LINGORM | SẮC
Chương 2: Một Bước Vào Hang Cọp
Từ nhỏ, Quảng LingLing đã khác người.Năm năm tuổi, trong khi những đứa trẻ khác còn đùa nghịch với con diều giấy và búp bê nhựa, cô bé Quảng gia đã ngồi ngay ngắn trong phòng huấn luyện, cầm súng hơi tập bắn theo hiệu lệnh nghiêm khắc của cha mình.Đó là một người đàn ông không biết cười, ánh mắt lạnh lẽo như thể chưa từng biết đến hai chữ dịu dàng.Ông dạy cô cách giữ hơi thở, căn chuẩn nhịp tim, nhìn mục tiêu qua ống ngắm như một con sói non.
Lần đầu tiên, LingLing bắn lệch. Viên đạn trượt đi, cắm phập vào bia số hai.Ông không quát, cũng không trách. Chỉ chậm rãi đặt khẩu súng lên bàn, ánh mắt tối lạnh."Bắn sai một viên, chết một người. Nếu đó là mẹ con thì sao?"Cô bé năm tuổi, mím chặt môi, đứng thẳng người, hai mắt đỏ hoe nhưng không rơi một giọt nước mắt.Cũng chính từ khoảnh khắc đó, Quảng LingLing học cách sống mà không cho phép bản thân mềm yếu.Suốt mười ba năm tiếp theo, dưới sự rèn luyện thép của Quảng Thiếu Tường, cô vừa học vừa luyện, văn võ song toàn, trở thành niềm kiêu hãnh mà cũng là cái gai trong mắt nhiều thiên kim công tử dòng dõi khác.Ở trường, cô là học sinh ưu tú, giải thưởng học thuật, thể thao, bắn súng, võ thuật luôn đứng nhất.
Ở nhà, cô là nữ chiến binh thép lạnh, không biết đến hai chữ "tha thứ".Năm mười tám tuổi, giữa phòng sách cổ của Quảng gia, cô đứng trước cha mình, quân phục chỉnh tề, ánh mắt bình tĩnh."Ba, con muốn nằm vùng."Câu nói vang lên trong không khí yên tĩnh, tựa như viên đá ném xuống mặt hồ đóng băng.Quảng Thiếu Tường ngước mắt, ánh nhìn trầm lặng như núi lửa ngấm ngầm.Ông đặt chén trà xuống, từng chữ như chém vào sắt lạnh."Biết đang nói gì không, LingLing?"Cô không chớp mắt, đôi đồng tử đen như mực sâu thẳm:"Biết. Con muốn vào Hiệp Nghĩa Hội. Tiếp cận Lữ Thành Hảo."Phòng sách như đột nhiên lạnh đi vài phần.Hiệp Nghĩa Hội cái tên ai trong giới cũng biết. Là tổ chức ngầm lớn nhất nước, chuyên buôn lậu vũ khí, ma túy, và rửa tiền xuyên quốc gia. Người đứng sau Lữ Thành Hảo, lão đại già đời, thủ đoạn độc ác, từng khiến ba đời gián điệp phải chôn mạng."Con biết, nếu vào đó..." ông ngừng lại, đôi mắt thâm trầm, "...chỉ một lần sơ sẩy, con có thể bị chính người của ta xử lý. Ta không bao che cho con.""Con biết.""Nếu con phản bội lại niềm tin của ta chính tay ta sẽ xử lý con trước."Cô mỉm cười, ánh mắt lạnh băng mà kiêu hãnh."Ba yên tâm. Quảng gia không nuôi hạng mềm lòng."Ba tháng sau, cô chính thức xuất hiện tại sòng bạc ngầm Thành phố A với thân phận Lữ Bảo, cô gái mồ côi được Lữ Thành Hảo cứu về từ một vụ thảm sát biên giới.Nhan sắc lạnh lùng, khí chất trầm ổn, cô gái trẻ nhanh chóng lọt vào mắt lão đại Hiệp Nghĩa Hội."Cũng họ Lữ sao? Tốt lắm.""Bảo Nhi, theo làm con ta."Lữ Thành Hảo nhìn cô bằng ánh mắt thẩm định. Dưới lớp mặt nạ nghĩa phụ, là con cáo già nhìn thấu lòng người."Từ giờ, mạng con là của ta. Sống hay chết, cũng không còn là chuyện của con."Cô khẽ cúi đầu, trong mắt không gợn sóng."Con nhớ rồi, cha nuôi."Từ khoảnh khắc đó, cô bước vào một thế giới khác nơi đồng tiền nhuộm máu, nơi những nụ cười giấu dao và cái chết đến chỉ trong một hơi thở.Lữ Bảo cười nhạt, ánh mắt cụp xuống, che đi sự sắc bén bên trong.Từ đó, cô bước chân vào thế giới máu tanh ấy nơi đồng tiền nhuộm máu, nơi lời thề chẳng khác gì giấy lộn.Ba năm sau, cái tên Lữ Bảo đã trở thành truyền thuyết trong giới ngầm Thành phố A. Người đàn bà lạnh nhạt, trí óc như băng, ra tay tàn nhẫn chẳng mấy chốc cô trở thành cái bóng đáng sợ nhất sau lưng Lữ Thành Hảo.Không ai biết, trong từng lần giao dịch, trong từng trận thanh toán máu lửa, cô lặng lẽ thu thập từng mảnh ghép của đường dây rửa tiền, những mối liên kết bẩn thỉu giữa các nhân vật cao tầng trong chính phủ với Hiệp Nghĩa Hội. Cô đang từng chút một lần theo dấu vết của những kẻ đứng sau, lặng lẽ sắp đặt ván cờ riêng của mình.Chẳng ai ngờ, ngay trong trung tâm của bầy sói, lại có một con báo đang chờ ngày lật đổ tất cả.
Lần đầu tiên, LingLing bắn lệch. Viên đạn trượt đi, cắm phập vào bia số hai.Ông không quát, cũng không trách. Chỉ chậm rãi đặt khẩu súng lên bàn, ánh mắt tối lạnh."Bắn sai một viên, chết một người. Nếu đó là mẹ con thì sao?"Cô bé năm tuổi, mím chặt môi, đứng thẳng người, hai mắt đỏ hoe nhưng không rơi một giọt nước mắt.Cũng chính từ khoảnh khắc đó, Quảng LingLing học cách sống mà không cho phép bản thân mềm yếu.Suốt mười ba năm tiếp theo, dưới sự rèn luyện thép của Quảng Thiếu Tường, cô vừa học vừa luyện, văn võ song toàn, trở thành niềm kiêu hãnh mà cũng là cái gai trong mắt nhiều thiên kim công tử dòng dõi khác.Ở trường, cô là học sinh ưu tú, giải thưởng học thuật, thể thao, bắn súng, võ thuật luôn đứng nhất.
Ở nhà, cô là nữ chiến binh thép lạnh, không biết đến hai chữ "tha thứ".Năm mười tám tuổi, giữa phòng sách cổ của Quảng gia, cô đứng trước cha mình, quân phục chỉnh tề, ánh mắt bình tĩnh."Ba, con muốn nằm vùng."Câu nói vang lên trong không khí yên tĩnh, tựa như viên đá ném xuống mặt hồ đóng băng.Quảng Thiếu Tường ngước mắt, ánh nhìn trầm lặng như núi lửa ngấm ngầm.Ông đặt chén trà xuống, từng chữ như chém vào sắt lạnh."Biết đang nói gì không, LingLing?"Cô không chớp mắt, đôi đồng tử đen như mực sâu thẳm:"Biết. Con muốn vào Hiệp Nghĩa Hội. Tiếp cận Lữ Thành Hảo."Phòng sách như đột nhiên lạnh đi vài phần.Hiệp Nghĩa Hội cái tên ai trong giới cũng biết. Là tổ chức ngầm lớn nhất nước, chuyên buôn lậu vũ khí, ma túy, và rửa tiền xuyên quốc gia. Người đứng sau Lữ Thành Hảo, lão đại già đời, thủ đoạn độc ác, từng khiến ba đời gián điệp phải chôn mạng."Con biết, nếu vào đó..." ông ngừng lại, đôi mắt thâm trầm, "...chỉ một lần sơ sẩy, con có thể bị chính người của ta xử lý. Ta không bao che cho con.""Con biết.""Nếu con phản bội lại niềm tin của ta chính tay ta sẽ xử lý con trước."Cô mỉm cười, ánh mắt lạnh băng mà kiêu hãnh."Ba yên tâm. Quảng gia không nuôi hạng mềm lòng."Ba tháng sau, cô chính thức xuất hiện tại sòng bạc ngầm Thành phố A với thân phận Lữ Bảo, cô gái mồ côi được Lữ Thành Hảo cứu về từ một vụ thảm sát biên giới.Nhan sắc lạnh lùng, khí chất trầm ổn, cô gái trẻ nhanh chóng lọt vào mắt lão đại Hiệp Nghĩa Hội."Cũng họ Lữ sao? Tốt lắm.""Bảo Nhi, theo làm con ta."Lữ Thành Hảo nhìn cô bằng ánh mắt thẩm định. Dưới lớp mặt nạ nghĩa phụ, là con cáo già nhìn thấu lòng người."Từ giờ, mạng con là của ta. Sống hay chết, cũng không còn là chuyện của con."Cô khẽ cúi đầu, trong mắt không gợn sóng."Con nhớ rồi, cha nuôi."Từ khoảnh khắc đó, cô bước vào một thế giới khác nơi đồng tiền nhuộm máu, nơi những nụ cười giấu dao và cái chết đến chỉ trong một hơi thở.Lữ Bảo cười nhạt, ánh mắt cụp xuống, che đi sự sắc bén bên trong.Từ đó, cô bước chân vào thế giới máu tanh ấy nơi đồng tiền nhuộm máu, nơi lời thề chẳng khác gì giấy lộn.Ba năm sau, cái tên Lữ Bảo đã trở thành truyền thuyết trong giới ngầm Thành phố A. Người đàn bà lạnh nhạt, trí óc như băng, ra tay tàn nhẫn chẳng mấy chốc cô trở thành cái bóng đáng sợ nhất sau lưng Lữ Thành Hảo.Không ai biết, trong từng lần giao dịch, trong từng trận thanh toán máu lửa, cô lặng lẽ thu thập từng mảnh ghép của đường dây rửa tiền, những mối liên kết bẩn thỉu giữa các nhân vật cao tầng trong chính phủ với Hiệp Nghĩa Hội. Cô đang từng chút một lần theo dấu vết của những kẻ đứng sau, lặng lẽ sắp đặt ván cờ riêng của mình.Chẳng ai ngờ, ngay trong trung tâm của bầy sói, lại có một con báo đang chờ ngày lật đổ tất cả.