LINGORM | SẮC
Chương 24: Quan Gia
Chiều hôm đó, Nhất Khanh Tửu Lầu vẫn ồn ã tiếng đàn hát, tiếng chén rượu va nhau leng keng, mùi trầm hương nhè nhẹ lẫn trong không khí.Mỹ Linh ngồi ở gian phòng riêng trên lầu ba, tay khẽ lật sổ sách, mắt vẫn điểm nhẹ từng con số lợi nhuận, thần thái lãnh đạm như chẳng màng thế sự ngoài kia.Bỗng Tiểu Thúy chạy vào, hạ thấp giọng:"Cô chủ, ngoài cửa có một vị tiểu thư nhà họ Quan đến...
Nói muốn gặp riêng."Mỹ Linh nhướng mày, cười nhẹ:"Mời lên."Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ trẻ mặc sườn xám màu xanh ngọc bước vào.
Dung mạo thanh tú, thần sắc cao ngạo, dáng vẻ kiểu cách.
Đó là Quan Nhã Lan, em họ của Quan Thanh Trúc.Vừa ngồi xuống, nàng ta đã không khách khí mở lời:"Ta là người nhà họ Quan, chắc phu nhân từng nghe tên."Mỹ Linh không đáp, chỉ rót trà, đẩy một chén sang phía đối diện.
Giọng nhàn nhạt:"Trà này không ngọt như mấy lời khách sáo đâu, nếu uống được thì nói tiếp."Quan Nhã Lan khựng lại, ánh mắt lóe lên tia khó chịu nhưng vẫn cười:"Ta đến đây... là muốn cùng phu nhân bàn chuyện.
Chị họ ta Thanh Trúc đúng là có tình cảm với Quảng thiếu tướng.
Dẫu sao cũng là môn đăng hộ đối, thanh danh trong sạch, xứng đáng bước vào cửa nhà họ Quảng.
Mà phu nhân... vị trí này hình như không hợp với một... bà chủ tửu lầu."Câu nói nhẹ nhàng nhưng từng chữ như dao gọt vào mặt.Mỹ Linh vẫn điềm nhiên, ngón tay mảnh khảnh xoay nhẹ chén trà.
Ánh mắt hơi cụp, môi khẽ nhếch."Ta làm bà chủ tửu lầu, còn biết tự mở sổ tính tiền.
Cô chủ nhà họ Quan... thì biết gì?
Biết đi theo dạ tiệc, nghe lời sắp đặt, hay biết dựa bóng cha mẹ để được mấy lời khen hão?"Quan Nhã Lan sượng mặt, chưa kịp phản bác thì Mỹ Linh ngước lên,
ánh mắt đen láy mà sắc như gươm lạnh."Tửu lầu là của ta, người là của ta, tiền ta tự kiếm, danh ta tự giữ.
Ta không biết nhà họ Quan nuôi con gái kiểu gì mà tự cao đến thế.
Ta cũng chẳng hứng thú tranh vị trí 'phu nhân' của ai. Nhưng về Quảng LingLing nếu Quan tiểu thư e ngại mình sống lâu thì mời dùng."Căn phòng chợt tĩnh lặng. Tiếng nhạc dưới lầu như mơ hồ xa xăm.Quan Nhã Lan siết chặt tay vịn ghế, giọng trở nên cứng rắn:"Cô tưởng mình có thể thắng được nhà họ Quan? Thứ hạ tiện trèo cao như cô sớm muộn cũng bị đá văng thôi."Mỹ Linh bật cười. Nụ cười rất nhạt nhưng có lực, đủ khiến người khác nghẹn họng. Giọng nói dịu mà lạnh, từng chữ từng chữ rơi xuống như băng tuyết."Thứ hạ tiện à...
Đáng tiếc người mà cô nói là 'thứ hạ tiện' ấy lại khiến Quảng thiếu tướng mỗi đêm đều không rời nổi Nhất Khanh Tửu Lâu.
Nếu ai chắc mình cao quý hơn ta, thì thử đi...
Xem người có liếc mắt nhìn cô lấy một lần không."Câu nói ấy... như một đòn chí mạng.Quan Nhã Lan mặt đỏ bừng, tay run lên, không còn lời nào để nói. Cắn răng đứng dậy, bỏ đi. Tiếng guốc va vào nền đá nghe sắc lạnh, hằn từng tiếng giận dữ.Mỹ Linh lúc này mới thong thả rót thêm chén trà, nhấp một ngụm.
Khóe môi vẫn cong cong, nụ cười bình thản như nước hồ phẳng lặng."Kẻ như cô... nếu bước thêm bước nữa,
đừng trách tôi dùng cách của tửu lầu đối đãi."Tiểu Thúy đứng ngoài nãy giờ, nghe mà ớn lạnh sống lưng.
Nàng nhịn không được, thầm nghĩ:"Nếu Thiếu tướng chọc giận cô chủ, chắc đáng thương lắm...."Chập tối. Nhất Khanh Tửu LầuÁnh đèn hoa lệ rọi xuống tấm biển khắc gỗ đỏ sẫm ánh vàng. Cửa trước vừa đón đợt khách lớn, bên trong tấp nập người, tiếng nhạc cụ mềm mại vang vọng.Tiểu Thúy hớt hải chạy vào phòng, vừa đóng cửa vừa thấp giọng:"Cô chủ... Quan Thanh Trúc đến rồi."Mỹ Linh đặt ly trà xuống, ánh mắt không đổi giọng nhẹ như gió thoảng:"Dẫn vào."Chưa đầy khắc sau, Quan Thanh Trúc xuất hiện y phục cao nhã, sườn xám đen thêu hoa sen bạc, vóc người mảnh mai mà cốt cách đoan trang. Khuôn mặt đẹp sắc sảo, ánh mắt ngạo nghễ, khóe môi vẽ một nụ cười mỏng.Mỹ Linh không đứng dậy, chỉ nghiêng đầu nhìn. Chẳng ai thấp kém hơn ai chỉ là ở chỗ này, ai đang làm chủ.Quan Thanh Trúc lên tiếng trước:"Trước giờ chỉ nghe tên, nay mới gặp. Mỹ Hồ cô quả có bản lĩnh khiến Nhất Khanh sinh động đến vậy."Mỹ Linh cười nhạt, chậm rãi rót trà cho mình, một chén đặt trước mặt Thanh Trúc."Tiểu lâu nhỏ, chẳng đáng lọt vào mắt tiểu thư Quan gia. Mời ngồi."Thanh Trúc ngồi xuống, tay lướt nhẹ miệng chén trà, không uống.
Ánh mắt chạm thẳng vào Mỹ Linh, giọng vẫn ôn hòa nhưng lạnh lẽo:"Ta đến đây... không phải để vòng vo.
Cô cũng biết, nhà họ Quảng và nhà họ Quan vốn môn đăng hộ đối,
một khi kết thông gia càng vững như thành đồng vách sắt.
Ta và Quảng thiếu tướng... từ lâu đã có hôn ước.
Mong cô hiểu vị trí của mình."Câu nói này không khác gì tát thẳng vào mặt nhưng Mỹ Linh vẫn điềm nhiên.
Cô thong thả nhấc chén trà, nhấp một ngụm, mắt cong nhẹ như chẳng nghe vào tai.Rồi cười, giọng mỏng tang:"Quan Tiểu thư... thật sự mà nói chuyện hôn sự nhà cô, nhà họ Quảng cũng đâu có ai nhắc tới trước mặt tôi. Nếu cô chắc mình có hôn ước sao không đi hỏi Quảng thiếu tướng? Mà đến đây tìm tôi... Hay là vì cô biết, Quảng LingLing đang ngủ trong lòng ai."Thanh Trúc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt tối đi nhưng vẫn giữ vẻ mỉm cười:"Nếu là tôi, tôi sẽ biết điều mà rời khỏi, tránh cho thiên hạ chê cười. Bằng không... chẳng ai cứu được cô đâu."Mỹ Linh bật cười, lần này nụ cười hẳn hoi ngọt mà sắc như nhát dao.
Cô nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen láy như nước hồ đêm sâu, nói chậm từng chữ:"Tôi sống bằng bản lĩnh, giữ người bằng chân tình.
Nếu có ngày tôi rời, là tôi tự đi, chứ chẳng vì sợ một người đứng sau cha mẹ mình mà lớn tiếng.
Còn cô thử nhìn lại bản thân xem...
Nếu rời nhà họ Quan, liệu còn ai dám gả cô không?"Một câu này đủ khiến Quan Thanh Trúc sững người.Hai người nhìn nhau một hồi, ánh mắt giao nhau không ai nhường ai.
Cuối cùng, Thanh Trúc đứng dậy, sửa lại tay áo, giọng vẫn nhã nhặn mà sắc bén:"Tôi khuyên cô... sớm muộn cũng phải rời khỏi người ấy.
Còn tôi sớm muộn cũng sẽ danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Quảng."Mỹ Linh dựa lưng vào ghế, nhàn nhã đáp:"Cô có thể thử. Xem là Thượng tướng phu nhân hay Thiếu tướng phu nhân."Thanh Trúc mặt lạnh, không nói gì nữa, quay người rời đi.
Ánh mắt mơ hồ lộ vẻ nặng nề.Bên ngoài, đêm lạnh hơn, gió lay động đèn lồng, ánh sáng chập chờn.
Mỹ Linh ngồi một mình, khẽ siết chặt tay áo.
Nhưng khóe môi vẫn nở một nụ cười nụ cười tự tin và kiêu ngạo."Muốn tranh à? Vậy thử xem ai mới là người ở lại."Đêm muộn, Quan phủ.Trong đại sảnh nhà họ Quan, đèn chùm pha lê treo cao, ánh sáng vàng nhạt phủ lên từng bức tranh thủy mặc, từng pho tượng ngọc quý hiếm.
Quan Lão Gia Quan Quốc Hưng ngồi uy nghi ở ghế chủ vị, bộ trường sam màu trầm, tóc bạc mà thần sắc nghiêm cẩn. Bên cạnh là Quan phu nhân, và vài vị cô bác trong tộc họ.Cửa vừa mở, Quan Thanh Trúc bước vào, trên người vẫn còn mùi hương tửu lâu nhè nhẹ. Nhưng ánh mắt cô không còn sự cao ngạo lúc ban ngày mà trầm xuống, lạnh lẽo khác thường.Quan Quốc Hưng ngẩng đầu, giọng trầm:"Chuyện ta bảo đi gặp... sao rồi?"Quan Thanh Trúc siết nhẹ tay, hít một hơi, chậm rãi kể lại toàn bộ cuộc gặp với Mỹ Linh ở Nhất Khanh từng lời từng chữ không sót một chi tiết nào.
Từ ánh mắt, câu trả lời của Mỹ Linh, đến khí chất, dáng vẻ... tất cả đều khiến người nghe cảm nhận rõ sự nguy hiểm ẩn sau dáng vẻ nhu hòa đó.Quan phu nhân nghe đến đoạn:
"Nếu cô chắc mình có hôn ước sao không đi hỏi Quảng thiếu tướng? Mà đến đây tìm tôi... Hay là vì cô biết, Quảng LingLing đang ngủ trong lòng ai"
liền giận dữ vỗ bàn."Con tiện nhân đó... thật to gan! Dám cuồng vọng đến thế!"Quan Quốc Hưng vẫn im lặng, tay lần chuỗi tràng hạt, ánh mắt thâm trầm.
Mãi sau mới chậm rãi cất lời:"Ta đã nói... Mỹ Linh không phải dạng tầm thường.
Một đứa con gái đứng đầu Nhất Khanh, quen dây dưa quyền lực,
lại nắm được trái tim Quảng LingLing thì tuyệt đối không dễ thương lượng."Quan Thanh Trúc hơi cúi đầu:"Thưa cha, Mỹ Linh không hề sợ hãi cũng không nhún nhường.
Nếu để nàng ta tiếp tục ở bên Quảng LingLing, sau này e nhà họ Quan chúng ta khó mà giữ vị thế với nhà họ Quảng."Quan phu nhân nghiến răng:"Tuyệt đối không thể để một kỹ nữ trèo lên đầu chúng ta!"Quan Quốc Hưng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh đến thấu xương:"Thanh Trúc, con chuẩn bị đi.
Nếu không thể buộc Quảng LingLing thuận theo hôn ước,
thì ta sẽ tự tay khiến Nhất Khanh sụp đổ.
Một đứa kỹ nữ không có chỗ đứng thì chẳng là gì
chỉ cần ván cờ này lật, Mỹ Linh cũng chỉ là một cái xác không hơn."Quan Thanh Trúc nghe vậy, đáy mắt hiện lên tia phức tạp. Dù ghen ghét, dù đố kỵ nhưng không thể phủ nhận... Mỹ Linh thật sự có khí chất khiến người khác kiêng dè. Cô ta khẽ gật đầu: "Con hiểu rồi, thưa cha."Quan Quốc Hưng mỉm cười, tay chắp tràng hạt, giọng như tiếng gió đêm lạnh buốt:"Đánh vào Nhất Khanh chặt đứt vây cánh tình báo của Quảng LingLing, khiến Quảng Thượng tướng buộc phải nhìn Quan gia là chỗ dựa duy nhất. Còn cô ta để đó, ta có cách khiến Mỹ Linh thân bại danh liệt."Quan Thanh Trúc hơi cúi người, ánh mắt lấp lóe quyết liệt:"Vâng. Con sẽ khiến Quảng LingLing phải tự mình hối hận vì lựa chọn hôm nay."Trong sảnh lớn, không khí lạnh lẽo đến đáng sợ. Bóng đèn chùm khẽ lay động, phản chiếu ánh sáng sắc như dao lên gương mặt từng người. Một ván cờ lớn đang được bày ra mà quân tốt, quân tượng đã bắt đầu rục rịch.
Nói muốn gặp riêng."Mỹ Linh nhướng mày, cười nhẹ:"Mời lên."Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ trẻ mặc sườn xám màu xanh ngọc bước vào.
Dung mạo thanh tú, thần sắc cao ngạo, dáng vẻ kiểu cách.
Đó là Quan Nhã Lan, em họ của Quan Thanh Trúc.Vừa ngồi xuống, nàng ta đã không khách khí mở lời:"Ta là người nhà họ Quan, chắc phu nhân từng nghe tên."Mỹ Linh không đáp, chỉ rót trà, đẩy một chén sang phía đối diện.
Giọng nhàn nhạt:"Trà này không ngọt như mấy lời khách sáo đâu, nếu uống được thì nói tiếp."Quan Nhã Lan khựng lại, ánh mắt lóe lên tia khó chịu nhưng vẫn cười:"Ta đến đây... là muốn cùng phu nhân bàn chuyện.
Chị họ ta Thanh Trúc đúng là có tình cảm với Quảng thiếu tướng.
Dẫu sao cũng là môn đăng hộ đối, thanh danh trong sạch, xứng đáng bước vào cửa nhà họ Quảng.
Mà phu nhân... vị trí này hình như không hợp với một... bà chủ tửu lầu."Câu nói nhẹ nhàng nhưng từng chữ như dao gọt vào mặt.Mỹ Linh vẫn điềm nhiên, ngón tay mảnh khảnh xoay nhẹ chén trà.
Ánh mắt hơi cụp, môi khẽ nhếch."Ta làm bà chủ tửu lầu, còn biết tự mở sổ tính tiền.
Cô chủ nhà họ Quan... thì biết gì?
Biết đi theo dạ tiệc, nghe lời sắp đặt, hay biết dựa bóng cha mẹ để được mấy lời khen hão?"Quan Nhã Lan sượng mặt, chưa kịp phản bác thì Mỹ Linh ngước lên,
ánh mắt đen láy mà sắc như gươm lạnh."Tửu lầu là của ta, người là của ta, tiền ta tự kiếm, danh ta tự giữ.
Ta không biết nhà họ Quan nuôi con gái kiểu gì mà tự cao đến thế.
Ta cũng chẳng hứng thú tranh vị trí 'phu nhân' của ai. Nhưng về Quảng LingLing nếu Quan tiểu thư e ngại mình sống lâu thì mời dùng."Căn phòng chợt tĩnh lặng. Tiếng nhạc dưới lầu như mơ hồ xa xăm.Quan Nhã Lan siết chặt tay vịn ghế, giọng trở nên cứng rắn:"Cô tưởng mình có thể thắng được nhà họ Quan? Thứ hạ tiện trèo cao như cô sớm muộn cũng bị đá văng thôi."Mỹ Linh bật cười. Nụ cười rất nhạt nhưng có lực, đủ khiến người khác nghẹn họng. Giọng nói dịu mà lạnh, từng chữ từng chữ rơi xuống như băng tuyết."Thứ hạ tiện à...
Đáng tiếc người mà cô nói là 'thứ hạ tiện' ấy lại khiến Quảng thiếu tướng mỗi đêm đều không rời nổi Nhất Khanh Tửu Lâu.
Nếu ai chắc mình cao quý hơn ta, thì thử đi...
Xem người có liếc mắt nhìn cô lấy một lần không."Câu nói ấy... như một đòn chí mạng.Quan Nhã Lan mặt đỏ bừng, tay run lên, không còn lời nào để nói. Cắn răng đứng dậy, bỏ đi. Tiếng guốc va vào nền đá nghe sắc lạnh, hằn từng tiếng giận dữ.Mỹ Linh lúc này mới thong thả rót thêm chén trà, nhấp một ngụm.
Khóe môi vẫn cong cong, nụ cười bình thản như nước hồ phẳng lặng."Kẻ như cô... nếu bước thêm bước nữa,
đừng trách tôi dùng cách của tửu lầu đối đãi."Tiểu Thúy đứng ngoài nãy giờ, nghe mà ớn lạnh sống lưng.
Nàng nhịn không được, thầm nghĩ:"Nếu Thiếu tướng chọc giận cô chủ, chắc đáng thương lắm...."Chập tối. Nhất Khanh Tửu LầuÁnh đèn hoa lệ rọi xuống tấm biển khắc gỗ đỏ sẫm ánh vàng. Cửa trước vừa đón đợt khách lớn, bên trong tấp nập người, tiếng nhạc cụ mềm mại vang vọng.Tiểu Thúy hớt hải chạy vào phòng, vừa đóng cửa vừa thấp giọng:"Cô chủ... Quan Thanh Trúc đến rồi."Mỹ Linh đặt ly trà xuống, ánh mắt không đổi giọng nhẹ như gió thoảng:"Dẫn vào."Chưa đầy khắc sau, Quan Thanh Trúc xuất hiện y phục cao nhã, sườn xám đen thêu hoa sen bạc, vóc người mảnh mai mà cốt cách đoan trang. Khuôn mặt đẹp sắc sảo, ánh mắt ngạo nghễ, khóe môi vẽ một nụ cười mỏng.Mỹ Linh không đứng dậy, chỉ nghiêng đầu nhìn. Chẳng ai thấp kém hơn ai chỉ là ở chỗ này, ai đang làm chủ.Quan Thanh Trúc lên tiếng trước:"Trước giờ chỉ nghe tên, nay mới gặp. Mỹ Hồ cô quả có bản lĩnh khiến Nhất Khanh sinh động đến vậy."Mỹ Linh cười nhạt, chậm rãi rót trà cho mình, một chén đặt trước mặt Thanh Trúc."Tiểu lâu nhỏ, chẳng đáng lọt vào mắt tiểu thư Quan gia. Mời ngồi."Thanh Trúc ngồi xuống, tay lướt nhẹ miệng chén trà, không uống.
Ánh mắt chạm thẳng vào Mỹ Linh, giọng vẫn ôn hòa nhưng lạnh lẽo:"Ta đến đây... không phải để vòng vo.
Cô cũng biết, nhà họ Quảng và nhà họ Quan vốn môn đăng hộ đối,
một khi kết thông gia càng vững như thành đồng vách sắt.
Ta và Quảng thiếu tướng... từ lâu đã có hôn ước.
Mong cô hiểu vị trí của mình."Câu nói này không khác gì tát thẳng vào mặt nhưng Mỹ Linh vẫn điềm nhiên.
Cô thong thả nhấc chén trà, nhấp một ngụm, mắt cong nhẹ như chẳng nghe vào tai.Rồi cười, giọng mỏng tang:"Quan Tiểu thư... thật sự mà nói chuyện hôn sự nhà cô, nhà họ Quảng cũng đâu có ai nhắc tới trước mặt tôi. Nếu cô chắc mình có hôn ước sao không đi hỏi Quảng thiếu tướng? Mà đến đây tìm tôi... Hay là vì cô biết, Quảng LingLing đang ngủ trong lòng ai."Thanh Trúc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt tối đi nhưng vẫn giữ vẻ mỉm cười:"Nếu là tôi, tôi sẽ biết điều mà rời khỏi, tránh cho thiên hạ chê cười. Bằng không... chẳng ai cứu được cô đâu."Mỹ Linh bật cười, lần này nụ cười hẳn hoi ngọt mà sắc như nhát dao.
Cô nghiêng người về phía trước, đôi mắt đen láy như nước hồ đêm sâu, nói chậm từng chữ:"Tôi sống bằng bản lĩnh, giữ người bằng chân tình.
Nếu có ngày tôi rời, là tôi tự đi, chứ chẳng vì sợ một người đứng sau cha mẹ mình mà lớn tiếng.
Còn cô thử nhìn lại bản thân xem...
Nếu rời nhà họ Quan, liệu còn ai dám gả cô không?"Một câu này đủ khiến Quan Thanh Trúc sững người.Hai người nhìn nhau một hồi, ánh mắt giao nhau không ai nhường ai.
Cuối cùng, Thanh Trúc đứng dậy, sửa lại tay áo, giọng vẫn nhã nhặn mà sắc bén:"Tôi khuyên cô... sớm muộn cũng phải rời khỏi người ấy.
Còn tôi sớm muộn cũng sẽ danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Quảng."Mỹ Linh dựa lưng vào ghế, nhàn nhã đáp:"Cô có thể thử. Xem là Thượng tướng phu nhân hay Thiếu tướng phu nhân."Thanh Trúc mặt lạnh, không nói gì nữa, quay người rời đi.
Ánh mắt mơ hồ lộ vẻ nặng nề.Bên ngoài, đêm lạnh hơn, gió lay động đèn lồng, ánh sáng chập chờn.
Mỹ Linh ngồi một mình, khẽ siết chặt tay áo.
Nhưng khóe môi vẫn nở một nụ cười nụ cười tự tin và kiêu ngạo."Muốn tranh à? Vậy thử xem ai mới là người ở lại."Đêm muộn, Quan phủ.Trong đại sảnh nhà họ Quan, đèn chùm pha lê treo cao, ánh sáng vàng nhạt phủ lên từng bức tranh thủy mặc, từng pho tượng ngọc quý hiếm.
Quan Lão Gia Quan Quốc Hưng ngồi uy nghi ở ghế chủ vị, bộ trường sam màu trầm, tóc bạc mà thần sắc nghiêm cẩn. Bên cạnh là Quan phu nhân, và vài vị cô bác trong tộc họ.Cửa vừa mở, Quan Thanh Trúc bước vào, trên người vẫn còn mùi hương tửu lâu nhè nhẹ. Nhưng ánh mắt cô không còn sự cao ngạo lúc ban ngày mà trầm xuống, lạnh lẽo khác thường.Quan Quốc Hưng ngẩng đầu, giọng trầm:"Chuyện ta bảo đi gặp... sao rồi?"Quan Thanh Trúc siết nhẹ tay, hít một hơi, chậm rãi kể lại toàn bộ cuộc gặp với Mỹ Linh ở Nhất Khanh từng lời từng chữ không sót một chi tiết nào.
Từ ánh mắt, câu trả lời của Mỹ Linh, đến khí chất, dáng vẻ... tất cả đều khiến người nghe cảm nhận rõ sự nguy hiểm ẩn sau dáng vẻ nhu hòa đó.Quan phu nhân nghe đến đoạn:
"Nếu cô chắc mình có hôn ước sao không đi hỏi Quảng thiếu tướng? Mà đến đây tìm tôi... Hay là vì cô biết, Quảng LingLing đang ngủ trong lòng ai"
liền giận dữ vỗ bàn."Con tiện nhân đó... thật to gan! Dám cuồng vọng đến thế!"Quan Quốc Hưng vẫn im lặng, tay lần chuỗi tràng hạt, ánh mắt thâm trầm.
Mãi sau mới chậm rãi cất lời:"Ta đã nói... Mỹ Linh không phải dạng tầm thường.
Một đứa con gái đứng đầu Nhất Khanh, quen dây dưa quyền lực,
lại nắm được trái tim Quảng LingLing thì tuyệt đối không dễ thương lượng."Quan Thanh Trúc hơi cúi đầu:"Thưa cha, Mỹ Linh không hề sợ hãi cũng không nhún nhường.
Nếu để nàng ta tiếp tục ở bên Quảng LingLing, sau này e nhà họ Quan chúng ta khó mà giữ vị thế với nhà họ Quảng."Quan phu nhân nghiến răng:"Tuyệt đối không thể để một kỹ nữ trèo lên đầu chúng ta!"Quan Quốc Hưng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh đến thấu xương:"Thanh Trúc, con chuẩn bị đi.
Nếu không thể buộc Quảng LingLing thuận theo hôn ước,
thì ta sẽ tự tay khiến Nhất Khanh sụp đổ.
Một đứa kỹ nữ không có chỗ đứng thì chẳng là gì
chỉ cần ván cờ này lật, Mỹ Linh cũng chỉ là một cái xác không hơn."Quan Thanh Trúc nghe vậy, đáy mắt hiện lên tia phức tạp. Dù ghen ghét, dù đố kỵ nhưng không thể phủ nhận... Mỹ Linh thật sự có khí chất khiến người khác kiêng dè. Cô ta khẽ gật đầu: "Con hiểu rồi, thưa cha."Quan Quốc Hưng mỉm cười, tay chắp tràng hạt, giọng như tiếng gió đêm lạnh buốt:"Đánh vào Nhất Khanh chặt đứt vây cánh tình báo của Quảng LingLing, khiến Quảng Thượng tướng buộc phải nhìn Quan gia là chỗ dựa duy nhất. Còn cô ta để đó, ta có cách khiến Mỹ Linh thân bại danh liệt."Quan Thanh Trúc hơi cúi người, ánh mắt lấp lóe quyết liệt:"Vâng. Con sẽ khiến Quảng LingLing phải tự mình hối hận vì lựa chọn hôm nay."Trong sảnh lớn, không khí lạnh lẽo đến đáng sợ. Bóng đèn chùm khẽ lay động, phản chiếu ánh sáng sắc như dao lên gương mặt từng người. Một ván cờ lớn đang được bày ra mà quân tốt, quân tượng đã bắt đầu rục rịch.