đôi môi mím nhẹ, rõ ràng là đang ngủ nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng không thể xâm phạm.

Mỹ Linh nằm im, nhìn cô một lúc lâu. Bỗng nhiên mềm lòng.

Thật kỳ lạ, người tối qua vừa như muốn "ăn tươi nuốt sống" nàng, giờ lại nằm đây ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Nàng khẽ nhướng người lên, tay vẫn còn run, cổ vẫn còn ê ẩm. Cúi xuống, hôn lên sống mũi cao cao ấy một cái.

Chỉ là một cái chạm nhẹ như đang cảm ơn vì người kia vẫn ở đây, vẫn nằm bên cạnh mình sau tất cả.

Nhưng nàng vừa định lui lại thì cánh tay vòng sau lưng đã siết chặt. Quảng LingLing, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, đã kéo nàng áp vào ngực, ôm chặt như sợ nàng biến mất.

"Ưm..." Cô khẽ cựa, đầu vùi vào hõm cổ Mỹ Linh.

Mỹ Linh suýt bật ra tiếng kêu.

Chính là chỗ đó. Ngay vết cắn tối qua đau thấu trời, đau đến mức khiến nàng tưởng mình sắp tắt thở luôn rồi.

"A... chị có thể nhẹ tay không..."
Nàng nghiến răng, cố rướn người ra sau nhưng chẳng khác gì tự làm đau mình. Cả người đau rã rời, chân mềm nhũn, cột sống như không còn cảm giác. Muốn giơ chân đạp cô một phát thật mạnh nhưng vừa nghĩ thôi đã thấy mệt.

Chưa cần đạp, chân nàng còn chẳng nhấc lên nổi.

"Mẹ kiếp..." Nàng thở dốc một tiếng. Nhưng nhìn người kia vẫn đang ngủ rất ngon, hơi thở đều đều, mặt tựa lên vai mình như không có chuyện gì xảy ra. Bỗng dưng, mọi giận dỗi cũng hóa thành buồn cười. Mỹ Linh giơ tay, vuốt nhẹ qua mái tóc có chút rối của cô.

"Chị đúng là nghiệp của em mà..." Nàng lẩm bẩm, chẳng biết là trách móc hay cưng chiều.

Và trong khoảnh khắc ấy, trái tim nàng dù rệu rã vì đêm qua, dù còn ê ẩm từ vết cắn lẫn lời thì thầm đầy chiếm hữu lại yên ổn đến lạ.

Vì ít nhất, sáng hôm nay khi tỉnh lại, người ấy nằm bên cạnh.


Chương trước Chương tiếp
Loading...