LINGORM | SẮC

Chương 27: Yên (H)



Trong văn phòng Quảng Thiếu Tường đèn vẫn sáng suốt đêm.

Ông ngồi sau bàn làm việc, quân phục thẳng tắp, ánh mắt già dặn mà uy nghiêm, nhìn Quảng LingLing đang đứng đối diện. Không khí giữa hai cha con căng thẳng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp kim đồng hồ. Sau khi nghe hết báo cáo, Quảng Thiếu Tường nhíu chặt mày, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trầm giọng:

"LingLing... Nhà họ Quan dù gì cũng từng là chỗ quen biết nhiều đời với nhà họ Quảng.
Chuyện lần này... coi như họ lỡ bước, cha muốn con nể mặt ta, nể tình cũ, tha cho họ một đường sống."

Quảng LingLing đứng im lặng.

Cô mặc quân phục, cổ áo cài kín, ánh mắt lạnh nhạt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng. Một lát sau, cô chậm rãi cười khẩy, giọng khàn khàn mà sắc như dao:

"Cha... Nếu họ từng có chút tình nghĩa... Thì hôm nay, con không cần phải xuống tay."

Cô cúi đầu, ánh mắt như nhuốm mùi máu, từng chữ rõ ràng:

"Nhà họ Quan có chơi có chịu."

Quảng Thiếu Tường nhíu mày, giọng ông trầm xuống, có chút tức giận:

"Ta là cha con, là Thượng tướng Quảng Thiếu Tường! Lời ta nói... con cũng không chịu nghe sao?"

Quảng LingLing không đổi sắc, chỉ khẽ nghiêng đầu:

"Nếu người là cha con con tôn kính. Nhưng nếu là Quảng Thượng tướng lấy công quyền để che chở cho kẻ phản trắc... Con xin phép không nhận."

Không khí trong phòng phút chốc hạ xuống mấy độ. Quảng Thiếu Tường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng:

"Được... Tùy con."

Quảng LingLing khẽ cúi đầu chào theo quân lễ, xoay người rời đi. Bóng lưng cô thẳng tắp, từng bước lạnh lùng, không một lần ngoảnh lại. Phía sau Quảng Thiếu Tường ngồi yên, ánh mắt phức tạp, vừa tự hào vừa bất lực. Ông biết một khi con gái ông đã ra tay, thì cả nhà họ Quan... e rằng, chẳng còn ai đủ sức ngoi lên nổi nữa.

Tiếng động cơ xe quân đội rít lên trong màn đêm tĩnh mịch, ánh đèn pha rạch một đường dài xuyên suốt con phố vắng.

Ở đầu đường, biển hiệu "Nhất Khanh Tửu Lầu" vẫn sáng lờ mờ, hắt ra thứ ánh sáng ấm áp mà với Quảng LingLing, giờ đây còn rực rỡ hơn bất cứ ngọn đèn nào nơi doanh trại.

Cô tắt máy, bước xuống xe, bộ quân phục còn nguyên mùi thuốc súng và khói bụi thao trường.

Như mọi khi, khách khứa chen chúc, tiếng cười nói ồn ào, ánh đèn vàng hắt xuống những bàn rượu đầy ắp ly tách, khói thuốc vấn vít. Nhưng khi cánh cửa lớn bật mở, tiếng giày quân đội nện xuống nền đá cẩm thạch lạnh lẽo cả tửu lầu thoáng chốc im bặt.

Thiếu Tướng Quảng LingLing.

Không ai dám thở mạnh.

Cô không để ý đến ai cả chỉ nhìn về phía bàn VIP trong góc.

Trần Mỹ Linh, trong bộ váy đỏ mỏng manh như lụa, đang ngồi ở quầy bar, cầm ly rượu sóng sánh trong tay, nụ cười hờ hững mà lạnh lùng. Nàng vẫn luôn thế quyến rũ, tự do và thách thức cả thế gian này.

Ai cũng thấy, nhưng không ai dám chạm.

Quảng LingLing bước thẳng đến.

Không một câu chào, không báo trước, một tay cô nhấc bổng Trần Mỹ Linh lên giữa ánh mắt trăm người.

Cả tửu lầu chết lặng.

Mỹ Linh hơi sững người, nhưng rất nhanh đã vòng tay ôm cổ cô, ngả đầu lên vai Quảng LingLing, không hề giãy dụa, cũng chẳng né tránh.

Không những vậy ánh mắt nàng còn lười biếng liếc quanh một vòng, cố ý để lộ ra ý cười chọc tức, như ngầm thông báo với tất cả: "Đây là người của tôi và tôi là của người."

Cả đại sảnh xôn xao, trăm ánh mắt nhìn theo.
Có người kinh ngạc, có người ghen tị, có kẻ hoảng hốt, thậm chí có vài vị tiểu thư quan lại đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Một Thiếu Tướng đường đường chính chính ôm một nữ tử từ Nhất Khanh Tửu Lầu lên phòng giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt trăm người đây không còn là việc riêng của hai người, mà là lời tuyên bố trắng trợn.

Mỹ Linh không ngại.
Quảng LingLing cũng chẳng thèm bận tâm.

Đám người cúi rạp.
Tiếng bước chân đều đều vang vọng trong sảnh.
Trần Mỹ Linh tựa hẳn vào vai cô, mái tóc dài buông xuống như dải lụa, ánh mắt ẩn chứa ý cười mềm mại, kiêu hãnh.

Nàng không cần giãy, cũng không cần lên tiếng.
Chỉ cần nằm yên trong vòng tay ấy, chính là đang ngầm thừa nhận cô gái sắc sảo nhất của Nhất Khanh Tửu Lầu, chính là phu nhân trong lòng Thiếu Tướng Quảng.

Tầng hai.
Cửa phòng khép lại.
Âm thanh ồn ào ngoài sảnh bị chặn đứng.

Quảng LingLing đặt Mỹ Linh xuống giường, cúi sát mặt, hơi thở nóng rực chẳng nói thêm một lời.

Tay đã luồn ra sau gáy Mỹ Linh, kéo nàng lên, rồi bất thình lình ép ngã xuống giường.

Nụ hôn đầu tiên rơi xuống không có lấy chút dịu dàng. Nó mang theo cả giận dữ bị đè nén và bản năng chiếm hữu nguyên thủy. Môi răng va vào nhau, đau, nhưng Mỹ Linh không né, cũng chẳng phản kháng.

Thậm chí nàng còn nhắm mắt lại, hé môi ra, như một sự khiêu khích không tiếng động.

"Em giỏi lắm, Mỹ Linh. Dám để người ta nhìn em như thế."

Mỹ Linh nghiêng đầu cười khẽ, ánh mắt trong trẻo mà ngang tàng: "Em là người của chị thì người khác nhìn cũng vô dụng."

Một câu nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ để Quảng LingLing siết chặt lấy eo nàng, môi mím lại cười là nụ cười của một kẻ vừa chiếm được cả thiên hạ, mà thiên hạ ấy... chỉ là một người.

"Vô dụng à?"

Giọng cô khàn khàn, như một vệt khói len vào da thịt, rồi chậm rãi lan ra khắp căn phòng im ắng. Mỹ Linh khẽ bật cười, tiếng cười nhỏ như tiếng ly rượu va khẽ vào nhau, nhẹ mà say.

Quảng LingLing không cười nữa. Đôi mắt hẹp dài tối lại, bàn tay siết chặt nơi eo nàng, ngón tay luồn qua lớp vải mỏng, như dò hỏi, như khiêu khích. Mỗi cái vuốt ve như trêu ngươi giới hạn giữa giữa lý trí và dục vọng.

"Vậy để tôi cho em biết, người của tôi... không ai được phép nhìn."

Không đợi nàng phản ứng, cô cúi đầu, đôi môi mím chặt lấy bờ môi mềm mại kia, không dịu dàng, cũng chẳng thô bạo là kiểu chiếm đoạt quen thuộc, như đã hàng nghìn lần lặp lại, nhưng mỗi lần đều như lần đầu.

Mỹ Linh ngửa đầu đón lấy, vòng tay siết lại sau cổ cô. Tiếng dây lụa bên hông lướt qua da, rơi xuống nền gỗ, phát ra âm thanh gần như vô thanh nhưng lại rõ ràng đến mức nhói buốt trong lòng.

Chiếc váy đỏ sẫm rơi khỏi vai nàng như cánh hoa lụa bị gió cuốn, để lộ từng đường cong mảnh dẻ nhưng không yếu đuối. Quảng LingLing trượt bàn tay dọc theo xương sống của nàng, từ gáy xuống đến thắt lưng mỗi điểm chạm đều như đánh dấu lãnh thổ của riêng cô.

"Nơi này là của tôi..."

"...chỗ này cũng vậy."

Nàng không trả lời, chỉ khẽ thở hắt, lưng cong lên đón lấy. Những mảng da tiếp xúc, hơi thở quện vào nhau, tiếng tim đập loạn nhịp trong một nhịp điệu mà cả hai đều đã quen thuộc.

Tiếng thở gấp quấn lấy tiếng môi lưỡi. Chiếc giường hơi rung nhẹ, gỗ kêu một tiếng cộc cộc, như cũng đang đỏ mặt.

Trong ánh đèn lờ mờ, mồ hôi vương trên trán Quảng LingLing, chảy dọc theo xương quai xanh xuống vùng ngực rắn rỏi. Mỗi nhịp chuyển động là một lần Mỹ Linh siết chặt hơn, như muốn khảm mình vào cô.

"Chị mạnh tay quá..."

Câu than nhẹ như tiếng mèo, nhưng lại khiến Quảng LingLing khựng lại một giây rồi nhếch môi, cúi xuống sát tai nàng, cười khẽ:

"Không phải em thích thế à?"

Bàn tay lướt qua vùng nhạy cảm, miết nhẹ rồi bất ngờ ấn sâu. Mỹ Linh khẽ rên, tay bấu lấy vai cô. Trong khoảnh khắc đó, nàng không còn là cô chủ kiêu ngạo của Nhất Khanh Tửu Lầu, mà chỉ là một người phụ nữ đang run rẩy trong tay người mình yêu.

Mỹ Linh hơi nghiêng mặt, cắn nhẹ môi dưới để ngăn một tiếng rên bật ra. Mái tóc dài rối tung như tơ quấn quanh vai, rơi xuống làn da trắng nõn đã ửng lên một lớp hồng mỏng. Như thể cả cơ thể đang được nhuộm trong ánh nắng hoàng hôn ấm, mềm và chờ được vuốt ve.

Quảng LingLing vẫn dừng lại đó, tay chưa rút về, chỉ là nhấn nhẹ, rồi buông rồi lại nhấn như một cách trừng phạt kín đáo. Ánh mắt cô nhìn nàng không còn lạnh như thường ngày, mà là một màu đen sâu hun hút, ngập đầy ham muốn bị kìm nén quá lâu.

"Em có biết, em càng khiêu khích, tôi càng không buông được."

Mỹ Linh nghiêng đầu cười khẽ, lồng ngực khẽ run theo từng nhịp thở:

"Vậy thì đừng buông."

Câu nói nhẹ hều như một lời mời, lại như đổ thêm dầu vào ngọn lửa vốn đã sôi sục. Quảng LingLing đè hẳn nàng xuống, môi lướt từ vành tai xuống cổ, ngừng lại nơi xương quai xanh như một lời khẳng định chủ quyền.

Tiếng môi lưỡi ướt át vang lên trong khoảng không yên tĩnh, từng tiếng rất khẽ, nhưng khiến toàn thân Mỹ Linh như tan chảy.

Bàn tay Quảng LingLing không còn chần chừ nữa. Lướt qua đùi nàng, rồi len vào giữa nơi đã ướt sũng từ lúc nào. Mỹ Linh khẽ rướn người, một tiếng nức nhẹ bật ra từ cổ họng, đôi mắt khép hờ như đang bị dẫn vào cơn mộng.

Không cần nói gì thêm cơ thể đã sớm thay lời.

Cô tiến vào không chút thương lượng. Mỗi lần đẩy sâu đều khiến Mỹ Linh phải siết chặt vai cô, móng tay cào nhẹ qua lớp da rám nắng, để lại vài vệt đỏ ửng. Cảm giác đau rát xen lẫn khoái cảm, khiến nàng không biết mình nên khóc hay nên cười.

"Nhanh quá..."

Tiếng thì thầm nghẹn lại giữa môi.

Quảng LingLing hôn lên trán nàng, thì thầm:

"Vì tôi nhịn quá lâu rồi, em còn trêu."

Chuyển động dưới thân ngày càng dồn dập, nhưng không vội vã, mà như cố ý kéo dài, từng chút một mài mòn lý trí.

Mỹ Linh như một đoá hoa bị cắn vào, nước ngập cuống, nhưng vẫn kiêu ngạo nở rộ.

Giường rung nhẹ, tiếng va chạm nặng nề vang đều đặn trong căn phòng yên tĩnh. Tất cả như đang dần tan vào nhau người, tiếng thở, mùi mồ hôi, mùi dục vọng.

Không còn ai là kẻ trên, người dưới.

Chỉ còn lại hai kẻ si mê, đang cắn nuốt nhau như cách thế giới này từng tồn tại bản năng, nồng nhiệt, và tận cùng.

Căn phòng sau trận cuồng phong dường như lắng đọng lại, chỉ còn tiếng tim đập xen giữa những hơi thở chậm rãi, đều đều.

Ga giường nhàu nát, mồ hôi vẫn còn đọng nơi hõm cổ, và hai cơ thể quấn lấy nhau, không còn phân biệt đâu là tay ai, đâu là chân ai.

Mỹ Linh gối đầu lên cánh tay cô, ánh mắt mơ màng, hàng mi cong vẫn còn vương hơi nước. Mái tóc rối tung che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ bờ môi khẽ cong cùng một tiếng thở dài không rõ là mỏi mệt hay thoả mãn.

Quảng LingLing nghiêng đầu nhìn nàng, ngón tay lười biếng vẽ những vòng tròn lên lưng trần mịn màng như tơ của Mỹ Linh. Động tác ấy không có mục đích, chỉ là theo bản năng muốn giữ lấy, không buông.

"Đừng ngủ." Giọng cô thấp, như gió đêm lướt qua vai.

Mỹ Linh khẽ mở mắt, ánh nhìn lười biếng nhưng chứa một tia cười:

"Ừm... không ngủ, chỉ là... yên thôi."

Yên.

Từ này từ môi Mỹ Linh thốt ra, lại khiến lòng Quảng LingLing khẽ co lại. Bởi đã bao nhiêu năm trôi qua, giữa quyền lực, máu lửa và những toan tính, người ta quên mất cảm giác "yên" trong vòng tay ai đó là thế nào.

Cô cúi xuống, đặt môi lên trán nàng, hôn một cái rất nhẹ, như sợ làm vỡ đi khoảnh khắc mong manh này.

"Vì em là của tôi, nên tôi không thể để em chịu bất kỳ ánh mắt nào khác."

Mỹ Linh không nói, chỉ đưa tay lên chạm nhẹ vào xương hàm cứng rắn của cô. Một cái vuốt ve đơn giản, nhưng khiến Quảng LingLing khựng lại.

"Tôi có thể ra trận, có thể đối đầu với cả thiên hạ... nhưng tôi không thể chịu đựng được nếu em buông tay."

Mỹ Linh bật cười khẽ, nhưng lần này không giễu cợt, mà là nụ cười dịu dàng, chân thành hiếm thấy.

"Vậy đừng để em có lý do để buông."

Câu nói nhẹ tênh, nhưng như mũi tên nhọn bắn trúng lòng cô. Không cần lời thề, không cần hứa hẹn, chỉ là một điều kiện. Mà điều kiện ấy cô biết bản thân phải cố sống cố chết để giữ trọn.

Quảng LingLing kéo chăn đắp cho cả hai, vòng tay siết lại, áp sát cô vào ngực.

Trong bóng tối, họ không nói thêm gì nữa. Chỉ là yên lặng nằm đó, lồng ngực áp vào nhau, hơi thở hòa chung một nhịp như hai mảnh của một linh hồn rốt cuộc cũng tìm thấy nhau sau bao năm. Bên ngoài cửa sổ, đèn lồng đỏ vẫn treo, đêm vẫn dài, thế gian vẫn ồn ào. Nhưng trong căn phòng ấy chỉ có họ và sự yên bình tưởng chừng không có thực lại đang hiện hữu trong vòng tay nhau.

Chương trước Chương tiếp
Loading...