LINGORM | SẮC
Chương 23: Quảng Phủ Tuyển Dâu
Sau cái hôm Quảng LingLing buông câu: "Nếu nàng ấy không có chân bước vào cửa nhà họ Quảng, thì con dùng chân bước ra khỏi cửa nhà họ Quảng."...cả nhà họ Quảng trên dưới nhỏ lớn sôi sùng sục.Quảng Thượng tướng im lặng suốt hai ngày. Đến ngày thứ ba, ông gọi họp gia tộc, mời cả mấy ông bà cô bác tới, mặt nghiêm như tuyên chiến. Ông chỉ phất tay với trợ lý:"Soạn danh sách, tuyên bố với quân khu và Cục tổ chức nhân sự nhà họ Quảng chính thức tuyển dâu cho Quảng LingLing."Cái câu "tuyển dâu cho con gái độc nhất" vừa lọt ra, khiến người nghe suýt nghẹn nước trà.Ai mà không biết trong nhà họ Quảng, Quảng LingLing là bảo bối, là người thừa kế chức vị, là sĩ quan cấp cao duy nhất trong thế hệ trẻ.
Nhưng để ép người, Quảng Thượng tướng sẵn sàng dàn trận đem cả quân khu ra làm mai.Dù ngoài mặt giữ vẻ chính trực nhưng cả quân khu thừa biết chuyện tuyển dâu này nhắm thẳng vào Nhất Khanh Tửu Lầu.Giới quân đội bàn tán, giới chính khách xì xào.
Năm, bảy nhà quyền thế, danh giá khắp thành A nhấp nhổm, chen chân xin tiến cử con gái nhà mình.Có người đẹp dịu dàng, người khéo léo giỏi giang, người gia thế vững chãi.
Tất cả đều nuôi mộng trở thành Phu nhân Thiếu tướng, lấy được trái tim Quảng LingLing để rồi một bước lên mây.Thiệp mời gửi khắp nơi, ảnh hồ sơ, lý lịch học vấn, xuất thân tràn đầy bàn nhà họ Quảng.
Buổi tiệc ra mắt đã lên lịch.
Danh sách ứng viên được niêm yết rõ ràng.Chỉ còn một người...
Vẫn sáng ra mặc quân phục oai vệ, vác súng trường đi thao trường huấn luyện lính mới.
Chiều về rảo bước về Nhất Khanh Tửu Lầu như chẳng có chuyện gì.Cả thành phố biết nhà họ Quảng đang kén dâu cho cô còn cô thì mặc kệ.Quảng LingLing, giữa những cơn sóng dư luận, vẫn bước vào Nhất Khanh Tửu Lầu bằng dáng vẻ hờ hững kiêu ngạo ấy.Vào tới phòng riêng lầu hai, cởi quân hàm, tháo mũ, cởi áo khoác, ôm Trần Mỹ Linh vào lòng như chốn duy nhất thuộc về mình.Mỹ Linh nghe tin từ sớm. Nàng không hỏi, không giận, chỉ lẳng lặng ngồi đọc sách, môi mím lại. Tối ấy, vừa thấy Quảng LingLing vào phòng, Mỹ Linh quay đi, không thèm chào, cũng chẳng thèm cười. Thậm chí khi LingLing ôm ngang hông kéo lên giường, nàng còn vùng vằng: "Chị đi mà tuyển dâu của chị đi, ôm em làm gì."Nói xong tự mình lật người quay lưng, tóc dài xõa xuống, để lại một mùi hương dịu dịu, cố tình tỏ vẻ lạnh nhạt mà tai vẫn nghe ngóng tiếng thở dài phía sau.Quảng LingLing cười khẽ. Cô đưa tay ôm chặt eo cô gái đang làm bộ giận, giọng trầm mà mềm: "Đừng quậy nữa. Tôi không có muốn tuyển dâu với tôi, chỉ muốn ban ngày ôm việc, tối về ôm em."Trần Mỹ Linh vẫn quay lưng, gương mặt trong bóng tối đỏ ửng. Miệng thì lẩm bẩm:"Vậy đừng có sáng tối ra vào Nhất Khanh nữa, ở lì nhà đi, khỏi đi đâu cho nhà chị khỏi tuyển dâu."Quảng LingLing phì cười, cúi đầu hôn lên gáy Mỹ Linh: "Ở đâu có em... chỗ đó mới là nhà."Trần Mỹ Linh nghe mà tim mềm nhũn. Vẫn cố cứng: "Thôi đi... ai mà tin lời quân nhân toàn dối ngọt ngoài miệng."Quảng LingLing kéo cả người nàng vào lòng, thì thầm bên tai: "Tim tôi bị hồ ly em ăn rồi."Không gian yên lặng.Trần Mỹ Linh mím môi. Miệng lưỡi người này nàng muốn giận cũng không được. Nhưng mà... cũng không thể tha cho dễ thế.Cô xoay người, áp má vào ngực Quảng LingLing, mắt long lanh, nói nhỏ: "Thế việc tuyển dâu ngày mai thế nào?"Quảng LingLing nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh mà kiêu ngạo: "Tôi muốn xem xem, ai dám tới ứng tuyển vị trí Quảng Thiếu phu nhân."Mỹ Linh ngẩng đầu, ngón tay khẽ gõ lên cằm cô, mắt cong cong: "Nếu mai có người đẹp thật đấy, thì sao?"Quảng LingLing ghì chặt hơn, hôn lên trán bốn năm lần như gà mổ thóc: " Xấu đẹp gì cũng không ở. Tôi về Nhất Khanh Tửu Lâu."Mỹ Linh cười khúc khích, vòng tay ôm lấy cổ cô ấy, không giả bộ lẫy nữa, môi dán sát vành tai: "Em đùa thôi, em không cần danh phận, chỉ cần mỗi đêm chị về đây, thế là đủ rồi."Quảng LingLing lại chậm rãi nói: "Ngủ đi." Nhưng trong lòng cô tự nhủ rằng rồi sẽ có một ngày, tôi cho em cái danh phận mà không ai dám xì xào nữa. Không phải 'kỹ nữ, mà Phu nhân của Thiếu tướng Quảng LingLing.Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố vẫn sáng rực, những tiếng động xa dần nhường chỗ cho sự tĩnh lặng.Bên trong căn phòng ấy, người phụ nữ quyền uy nhất nhì thành phố A và cô kỹ nữ bị thiên hạ khinh miệt, ôm nhau giữa bão giông miệng đời.Một người kiêu ngạo đến tận xương, một người dịu dàng mà quật cường.Mặc cho ngoài kia, nhà họ Quảng có tuyển dâu nghìn người...Ngày hôm sau, biệt phủ nhà họ Quảng người vào kẻ ra tấp nập cổng lớn treo cao lồng đèn đỏ, bảng hiệu "Tuyển Thê" đặt ngay chính sảnh, long trọng như ngày hội lớn.Quan khách, tướng tá, quý tộc, trưởng bối các gia tộc lớn trong thành A đều có mặt.
Danh sách ứng viên cũng toàn là những cái tên lẫy lừng, học thức cao, gia thế khủng, sắc vóc hơn người.Nổi bật nhất trong số đó Quan Thanh Trúc.Quan Thanh Trúc là thiên kim tiểu thư nhà họ Quan, một trong bốn gia tộc quân chính có máu mặt nhất nhì nước. Cha cô là Quan Quốc Hưng , Thượng tướng lục quân, quyền uy chỉ sau mỗi Quảng Thiếu Tường. Mẹ là danh môn khuê các, xuất thân dòng dõi thư hương, còn bản thân cô đẹp như một bức tượng ngọc.Mái tóc dài thẳng mượt, dáng người cao ráo, gương mặt thanh nhã mà sắc sảo.
Ánh mắt lại trầm ổn, biết khiêm nhường mà cũng biết áp người bằng thần thái.Chỉ một lần bước vào đại sảnh, Quan Thanh Trúc đã khiến bao ánh mắt phải ngưng lại.
Ngay cả Quảng Thiếu Tường cũng gật gù tán thưởng."Ngoại hình, khí chất, gia thế, trí tuệ đều có đủ.
Đúng là khuê nữ có thể làm phu nhân nhà họ Quảng."
Ông kín đáo gật đầu với lão Quản gia.Cả đại sảnh xôn xao, các tiểu thư khác ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.Nhưng tất cả náo nhiệt ấy... Quảng LingLing bước vào như thể gió lạnh tràn ngang giữa hè.Cô mặc quân phục gọn gàng, vạt áo chưa cài cúc, tóc buộc cao lộ rõ gương mặt xinh đẹp mà sắc lạnh. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nàng, hy vọng có thể thấy cô bối rối hay ít nhất cũng tỏ vẻ quan tâm.Nhưng không.Quảng LingLing thản nhiên quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trước Quan Thanh Trúc.Cô liếc từ đầu đến chân, nhàn nhạt thốt: "Cũng được... người với vượn, cỏ lúa ngang nhau."Câu nói vừa thốt ra, cả đại sảnh lặng như tờ.Quan Thanh Trúc sắc mặt biến đổi nhưng vẫn giữ lễ nghi, mỉm cười: "LingLing, tôi nghe danh chị đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt, mong sau này... có thể cùng gánh vác việc nhà họ Quảng."Quảng LingLing nhếch môi cười nhạt, giọng sắc như lưỡi dao: "Cô khỏi phải mơ. Nhà họ Quảng tôi... không tuyển tượng sáp để trưng bày."Câu nói đó khiến Quảng Thiếu Tường mặt tối sầm, gằn giọng: "Cái con bé này! Người ta là thục nữ khuê môn, biết trên biết dưới, đâu phải cái thứ tửu lầu..."Quảng LingLing đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh tanh: "Cha thích, cha cứ cưới về cho mình. Đừng kéo con vào."Các bà cô ruột của Quảng LingLing nhỏ nhẹ can ngăn, Quảng Thiếu Tường tức giận vỗ bàn.Không khí ngột ngạt, ngưng đọng lại.Quan Thanh Trúc khẽ hít sâu, vẫn giữ vẻ mặt lễ độ: "Tôi không biết trong lòng Thiếu tướng Quảng có ai nhưng nếu là kỹ nữ trong tửu lầu, e là khó giữ được mặt mũi nhà họ Quảng."Vừa dứt lời Quảng LingLing cười khẩy.Cô nhấc ly rượu trên bàn, thản nhiên uống cạn, ánh mắt sắc lẻm: "Cô muốn giữ mặt mũi cho nhà họ Quảng thì làm Phu nhân của Thượng tướng, còn tôi không cần mặt mũi, tôi phải về rửa chân cho cô kỹ nữ của tôi."Một câu dằn mặt, cả phòng không ai dám hó hé. Quan Thanh Trúc siết chặt tay, sắc mặt trắng bệch. Quảng Thiếu Tường tái mặt, đập mạnh ly xuống.Nhưng Quảng LingLing không thèm ở lại lâu, dứt khoát quay người, bước thẳng về phía cửa.Lúc sắp ra ngoài, cô dừng lại, quay đầu, ném lại một câu: "Nếu Quan tiểu thư xứng đáng, thì mời cha để cô ta bước vào cửa nhà họ Quảng. Còn con, con bước ra."Rồi đi mất.Để lại cả đại sảnh sững sờ, nghẹn họng. Quan Thanh Trúc khẽ cắn môi, lần đầu trong đời bị người khác nhục mạ thẳng thừng trước mặt bàn dân thiên hạ.
Nhưng để ép người, Quảng Thượng tướng sẵn sàng dàn trận đem cả quân khu ra làm mai.Dù ngoài mặt giữ vẻ chính trực nhưng cả quân khu thừa biết chuyện tuyển dâu này nhắm thẳng vào Nhất Khanh Tửu Lầu.Giới quân đội bàn tán, giới chính khách xì xào.
Năm, bảy nhà quyền thế, danh giá khắp thành A nhấp nhổm, chen chân xin tiến cử con gái nhà mình.Có người đẹp dịu dàng, người khéo léo giỏi giang, người gia thế vững chãi.
Tất cả đều nuôi mộng trở thành Phu nhân Thiếu tướng, lấy được trái tim Quảng LingLing để rồi một bước lên mây.Thiệp mời gửi khắp nơi, ảnh hồ sơ, lý lịch học vấn, xuất thân tràn đầy bàn nhà họ Quảng.
Buổi tiệc ra mắt đã lên lịch.
Danh sách ứng viên được niêm yết rõ ràng.Chỉ còn một người...
Vẫn sáng ra mặc quân phục oai vệ, vác súng trường đi thao trường huấn luyện lính mới.
Chiều về rảo bước về Nhất Khanh Tửu Lầu như chẳng có chuyện gì.Cả thành phố biết nhà họ Quảng đang kén dâu cho cô còn cô thì mặc kệ.Quảng LingLing, giữa những cơn sóng dư luận, vẫn bước vào Nhất Khanh Tửu Lầu bằng dáng vẻ hờ hững kiêu ngạo ấy.Vào tới phòng riêng lầu hai, cởi quân hàm, tháo mũ, cởi áo khoác, ôm Trần Mỹ Linh vào lòng như chốn duy nhất thuộc về mình.Mỹ Linh nghe tin từ sớm. Nàng không hỏi, không giận, chỉ lẳng lặng ngồi đọc sách, môi mím lại. Tối ấy, vừa thấy Quảng LingLing vào phòng, Mỹ Linh quay đi, không thèm chào, cũng chẳng thèm cười. Thậm chí khi LingLing ôm ngang hông kéo lên giường, nàng còn vùng vằng: "Chị đi mà tuyển dâu của chị đi, ôm em làm gì."Nói xong tự mình lật người quay lưng, tóc dài xõa xuống, để lại một mùi hương dịu dịu, cố tình tỏ vẻ lạnh nhạt mà tai vẫn nghe ngóng tiếng thở dài phía sau.Quảng LingLing cười khẽ. Cô đưa tay ôm chặt eo cô gái đang làm bộ giận, giọng trầm mà mềm: "Đừng quậy nữa. Tôi không có muốn tuyển dâu với tôi, chỉ muốn ban ngày ôm việc, tối về ôm em."Trần Mỹ Linh vẫn quay lưng, gương mặt trong bóng tối đỏ ửng. Miệng thì lẩm bẩm:"Vậy đừng có sáng tối ra vào Nhất Khanh nữa, ở lì nhà đi, khỏi đi đâu cho nhà chị khỏi tuyển dâu."Quảng LingLing phì cười, cúi đầu hôn lên gáy Mỹ Linh: "Ở đâu có em... chỗ đó mới là nhà."Trần Mỹ Linh nghe mà tim mềm nhũn. Vẫn cố cứng: "Thôi đi... ai mà tin lời quân nhân toàn dối ngọt ngoài miệng."Quảng LingLing kéo cả người nàng vào lòng, thì thầm bên tai: "Tim tôi bị hồ ly em ăn rồi."Không gian yên lặng.Trần Mỹ Linh mím môi. Miệng lưỡi người này nàng muốn giận cũng không được. Nhưng mà... cũng không thể tha cho dễ thế.Cô xoay người, áp má vào ngực Quảng LingLing, mắt long lanh, nói nhỏ: "Thế việc tuyển dâu ngày mai thế nào?"Quảng LingLing nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh mà kiêu ngạo: "Tôi muốn xem xem, ai dám tới ứng tuyển vị trí Quảng Thiếu phu nhân."Mỹ Linh ngẩng đầu, ngón tay khẽ gõ lên cằm cô, mắt cong cong: "Nếu mai có người đẹp thật đấy, thì sao?"Quảng LingLing ghì chặt hơn, hôn lên trán bốn năm lần như gà mổ thóc: " Xấu đẹp gì cũng không ở. Tôi về Nhất Khanh Tửu Lâu."Mỹ Linh cười khúc khích, vòng tay ôm lấy cổ cô ấy, không giả bộ lẫy nữa, môi dán sát vành tai: "Em đùa thôi, em không cần danh phận, chỉ cần mỗi đêm chị về đây, thế là đủ rồi."Quảng LingLing lại chậm rãi nói: "Ngủ đi." Nhưng trong lòng cô tự nhủ rằng rồi sẽ có một ngày, tôi cho em cái danh phận mà không ai dám xì xào nữa. Không phải 'kỹ nữ, mà Phu nhân của Thiếu tướng Quảng LingLing.Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố vẫn sáng rực, những tiếng động xa dần nhường chỗ cho sự tĩnh lặng.Bên trong căn phòng ấy, người phụ nữ quyền uy nhất nhì thành phố A và cô kỹ nữ bị thiên hạ khinh miệt, ôm nhau giữa bão giông miệng đời.Một người kiêu ngạo đến tận xương, một người dịu dàng mà quật cường.Mặc cho ngoài kia, nhà họ Quảng có tuyển dâu nghìn người...Ngày hôm sau, biệt phủ nhà họ Quảng người vào kẻ ra tấp nập cổng lớn treo cao lồng đèn đỏ, bảng hiệu "Tuyển Thê" đặt ngay chính sảnh, long trọng như ngày hội lớn.Quan khách, tướng tá, quý tộc, trưởng bối các gia tộc lớn trong thành A đều có mặt.
Danh sách ứng viên cũng toàn là những cái tên lẫy lừng, học thức cao, gia thế khủng, sắc vóc hơn người.Nổi bật nhất trong số đó Quan Thanh Trúc.Quan Thanh Trúc là thiên kim tiểu thư nhà họ Quan, một trong bốn gia tộc quân chính có máu mặt nhất nhì nước. Cha cô là Quan Quốc Hưng , Thượng tướng lục quân, quyền uy chỉ sau mỗi Quảng Thiếu Tường. Mẹ là danh môn khuê các, xuất thân dòng dõi thư hương, còn bản thân cô đẹp như một bức tượng ngọc.Mái tóc dài thẳng mượt, dáng người cao ráo, gương mặt thanh nhã mà sắc sảo.
Ánh mắt lại trầm ổn, biết khiêm nhường mà cũng biết áp người bằng thần thái.Chỉ một lần bước vào đại sảnh, Quan Thanh Trúc đã khiến bao ánh mắt phải ngưng lại.
Ngay cả Quảng Thiếu Tường cũng gật gù tán thưởng."Ngoại hình, khí chất, gia thế, trí tuệ đều có đủ.
Đúng là khuê nữ có thể làm phu nhân nhà họ Quảng."
Ông kín đáo gật đầu với lão Quản gia.Cả đại sảnh xôn xao, các tiểu thư khác ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ.Nhưng tất cả náo nhiệt ấy... Quảng LingLing bước vào như thể gió lạnh tràn ngang giữa hè.Cô mặc quân phục gọn gàng, vạt áo chưa cài cúc, tóc buộc cao lộ rõ gương mặt xinh đẹp mà sắc lạnh. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía nàng, hy vọng có thể thấy cô bối rối hay ít nhất cũng tỏ vẻ quan tâm.Nhưng không.Quảng LingLing thản nhiên quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trước Quan Thanh Trúc.Cô liếc từ đầu đến chân, nhàn nhạt thốt: "Cũng được... người với vượn, cỏ lúa ngang nhau."Câu nói vừa thốt ra, cả đại sảnh lặng như tờ.Quan Thanh Trúc sắc mặt biến đổi nhưng vẫn giữ lễ nghi, mỉm cười: "LingLing, tôi nghe danh chị đã lâu, hôm nay mới có dịp gặp mặt, mong sau này... có thể cùng gánh vác việc nhà họ Quảng."Quảng LingLing nhếch môi cười nhạt, giọng sắc như lưỡi dao: "Cô khỏi phải mơ. Nhà họ Quảng tôi... không tuyển tượng sáp để trưng bày."Câu nói đó khiến Quảng Thiếu Tường mặt tối sầm, gằn giọng: "Cái con bé này! Người ta là thục nữ khuê môn, biết trên biết dưới, đâu phải cái thứ tửu lầu..."Quảng LingLing đứng thẳng lưng, ánh mắt lạnh tanh: "Cha thích, cha cứ cưới về cho mình. Đừng kéo con vào."Các bà cô ruột của Quảng LingLing nhỏ nhẹ can ngăn, Quảng Thiếu Tường tức giận vỗ bàn.Không khí ngột ngạt, ngưng đọng lại.Quan Thanh Trúc khẽ hít sâu, vẫn giữ vẻ mặt lễ độ: "Tôi không biết trong lòng Thiếu tướng Quảng có ai nhưng nếu là kỹ nữ trong tửu lầu, e là khó giữ được mặt mũi nhà họ Quảng."Vừa dứt lời Quảng LingLing cười khẩy.Cô nhấc ly rượu trên bàn, thản nhiên uống cạn, ánh mắt sắc lẻm: "Cô muốn giữ mặt mũi cho nhà họ Quảng thì làm Phu nhân của Thượng tướng, còn tôi không cần mặt mũi, tôi phải về rửa chân cho cô kỹ nữ của tôi."Một câu dằn mặt, cả phòng không ai dám hó hé. Quan Thanh Trúc siết chặt tay, sắc mặt trắng bệch. Quảng Thiếu Tường tái mặt, đập mạnh ly xuống.Nhưng Quảng LingLing không thèm ở lại lâu, dứt khoát quay người, bước thẳng về phía cửa.Lúc sắp ra ngoài, cô dừng lại, quay đầu, ném lại một câu: "Nếu Quan tiểu thư xứng đáng, thì mời cha để cô ta bước vào cửa nhà họ Quảng. Còn con, con bước ra."Rồi đi mất.Để lại cả đại sảnh sững sờ, nghẹn họng. Quan Thanh Trúc khẽ cắn môi, lần đầu trong đời bị người khác nhục mạ thẳng thừng trước mặt bàn dân thiên hạ.