LINGORM | SẮC
Chương 26: Bẫy Rập
Ba ngày sau, thế cờ mà Quan Thanh Trúc ngấm ngầm sắp đặt chính thức lộ diện.Nhà họ Quan, với hậu thuẫn từ vài nhân vật trọng yếu trong thành phố, bắt đầu mua chuộc và gây sức ép lên các thương hội, quan chức quản lý thương nghiệp, cùng một số nhân vật ngầm trong giới hắc đạo địa phương.Các chuỗi cung ứng của Nhất Khanh Tửu Lâu bất ngờ bị gián đoạn:- Rượu ngoại không qua được hải quan.- Nhà cung cấp thực phẩm bất ngờ hủy hợp đồng.- Một vài tay anh chị ở bến tàu bị kích động gây chuyện.- Trên báo, các bài viết vu khống mập mờ bắt đầu xuất hiện.Tối hôm ấy, tại Nhất Khanh, Lưu An bước nhanh vào phòng chủ sự, sắc mặt căng thẳng."Cô chủ! Nhà họ Quan hạ chiêu rồi."Trần Mỹ Linh đang chỉnh lại lọn tóc bên gương, ánh mắt vẫn ung dung như chẳng mảy may bận tâm, chỉ nhàn nhã hỏi:"Nói đi."Lưu An cung kính:"Họ cắt nguồn rượu, phong tỏa hàng hóa, hạ miệng mấy lão thương nhân già mồm. Tin đồn trong giới bắt đầu loan ra... rằng Nhất Khanh sắp đổi chủ.
Người Quan gia còn hứa... nếu ai dám chống lưng cho Nhất Khanh, sẽ phải trả giá."Trần Mỹ Linh đặt lược xuống bàn, cười khẽ, ánh mắt như dải lụa tẩm độc:"Nhanh thế à... Cũng tốt."Lưu An ngập ngừng:"Ý của người...?"Mỹ Linh đứng dậy, chỉnh lại váy áo, môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh: "Nhà họ Quan thật sự gấp báo hỷ đến vậy sao?"Nàng bước về phía cửa sổ, ngước nhìn màn đêm lấp lánh đèn ngoài phố, ánh mắt hờ hững nhưng trong đáy mắt ánh lên tia sắc lạnh."Nói với đám người ở bến tàu, thả tin... Nhất Khanh sẽ nhập một chuyến hàng đặc biệt vào cuối tuần. Cứ để Quan gia chực sẵn mà cướp."Lưu An cau mày:"Cô chủ... vậy chẳng phải để họ..."Mỹ Linh ngắt lời, ánh mắt sáng rực như dải kiếm: "Đường ta đi có Quảng quý nhân phù trợ. Yên tâm mà làm."Lưu An hiểu ra, khẽ cúi đầu: "Rõ."Cùng lúc ấy, trong văn phòng Phó Tư lệnh Thiếu Tướng Quảng LingLing.Cậu thân cận mang hồ sơ báo cáo đến, thận trọng:"Báo cáo, nhà họ Quan đã chính thức hành động với Nhất Khanh. Phu nhân vẫn giữ nguyên thế trận, không lui không tiến, dường như cố tình dẫn họ vào bẫy."Quảng LingLing ngồi đó, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ, miệng nhếch nhẹ:"Cứ để nàng ấy tùy hứng."Đúng hẹn, tối cuối tuần chuyến hàng đặc biệt của Nhất Khanh cập bến.Tin tức lọt đến tai nhà họ Quan trước cả khi nhân viên bến tàu nhận được.
Quan Nhã Lan lập tức cho người mai phục, điều động cả đội anh chị lẫn người của một số quan chức bảo kê, quyết cướp sạch, bêu tên Nhất Khanh Tửu Lâu phá luật, buôn lậu hàng cấm.Canh Hợi, sương đêm xuống mịt mờ. Ba chiếc xe lớn đỗ tại kho riêng của Nhất Khanh, đám người họ Quan áp sát, phong tỏa khu vực. Cả bến tàu tối om, chỉ còn ánh đèn mờ mờ phản chiếu trên mặt nước.Quan Nhã Lan hạ lệnh:"Khui! Cứu hàng trước, lấy bằng chứng sau."Đám người nhào lên xe mở ra...Bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ có một phong thư duy nhất đặt ngay ngắn trên giá thép, bên ngoài đề:
Gửi: Người cạnh tranh vô mưu vô dũngQuan Nhã Lan sắc mặt tái nhợt, run run mở thư:"Ta nhớ đã từng có hảo ý nhắc nhở muốn dùng Quảng LingLing thì trả giá rất lớn.Quảng LingLing không ngon miệng~~ Nên đừng dùng tất cả những gì mình đang có cố đổi lấy những thứ mình không thể dùng đến."Ngay lúc ấy, hàng loạt đèn pha rọi sáng cả bến tàu.
Tiếng còi cảnh sát vang lên dồn dập.
Cửa sau xe mở toang bên trong là hàng chục kiện hàng cấm, ngoại tệ, vũ khí, tất cả đều được đóng dấu Quan gia.Quan Nhã Lan chết sững. Bọn đàn lính nhốn nháo tháo chạy nhưng bị bao vây kín mít.Phía xa, trên ban công tầng hai của Nhất Khanh Tửu Lâu, Trần Mỹ Linh đứng đó, váy đỏ thẫm như máu, khoanh tay tựa lan can, ánh mắt nhàn nhã nhìn xuống như một nữ vương vừa thắng trận.Lưu An đứng bên cạnh, nhàn nhạt:"Chuyến hàng này... là do chính người nhà họ Quan nhập về. Chúng ta chỉ đổi tem, gắn lại tên người nhận."Mỹ Linh khẽ cong môi:"Cá lớn nuốt cá bé... Vấn đề là, đừng tưởng mình lớn thật. Đưa người vào cục.
Nhớ chuyển cả bản sao hồ sơ lên cho Bộ Tư lệnh."Lưu An:"Rõ."Một trận thắng đẹp.
Nhà họ Quan vừa mất mặt, vừa gánh tội buôn lậu mà trên danh nghĩa, người đâm nhát chí mạng này lại là....... cô kỹ nữ mà họ khinh rẻ.Trong văn phòng Quân khu, cậu thân cận bẩm báo:"Báo cáo, Quan Nhã Lan cùng nhóm người bị bắt giữ tại chỗ.
Toàn bộ hàng cấm ghi tên Quan gia, chứng cứ không chối cãi được."Quảng LingLing gật nhẹ, ánh mắt dịu xuống:"Ừm..."Ngẩng đầu, cô lạnh lùng ra lệnh:"Tung tin... Nhất Khanh Tửu Lâu là cơ sở được Quân khu bảo hộ hợp pháp."Giữa sảnh lớn nhà họ Quan, ánh đèn chùm pha lê sáng rực, Quan lão gia, các trưởng bối và Quan Thanh Trúc đang ngồi họp gia đình. Trên bàn là kế hoạch thôn tính Nhất Khanh, ép Trần Mỹ Linh rời đi, buộc Quảng gia để Quan Thanh Trúc làm Thiếu phu nhân nhà họ Quảng.Mọi thứ tưởng chừng như chắc thắng. Quan Thanh Trúc ung dung dựa vào ghế, dáng vẻ kiêu hãnh, nụ cười nhàn nhạt. Chỉ cần đêm nay hàng của Nhất Khanh bị lật, Quan gia nhúng tay vào xử lý, danh tiếng Quảng LingLing cũng bị kéo xuống... Một mũi tên trúng ba đích.Nhưng đúng lúc đó một cú điện thoại vang lên. Lính Quan gia gọi về, giọng hoảng loạn đến mức méo mó:"Báo cáo... Quan tiểu thư... xong rồi...
Bọn họ... gài bẫy... hàng là của nhà mình...
Cảnh sát bắt hết rồi...
Là Trần Mỹ Linh... cô ta... cô ta hại..."Điện thoại rơi xuống sàn, tiếng vỡ choang phá tan bầu không khí. Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.Quan Thanh Trúc mặt cắt không còn giọt máu, đứng bật dậy, run rẩy:"Không... không thể nào... Tại sao... là cô ta? Tại sao chúng ta lại bị lộ?"Quan lão gia mặt đỏ bừng, đập mạnh xuống bàn:"Cái thứ vô dụng! Tao đã dặn không được manh động!"Mọi người trong nhà lao nhao lên, người thì gọi điện kiểm tra, người thì bấn loạn kiểm kê thiệt hại, người thì sợ hãi co rúm. Một đêm thôi toàn bộ mặt mũi Quan gia đổ xuống sông xuống biển.Quan Thanh Trúc lảo đảo ngồi phịch xuống ghế. Tay cô ta siết chặt váy, móng tay đâm vào da rớm máu mà không biết. Ánh mắt dại đi, lẩm bẩm như mất hồn:"Tại sao... Chỉ là một kỹ nữ...
Tại sao lại có thể ép cả Quan gia vào đường cùng..."Trong khoảnh khắc ấy cô ta biết mình thua rồi. Không phải thua vì Quảng LingLing. Mà là thua vì cô kỹ nữ mà cô ta luôn cho là hèn mọn, thấp kém ấy...Quan lão gia thở hồng hộc, gằn giọng:"Triệu tập họp khẩn! Phải xử lý cho bằng được con tiện nhân đó!
Nếu không... Quan gia sẽ thành trò cười cho thiên hạ!"Nhưng giờ đây khi thế lực quân khu đứng sau Nhất Khanh. Mọi nước cờ của Quan gia, e rằng, đã bị lật úp ngay từ khi họ đặt quân xuống bàn.
Người Quan gia còn hứa... nếu ai dám chống lưng cho Nhất Khanh, sẽ phải trả giá."Trần Mỹ Linh đặt lược xuống bàn, cười khẽ, ánh mắt như dải lụa tẩm độc:"Nhanh thế à... Cũng tốt."Lưu An ngập ngừng:"Ý của người...?"Mỹ Linh đứng dậy, chỉnh lại váy áo, môi khẽ cong lên một nụ cười lạnh: "Nhà họ Quan thật sự gấp báo hỷ đến vậy sao?"Nàng bước về phía cửa sổ, ngước nhìn màn đêm lấp lánh đèn ngoài phố, ánh mắt hờ hững nhưng trong đáy mắt ánh lên tia sắc lạnh."Nói với đám người ở bến tàu, thả tin... Nhất Khanh sẽ nhập một chuyến hàng đặc biệt vào cuối tuần. Cứ để Quan gia chực sẵn mà cướp."Lưu An cau mày:"Cô chủ... vậy chẳng phải để họ..."Mỹ Linh ngắt lời, ánh mắt sáng rực như dải kiếm: "Đường ta đi có Quảng quý nhân phù trợ. Yên tâm mà làm."Lưu An hiểu ra, khẽ cúi đầu: "Rõ."Cùng lúc ấy, trong văn phòng Phó Tư lệnh Thiếu Tướng Quảng LingLing.Cậu thân cận mang hồ sơ báo cáo đến, thận trọng:"Báo cáo, nhà họ Quan đã chính thức hành động với Nhất Khanh. Phu nhân vẫn giữ nguyên thế trận, không lui không tiến, dường như cố tình dẫn họ vào bẫy."Quảng LingLing ngồi đó, ánh mắt sâu thẳm như giếng cổ, miệng nhếch nhẹ:"Cứ để nàng ấy tùy hứng."Đúng hẹn, tối cuối tuần chuyến hàng đặc biệt của Nhất Khanh cập bến.Tin tức lọt đến tai nhà họ Quan trước cả khi nhân viên bến tàu nhận được.
Quan Nhã Lan lập tức cho người mai phục, điều động cả đội anh chị lẫn người của một số quan chức bảo kê, quyết cướp sạch, bêu tên Nhất Khanh Tửu Lâu phá luật, buôn lậu hàng cấm.Canh Hợi, sương đêm xuống mịt mờ. Ba chiếc xe lớn đỗ tại kho riêng của Nhất Khanh, đám người họ Quan áp sát, phong tỏa khu vực. Cả bến tàu tối om, chỉ còn ánh đèn mờ mờ phản chiếu trên mặt nước.Quan Nhã Lan hạ lệnh:"Khui! Cứu hàng trước, lấy bằng chứng sau."Đám người nhào lên xe mở ra...Bên trong hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ có một phong thư duy nhất đặt ngay ngắn trên giá thép, bên ngoài đề:
Gửi: Người cạnh tranh vô mưu vô dũngQuan Nhã Lan sắc mặt tái nhợt, run run mở thư:"Ta nhớ đã từng có hảo ý nhắc nhở muốn dùng Quảng LingLing thì trả giá rất lớn.Quảng LingLing không ngon miệng~~ Nên đừng dùng tất cả những gì mình đang có cố đổi lấy những thứ mình không thể dùng đến."Ngay lúc ấy, hàng loạt đèn pha rọi sáng cả bến tàu.
Tiếng còi cảnh sát vang lên dồn dập.
Cửa sau xe mở toang bên trong là hàng chục kiện hàng cấm, ngoại tệ, vũ khí, tất cả đều được đóng dấu Quan gia.Quan Nhã Lan chết sững. Bọn đàn lính nhốn nháo tháo chạy nhưng bị bao vây kín mít.Phía xa, trên ban công tầng hai của Nhất Khanh Tửu Lâu, Trần Mỹ Linh đứng đó, váy đỏ thẫm như máu, khoanh tay tựa lan can, ánh mắt nhàn nhã nhìn xuống như một nữ vương vừa thắng trận.Lưu An đứng bên cạnh, nhàn nhạt:"Chuyến hàng này... là do chính người nhà họ Quan nhập về. Chúng ta chỉ đổi tem, gắn lại tên người nhận."Mỹ Linh khẽ cong môi:"Cá lớn nuốt cá bé... Vấn đề là, đừng tưởng mình lớn thật. Đưa người vào cục.
Nhớ chuyển cả bản sao hồ sơ lên cho Bộ Tư lệnh."Lưu An:"Rõ."Một trận thắng đẹp.
Nhà họ Quan vừa mất mặt, vừa gánh tội buôn lậu mà trên danh nghĩa, người đâm nhát chí mạng này lại là....... cô kỹ nữ mà họ khinh rẻ.Trong văn phòng Quân khu, cậu thân cận bẩm báo:"Báo cáo, Quan Nhã Lan cùng nhóm người bị bắt giữ tại chỗ.
Toàn bộ hàng cấm ghi tên Quan gia, chứng cứ không chối cãi được."Quảng LingLing gật nhẹ, ánh mắt dịu xuống:"Ừm..."Ngẩng đầu, cô lạnh lùng ra lệnh:"Tung tin... Nhất Khanh Tửu Lâu là cơ sở được Quân khu bảo hộ hợp pháp."Giữa sảnh lớn nhà họ Quan, ánh đèn chùm pha lê sáng rực, Quan lão gia, các trưởng bối và Quan Thanh Trúc đang ngồi họp gia đình. Trên bàn là kế hoạch thôn tính Nhất Khanh, ép Trần Mỹ Linh rời đi, buộc Quảng gia để Quan Thanh Trúc làm Thiếu phu nhân nhà họ Quảng.Mọi thứ tưởng chừng như chắc thắng. Quan Thanh Trúc ung dung dựa vào ghế, dáng vẻ kiêu hãnh, nụ cười nhàn nhạt. Chỉ cần đêm nay hàng của Nhất Khanh bị lật, Quan gia nhúng tay vào xử lý, danh tiếng Quảng LingLing cũng bị kéo xuống... Một mũi tên trúng ba đích.Nhưng đúng lúc đó một cú điện thoại vang lên. Lính Quan gia gọi về, giọng hoảng loạn đến mức méo mó:"Báo cáo... Quan tiểu thư... xong rồi...
Bọn họ... gài bẫy... hàng là của nhà mình...
Cảnh sát bắt hết rồi...
Là Trần Mỹ Linh... cô ta... cô ta hại..."Điện thoại rơi xuống sàn, tiếng vỡ choang phá tan bầu không khí. Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.Quan Thanh Trúc mặt cắt không còn giọt máu, đứng bật dậy, run rẩy:"Không... không thể nào... Tại sao... là cô ta? Tại sao chúng ta lại bị lộ?"Quan lão gia mặt đỏ bừng, đập mạnh xuống bàn:"Cái thứ vô dụng! Tao đã dặn không được manh động!"Mọi người trong nhà lao nhao lên, người thì gọi điện kiểm tra, người thì bấn loạn kiểm kê thiệt hại, người thì sợ hãi co rúm. Một đêm thôi toàn bộ mặt mũi Quan gia đổ xuống sông xuống biển.Quan Thanh Trúc lảo đảo ngồi phịch xuống ghế. Tay cô ta siết chặt váy, móng tay đâm vào da rớm máu mà không biết. Ánh mắt dại đi, lẩm bẩm như mất hồn:"Tại sao... Chỉ là một kỹ nữ...
Tại sao lại có thể ép cả Quan gia vào đường cùng..."Trong khoảnh khắc ấy cô ta biết mình thua rồi. Không phải thua vì Quảng LingLing. Mà là thua vì cô kỹ nữ mà cô ta luôn cho là hèn mọn, thấp kém ấy...Quan lão gia thở hồng hộc, gằn giọng:"Triệu tập họp khẩn! Phải xử lý cho bằng được con tiện nhân đó!
Nếu không... Quan gia sẽ thành trò cười cho thiên hạ!"Nhưng giờ đây khi thế lực quân khu đứng sau Nhất Khanh. Mọi nước cờ của Quan gia, e rằng, đã bị lật úp ngay từ khi họ đặt quân xuống bàn.