LINGORM | SẮC
Chương 28: Lấy Gà Theo Gà
Sau trận Quan gia đại bại.Chuyện Nhất Khanh Tửu Lầu khiến cả giới thương trường lẫn chính trị giới chấn động.Nhưng ngưaời sốc nhất lại chính là Quảng Thiếu Tường.Ông vẫn chưa bỏ ý định. Con gái độc nhất của ông đường đường Thiếu Tướng Quân khu, tài năng lẫy lừng, có quyền có thế, gia tộc bề thế... sao có thể để một cô gái ở tửu lầu như Trần Mỹ Linh ngồi vào chỗ Quảng phu nhân?Thế là cuộc tuyển dâu tiếp theo được bí mật tổ chức.Gia tộc lớn, danh môn khuê các, các thiên kim tiểu thư lần lượt được mời đến phủ họ Quảng nhưng khác với lần trước lần này ai cũng viện cớ từ chối. Người thì nói đang bận học ở nước ngoài. Người thì bảo đã có người thương. Có người thậm chí còn lấy cớ... vừa phát nguyện quy y, không vướng bụi trần.Quảng Thiếu Tường tức đến tím mặt, đập bàn: "Đám vô dụng! Một đứa con gái tửu lầu mà khiến hết bọn các người hoảng sợ?"Chuyện cười lan khắp giới thượng lưu: "Tuyển dâu cho Quảng LingLing chính là... tuyển người vào chỗ chết." Ai cũng biết Quảng LingLing lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, tính tình ngông cuồng, ai dám cản đường cô, bất kể nam nữ, quyền thế ra sao, đều sẽ kết cục thê thảm.Mà tệ hơn nếu cưới vào nhà họ Quảng mà đối đầu với Trần Mỹ Linh, thì kết cục lại càng thảm hại hơn.Nhất Khanh Tửu Lầu bây giờ chẳng phải một tửu lâu đơn thuần, mà là một thành trì riêng của Quảng LingLing. Ai dám động vào Trần Mỹ Linh, cũng đồng nghĩa với động vào họng súng của Thiếu Tướng Quảng.Cứ thế... Danh sách tuyển dâu trống trơn. Không ai dám bén mảng đến phủ họ Quảng nữa. Quảng Thiếu Tường tức nghẹn đến độ không nói nổi một câu, chỉ hậm hực nhìn bảng danh sách trắng bóc, ánh mắt tối sầm lại.Còn Trần Mỹ Linh nghe tin không ai dám ứng tuyển ngồi cười suốt buổi, cái kiểu cười nửa như mỉa mai, nửa như hài lòng."Chị ấy là người phụ nữ của tôi. Ai ngại sống lâu thì thử dùng."Sau khi cuộc tuyển dâu thất bại thảm hại, Quảng Thiếu Tường không thể ngồi yên. Để không bị mất mặt trước gia tộc và trong mắt xã hội, ông đành phải dùng đến chiêu trò để buộc con gái mình phải "chọn lựa".Và lần này, ông đã quyết định dùng quyền lực của mình để thăng chức cho Quảng LingLing. Cái gọi là thăng chức, thực ra không phải là sự thăng tiến trong công việc mà là một cái bẫy, một cái cớ để Quảng Thiếu Tường có thể ép con gái phải rời xa cuộc sống tửu lầu mà quay về với gia đình.Chẳng ai biết rằng trong cơn bực tức, Quảng Thiếu Tường đã chuyển đơn vị công tác cho con gái mình làm Phó Tư Lệnh của một khu vực khác vùng biên giới xa xôi. Đây là vị trí vô cùng quan trọng nhưng cũng đầy thử thách và gian khổ, nơi mà quân đội phải đối mặt với những nguy hiểm và khó khăn không kém gì các chiến trường.Chắc chắn, Quảng Thiếu Tường nghĩ rằng con gái mình sẽ không thể từ chối chức vụ này. Vì ai cũng biết, dù sao thì Quảng LingLing vẫn là một quân nhân, một người đã cống hiến quá nhiều cho quân đội, không thể dễ dàng từ chối một vị trí quan trọng như vậy.Ngày nhận quyết định thăng chức, Quảng LingLing bước vào văn phòng của cha mình với vẻ mặt không thay đổi. Cô nhận lấy phong thư từ tay ông, mở ra và đọc lướt qua, chỉ để lại một vài tiếng thở dài nhẹ.Quảng Thiếu Tường nhìn cô với ánh mắt đầy kỳ vọng nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, ông hơi sững lại. Không như mọi lần, hôm nay Quảng LingLing không tỏ ra vui mừng, cũng không có chút cảm xúc nào trước sự thăng tiến này."Lần này, con sẽ đi công tác ở biên giới, con biết đó, đây là cơ hội lớn."Quảng Thiếu Tường không kiềm được sự hào hứng, tựa như ông đang giành được chiến thắng trong cuộc chiến này.Quảng LingLing khép lại phong thư, đặt nó lên bàn, thản nhiên đáp lại:"Con sẽ chuẩn bị." Ánh mắt cô không có chút hứng thú nhưng trong thâm tâm, cô đã sớm hiểu rằng đây là một cái bẫy.Quảng Thiếu Tường chỉ muốn cô rời khỏi thành phố, xa Trần Mỹ Linh, và khỏi cái thế giới mà ông cho rằng là "quá bẩn thỉu" này.Nhưng Quảng LingLing không phải người dễ bị giam cầm. Cô không ngốc đến mức không nhận ra rằng đây là một sự sắp xếp của cha cô nhưng cô lại không phản đối.Bởi vì... cô cũng đang chờ một cơ hội.Một cơ hội để tự tay dọn sạch mọi thế lực cản đường mình.
Một cơ hội để chính thức công khai thân phận, công khai Trần Mỹ Linh.
Một cơ hội để chứng minh cho cả thiên hạ thấy Quảng phu nhân không phải là ai khác, mà chính là Trần Mỹ Linh, cô gái từng bị cả giới thượng lưu khinh thường.Cánh cổng sân ga khép kín, an ninh được thắt chặt. Đoàn xe chuyên dụng dừng trước nhà ga quân sự, cửa mở ra, Quảng LingLing trong quân phục Thiếu Tướng đeo lon mới, bước xuống giữa hàng salute nghiêm trang của binh sĩ.Không ai nghĩ rằng người phụ nữ trẻ ấy với ánh mắt lạnh lùng, bước chân kiêu hãnh, lại chính là người khiến hàng chục thiên kim danh môn phải từ chối lời mời của Quảng gia.Trần Mỹ Linh đi sát bên, áo măng-tô dài màu beige, gương mặt không trang điểm vẫn xinh đẹp chói mắt. Nàng không hề níu kéo, không khóc lóc, chỉ thản nhiên nắm lấy tay Quảng LingLing, siết chặt một cái."Chị nhớ cẩn thận."Quảng LingLing nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ gật.
Nàng không giỏi nói lời chia ly. Nhưng cái nắm tay ấy, cái nhìn sâu ấy... đã thay cho vạn câu dặn dò.Trần Mỹ Linh nhón chân hôn má cô sau đó ghé sát tai nói:"Người nào dám đến gần chỗ ngồi của Quảng phu nhân, em sẽ bẻ cổ từng người."Quảng LingLing bật cười, ánh mắt nhu hòa đến độ khiến cấp dưới bên cạnh suýt ngất vì sốc: Thiếu Tướng cười!"Được."
Cô đáp gọn, rồi quay người bước lên tàu.
Không ngoảnh đầu.Nhưng Trần Mỹ Linh biết từng bước chân của cô, đều rất nặng.
Bởi vì nơi cô đi là biên cương...
Còn nơi cô ngoái nhìn mãi mãi, là Trần Mỹ Linh.Quảng LingLing nhận chức Tư Lệnh thành phố D thay vì Phó Tư Lệnh như quyết định ban đầu.Không ai hiểu vì sao có sự thay đổi đột ngột ấy.Nhưng những người thông minh thì đoán ra Quảng LingLing đã không chấp nhận "bẫy" của cha mình.
Cô nhận chức nhưng là theo điều kiện của cô.
Và điều kiện đó... là quyền tự chủ tuyệt đối tại thành phố D.Trần Mỹ Linh tại thành phố A cho người xây thêm Nhị Khanh Tửu Lâu gấp trong vòng 1 tháng. Quảng LingLing đi đâu, nàng theo đó cho dù Quảng Thiếu Tường chuyển đơn vị cho Quảng LingLing khắp các tỉnh, khu tự trị, thành phố trực thuộc trung ương hay là khu hành chính đặc biệt, nàng đây không thiếu tiền. Nếu chuyển như thế nàng có lý do xây thêm mấy mươi cái tửu lầu.Mỗi bước chân nàng đi, đều là tuyên bố ngầm:"Quảng LingLing là người của tôi. Đã là người của tôi thì đừng hòng mà lấy."Người đời cười rằng:"Nữ nhân tửu lầu, dựa hơi tình nhân mà lên."Nhưng họ không biết Trần Mỹ Linh không cần dựa vào ai. Cô đây dư tiền để mua đất và dư luôn tiền xây cả đế chế trên từng mảnh đất.
Một cơ hội để chính thức công khai thân phận, công khai Trần Mỹ Linh.
Một cơ hội để chứng minh cho cả thiên hạ thấy Quảng phu nhân không phải là ai khác, mà chính là Trần Mỹ Linh, cô gái từng bị cả giới thượng lưu khinh thường.Cánh cổng sân ga khép kín, an ninh được thắt chặt. Đoàn xe chuyên dụng dừng trước nhà ga quân sự, cửa mở ra, Quảng LingLing trong quân phục Thiếu Tướng đeo lon mới, bước xuống giữa hàng salute nghiêm trang của binh sĩ.Không ai nghĩ rằng người phụ nữ trẻ ấy với ánh mắt lạnh lùng, bước chân kiêu hãnh, lại chính là người khiến hàng chục thiên kim danh môn phải từ chối lời mời của Quảng gia.Trần Mỹ Linh đi sát bên, áo măng-tô dài màu beige, gương mặt không trang điểm vẫn xinh đẹp chói mắt. Nàng không hề níu kéo, không khóc lóc, chỉ thản nhiên nắm lấy tay Quảng LingLing, siết chặt một cái."Chị nhớ cẩn thận."Quảng LingLing nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ gật.
Nàng không giỏi nói lời chia ly. Nhưng cái nắm tay ấy, cái nhìn sâu ấy... đã thay cho vạn câu dặn dò.Trần Mỹ Linh nhón chân hôn má cô sau đó ghé sát tai nói:"Người nào dám đến gần chỗ ngồi của Quảng phu nhân, em sẽ bẻ cổ từng người."Quảng LingLing bật cười, ánh mắt nhu hòa đến độ khiến cấp dưới bên cạnh suýt ngất vì sốc: Thiếu Tướng cười!"Được."
Cô đáp gọn, rồi quay người bước lên tàu.
Không ngoảnh đầu.Nhưng Trần Mỹ Linh biết từng bước chân của cô, đều rất nặng.
Bởi vì nơi cô đi là biên cương...
Còn nơi cô ngoái nhìn mãi mãi, là Trần Mỹ Linh.Quảng LingLing nhận chức Tư Lệnh thành phố D thay vì Phó Tư Lệnh như quyết định ban đầu.Không ai hiểu vì sao có sự thay đổi đột ngột ấy.Nhưng những người thông minh thì đoán ra Quảng LingLing đã không chấp nhận "bẫy" của cha mình.
Cô nhận chức nhưng là theo điều kiện của cô.
Và điều kiện đó... là quyền tự chủ tuyệt đối tại thành phố D.Trần Mỹ Linh tại thành phố A cho người xây thêm Nhị Khanh Tửu Lâu gấp trong vòng 1 tháng. Quảng LingLing đi đâu, nàng theo đó cho dù Quảng Thiếu Tường chuyển đơn vị cho Quảng LingLing khắp các tỉnh, khu tự trị, thành phố trực thuộc trung ương hay là khu hành chính đặc biệt, nàng đây không thiếu tiền. Nếu chuyển như thế nàng có lý do xây thêm mấy mươi cái tửu lầu.Mỗi bước chân nàng đi, đều là tuyên bố ngầm:"Quảng LingLing là người của tôi. Đã là người của tôi thì đừng hòng mà lấy."Người đời cười rằng:"Nữ nhân tửu lầu, dựa hơi tình nhân mà lên."Nhưng họ không biết Trần Mỹ Linh không cần dựa vào ai. Cô đây dư tiền để mua đất và dư luôn tiền xây cả đế chế trên từng mảnh đất.