LINGORM | SẮC

Chương 22: Bảo Vật Trời Ban



Trong phòng khách phủ Quảng gia, Quảng Thiếu Tường ngồi thẳng lưng sau chiếc bàn lim khảm ngọc. Ông ta, với gương mặt từng trải sương gió chiến trường, mắt sâu như giếng cổ, vừa uy nghi vừa lạnh lùng.

Quân phục Thượng tướng trên người vẫn còn nguyên nếp gấp, vai đeo đầy huân chương, chính là biểu tượng quyền uy của nhà họ Quảng suốt bao đời.

Đối diện ông là Quảng LingLing bộ quân phục Thiếu tướng trên người cũng sắc sảo, khí thế không hề thua kém.

"Về nhà ở."
Giọng Quảng Thiếu Tường vang lên, không chút thương lượng.

"Đường đường là một Thiếu tướng, mà sáng ra đêm vào tửu lầu như chỗ không người. Con tưởng nhà họ Quảng này không cần thể diện nữa à? Để ngoài mặt không ai nói nhưng sau lưng thiên hạ đàm tiếu đầy đầu rồi!"

Quảng LingLing đứng đó, trên người vẫn là quân phục mới nguyên chưa tháo quân hàm.
Đôi mắt đen sâu, lạnh và kiêu ngạo cái dáng đứng thẳng lưng, vai rộng ấy là di truyền của nhà họ Quảng.
Nhưng khác một điều trái tim cô không đặt ở nơi mà Quảng Thiếu Tường muốn.

"Nếu người muốn con về, cũng được. Nhưng Trần Mỹ Linh phải được kiệu tám người khiêng, rước về phủ Quảng gia, danh chính ngôn thuận. Một lễ cũng không được thiếu."

Giọng nàng bình thản, không một tia lay động như thể đang báo cáo một kế hoạch tác chiến chứ không phải nói về người con gái khiến cả nhà họ Quảng phải lắc đầu dè bỉu.

Không khí trong phòng bỗng hạ xuống mấy độ.
Quảng Thiếu Tường mặt trầm như nước đá, đập mạnh chén trà xuống bàn:

"Một đứa kỹ nữ dưới đáy xã hội, không có cửa để bước vô nhà họ Quảng!"

Câu nói nặng tựa ngàn cân, từng chữ như lưỡi dao rạch sâu vào khoảng không.
Nhưng Quảng LingLing không nhíu mày lấy một lần.
Cô tiến lên, áo quân phục chỉnh tề, quân hàm lấp lánh dưới ánh đèn, dáng vẻ cao lớn mà lạnh lùng, đứng thẳng trước mặt người cha là anh hùng trong mắt mình năm nào:

Giọng nàng vang lên, từng chữ rành mạch như một mệnh lệnh:

"Nếu nàng ấy không có cửa bước chân vào nhà họ Quảng thì Quảng LingLing con dựng cửa cõng người vào hoặc con bước ra khỏi cửa nhà họ Quảng."

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ.

Câu nói vừa dứt, cả căn phòng như bị bóp nghẹt.

Quảng Thiếu Tường sững người.

Quảng Thiếu Tường ngước mắt lên nhìn đứa con gái mình từng tự hào nhất, ánh mắt phức tạp.

Trong phút chốc, ông như nhìn lại một bản sao khác của chính mình thuở trẻ: Cứng đầu, ngang ngạnh, không phục ai, dám vì một người mà chống lại cả thiên hạ.

Ông từng nghĩ con gái mình chỉ là mê muội nhất thời.
Từng tin rằng chỉ cần ông lên tiếng, lấy tình cha con, lấy trách nhiệm và danh dự ra ép, nó sẽ phải khuất phục.
Giống như bao thế hệ nhà họ Quảng lấy quân kỷ mà trị gia, lấy mệnh lệnh mà dập dục vọng.

Nhưng giờ, ông nhìn thấy trong mắt Quảng LingLing không phải là sự chống đối của một đứa con nít bướng bỉnh, mà là cái lạnh của một người đã chọn xong con đường, không quay đầu.

Ánh mắt Quảng LingLing vẫn điềm nhiên nhưng sâu thẳm trong đó là sự đau đớn mà cô không để lộ.

Cô biết bước khỏi cửa nhà họ Quảng, đồng nghĩa cắt đứt hậu thuẫn, từ bỏ danh phận, từ bỏ bao năm vinh quang gầy dựng.
Nhưng Mỹ Linh xứng đáng được yêu thương, được danh phận.

Ông nhắm mắt, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch.

"Con... vì một con đàn bà mà đoạn tuyệt với tổ tiên với gia phong tổ tông?"

Quảng LingLing nhẹ nhàng đáp:

"Con vì người con yêu. Còn nếu tổ tông tổ tiên chỉ tồn tại để trói buộc lấy đời người, thì dù là nhà họ Quảng này có to lớn đến đâu, cũng không giữ nổi con."

Nói rồi, cô cúi người chào Quảng Thiếu Tường, quay lưng đi thẳng.

Cùng lúc đó, ở Nhất Khanh Tửu Lầu, Giữa ánh đèn vàng nhạt, Mỹ Linh đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ lầu hai, tóc dài xõa nhẹ, tay vuốt vuốt cốc trà còn nóng.
Một thuộc hạ của nàng, trong bộ áo gấm đen, khẽ ghé sát tai:

"Cô chủ, vừa có tin Phó Tư lệnh Quảng cãi nhau một trận với Thượng tướng Quảng Thiếu Tường. Nghe nói... Quảng thiếu muốn kiệu 8 người cưới cô nhưng Thượng tướng ngăn cấm, còn... còn sỉ nhục cô."

Mỹ Linh ngẩng lên, đôi môi mím chặt.

"Lặp lại những gì ngươi nghe được, một chữ cũng không được phép sai."

Nàng từng nghĩ, chuyện tình này sẽ chẳng bao giờ có kết thúc đẹp.

Bởi vì nàng biết rõ thân phận mình, biết rõ xã hội này, biết rõ cái tên Trần Mỹ Linh gắn liền với cái mác "kỹ nữ tửu lầu".

Nàng biết... những người đàn bà như nàng, dù có yêu đến đâu, cũng chỉ là một cánh hoa mọc ở bùn lầy.

Mà nhà họ Quảng, là một tòa tháp sừng sững, chẳng bao giờ đón nhận thứ hoa dại ấy.

Nhưng khi nghe thuộc hạ kể lại câu cuối cùng...

"Thiếu tướng nói: 'Nếu người không có cửa bước chân vào nhà họ Quảng thì Thiếu tướng dựng cửa cõng người vào hoặc ngài ấy bước ra khỏi cửa nhà họ Quảng' sau đó Thiếu tướng về Bộ Tư lệnh."

Mỹ Linh khựng người.

"Lui đi. Nhớ theo sát bảo vệ Thiếu tướng."

"Dạ."

Cô vừa nghe báo cáo xong, khóe môi cong nhẹ, nụ cười như ánh trăng đầu xuân, vừa dịu dàng, vừa như nhặt được thứ quý giá.

Nàng mỉm cười. Một nụ cười nhẹ mà đẹp đến mê người.
Nụ cười của người đàn bà lần đầu tiên nhận ra, dù thiên hạ có ruồng bỏ mình, thì vẫn có một người vì mình mà dám phản bội lại cả thế gian.

Nhưng trong mắt Mỹ Linh là một sự dịu dàng không thể che giấu.

"Quảng LingLing chị... điên thật rồi." Nàng thì thầm một mình.

Ánh mắt Mỹ Linh lóe sáng, cô xoay người, nhìn về phía cổng tửu lầu, tự nhủ:

"Cuối cùng cũng trời cũng ban bảo vật mà số phận nợ mình bấy lâu nay."

Chương trước Chương tiếp
Loading...