LINGORM | SẮC
Chương 25: Dung Túng
Trong phòng làm việc riêng của Thiếu Tướng Quảng LingLing, đèn bàn ánh vàng nhạt phủ lên chồng hồ sơ mật, bản đồ tác chiến và những tệp tài liệu in dấu đỏ chót "Tuyệt mật".
Bên ngoài là căn cứ quân đội canh phòng nghiêm ngặt nhưng người phụ nữ ngồi đó vẫn bình thản cầm chén trà, ánh mắt lạnh mà ung dung.Cửa phòng mở ra, một nhân viên tình báo trẻ bước vào, trên tay cầm bản báo cáo vừa nhận được.
Anh ta cúi người, giọng trầm thấp:"Thưa Phó Thiếu Tướng, tình báo gửi về.
Nhà họ Quan đã chính thức hạ lệnh.
Quan gia đang chuẩn bị đánh vào Nhất Khanh mục tiêu là phá vây cánh tình báo của ngài và nhắm vào Trần Mỹ Linh."Quảng LingLing nghe vậy, mắt vẫn dõi theo ngọn lửa nhỏ đang lách tách trong lò sưởi cạnh bàn. Chỉ khi câu nói cuối cùng vang lên, môi cô mới nhếch nhẹ,
một nụ cười vừa chua chát vừa thú vị.Cô nhấc tách trà, nhấp một ngụm, thản nhiên nói:"Nhà họ Quan muốn báo tang thì tùy họ."Người tình báo thoáng ngạc nhiên, định mở miệng nhưng chưa kịp, Quảng LingLing đã đặt tách trà xuống bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ nhịp nhàng, ánh mắt nửa lạnh nửa thích thú:"Cậu cứ tiếp tục theo dõi. Nhưng đừng can thiệp, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Tôi cũng muốn xem... sự ngang tàng và ương bướng của phu nhân tôi."Ánh mắt cô lúc này sắc như lưỡi dao, mà khóe môi vẫn cong cong vừa dịu dàng, vừa như đang thưởng thức trò chơi mà người khác tưởng mình làm chủ.
Không ai biết... trong cái hờ hững đó là sự tự tin tuyệt đối.
Bởi chỉ có Quảng LingLing mới hiểu rõ:
Nếu Mỹ Linh đã chọn con đường đó, thì chắc chắn nàng ấy sẽ không ngã.
Và nếu có ngã cũng là ngã vào lòng cô.Người tình báo khẽ cúi người:"Rõ, Thiếu Tướng."Khi cánh cửa khép lại, Quảng LingLing ngả người ra sau ghế, mắt khép hờ, thầm nhủ:"Phu nhân, em có phá nát Thành phố A, tôi cũng bảo vệ em được."Ngoài sân, gió đêm thổi rì rào, tựa như tiếng thì thầm của một ván cờ sắp lật.Đêm đó, Nhất Khanh Tửu Lâu vẫn nhộn nhịp khách ra vào, tiếng nhạc nhẹ và ánh đèn mờ ấm áp, từng bóng người rảo qua rảo lại, dưới lớp vỏ bọc xa hoa là vô vàn mạch tin ngầm lặng lẽ.
Tầng trên cùng, gian phòng riêng chỉ dành cho chủ nhân, Trần Mỹ Linh tựa người bên bàn, tay cầm ly rượu vang sóng sánh.Lưu An tình báo cận thân, người Nhất Vạn tín cẩn nhất, bước vào, khẽ cúi đầu:"Cô chủ, Quan Thanh Trúc đã về Quan gia. Còn... kế hoạch của nhà họ Quan, đã bị lộ vào tay người của bên Thiếu Tướng."Trần Mỹ Linh khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh hơn mặt gương dưới ánh đèn, cười nhạt:"Tai mắt cũng không ít nhỉ?"Nàng đặt ly rượu xuống bàn, ngón tay khẽ xoay đáy ly:"Chị ấy biết hết rồi phải không?"Lưu An gật đầu:"Vâng, Thiếu Tướng vừa hạ lệnh, bảo thuộc hạ tiếp tục theo dõi nhưng để mọi việc thuận theo tự nhiên. Ngài ấy nói muốn xem... người có thể ngang tàng và ương bướng tới mức nào."Trần Mỹ Linh nghe vậy, bật cười nụ cười đầy ẩn ý, vừa như khiêu khích, vừa như dịu dàng. Ánh mắt long lanh, nàng lẩm bẩm:"Dám nói ta ngang tàng."Nàng nghiêng người dựa ra ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà.Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả giữa những toan tính, ván cờ, quyền lực, âm mưu... duy chỉ có người đó mới khiến nàng vừa muốn thắng cho bằng được, vừa muốn được ôm lấy mà cười một trận thật dài.Trần Mỹ Linh quay sang Lưu An:"Bảo người bên dưới... cứ để Quan gia muốn làm gì thì làm. Nhưng từng bước một, ta sẽ bẻ hết nanh vuốt của nhà họ Quan cho chị ấy xem."Ánh mắt nàng lúc này vừa sắc như gươm, vừa mềm như nhung.Lưu An thoáng rùng mình, cúi đầu:"Rõ, cô chủ."Trần Mỹ Linh nhấc ly rượu, ngửa cổ uống cạn, rồi cười nhẹ:"Phó Tư lệnh Quảng, em chỉ muốn làm con nai của chị thôi."Ngoài cửa sổ, gió đêm lùa vào, mang theo mùi hương hoa nhài nhè nhẹ như mùi tóc ai đó từng ngủ bên cạnh...
Bên ngoài là căn cứ quân đội canh phòng nghiêm ngặt nhưng người phụ nữ ngồi đó vẫn bình thản cầm chén trà, ánh mắt lạnh mà ung dung.Cửa phòng mở ra, một nhân viên tình báo trẻ bước vào, trên tay cầm bản báo cáo vừa nhận được.
Anh ta cúi người, giọng trầm thấp:"Thưa Phó Thiếu Tướng, tình báo gửi về.
Nhà họ Quan đã chính thức hạ lệnh.
Quan gia đang chuẩn bị đánh vào Nhất Khanh mục tiêu là phá vây cánh tình báo của ngài và nhắm vào Trần Mỹ Linh."Quảng LingLing nghe vậy, mắt vẫn dõi theo ngọn lửa nhỏ đang lách tách trong lò sưởi cạnh bàn. Chỉ khi câu nói cuối cùng vang lên, môi cô mới nhếch nhẹ,
một nụ cười vừa chua chát vừa thú vị.Cô nhấc tách trà, nhấp một ngụm, thản nhiên nói:"Nhà họ Quan muốn báo tang thì tùy họ."Người tình báo thoáng ngạc nhiên, định mở miệng nhưng chưa kịp, Quảng LingLing đã đặt tách trà xuống bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ nhịp nhàng, ánh mắt nửa lạnh nửa thích thú:"Cậu cứ tiếp tục theo dõi. Nhưng đừng can thiệp, để mọi chuyện thuận theo tự nhiên. Tôi cũng muốn xem... sự ngang tàng và ương bướng của phu nhân tôi."Ánh mắt cô lúc này sắc như lưỡi dao, mà khóe môi vẫn cong cong vừa dịu dàng, vừa như đang thưởng thức trò chơi mà người khác tưởng mình làm chủ.
Không ai biết... trong cái hờ hững đó là sự tự tin tuyệt đối.
Bởi chỉ có Quảng LingLing mới hiểu rõ:
Nếu Mỹ Linh đã chọn con đường đó, thì chắc chắn nàng ấy sẽ không ngã.
Và nếu có ngã cũng là ngã vào lòng cô.Người tình báo khẽ cúi người:"Rõ, Thiếu Tướng."Khi cánh cửa khép lại, Quảng LingLing ngả người ra sau ghế, mắt khép hờ, thầm nhủ:"Phu nhân, em có phá nát Thành phố A, tôi cũng bảo vệ em được."Ngoài sân, gió đêm thổi rì rào, tựa như tiếng thì thầm của một ván cờ sắp lật.Đêm đó, Nhất Khanh Tửu Lâu vẫn nhộn nhịp khách ra vào, tiếng nhạc nhẹ và ánh đèn mờ ấm áp, từng bóng người rảo qua rảo lại, dưới lớp vỏ bọc xa hoa là vô vàn mạch tin ngầm lặng lẽ.
Tầng trên cùng, gian phòng riêng chỉ dành cho chủ nhân, Trần Mỹ Linh tựa người bên bàn, tay cầm ly rượu vang sóng sánh.Lưu An tình báo cận thân, người Nhất Vạn tín cẩn nhất, bước vào, khẽ cúi đầu:"Cô chủ, Quan Thanh Trúc đã về Quan gia. Còn... kế hoạch của nhà họ Quan, đã bị lộ vào tay người của bên Thiếu Tướng."Trần Mỹ Linh khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh hơn mặt gương dưới ánh đèn, cười nhạt:"Tai mắt cũng không ít nhỉ?"Nàng đặt ly rượu xuống bàn, ngón tay khẽ xoay đáy ly:"Chị ấy biết hết rồi phải không?"Lưu An gật đầu:"Vâng, Thiếu Tướng vừa hạ lệnh, bảo thuộc hạ tiếp tục theo dõi nhưng để mọi việc thuận theo tự nhiên. Ngài ấy nói muốn xem... người có thể ngang tàng và ương bướng tới mức nào."Trần Mỹ Linh nghe vậy, bật cười nụ cười đầy ẩn ý, vừa như khiêu khích, vừa như dịu dàng. Ánh mắt long lanh, nàng lẩm bẩm:"Dám nói ta ngang tàng."Nàng nghiêng người dựa ra ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà.Trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả giữa những toan tính, ván cờ, quyền lực, âm mưu... duy chỉ có người đó mới khiến nàng vừa muốn thắng cho bằng được, vừa muốn được ôm lấy mà cười một trận thật dài.Trần Mỹ Linh quay sang Lưu An:"Bảo người bên dưới... cứ để Quan gia muốn làm gì thì làm. Nhưng từng bước một, ta sẽ bẻ hết nanh vuốt của nhà họ Quan cho chị ấy xem."Ánh mắt nàng lúc này vừa sắc như gươm, vừa mềm như nhung.Lưu An thoáng rùng mình, cúi đầu:"Rõ, cô chủ."Trần Mỹ Linh nhấc ly rượu, ngửa cổ uống cạn, rồi cười nhẹ:"Phó Tư lệnh Quảng, em chỉ muốn làm con nai của chị thôi."Ngoài cửa sổ, gió đêm lùa vào, mang theo mùi hương hoa nhài nhè nhẹ như mùi tóc ai đó từng ngủ bên cạnh...