LINGORM | SẮC
Chương 21: Nhậm Chức
Ánh nắng sớm xuyên qua lớp rèm mỏng, chiếu lên quân phục đặt ngay ngắn trên ghế.Quảng LingLing mặc vào từng cúc áo một, động tác gọn gàng, sắc sảo. Từ bộ quân phục cho đến thần sắc, mọi thứ đều mang theo khí thế của một người đã cầm quân mười mấy năm, lạnh lùng, trầm ổn, không một khe hở.Mỹ Linh tựa cửa, tay cầm ly trà nóng, ánh mắt dõi theo từng động tác của cô. Trong đáy mắt là thứ tình cảm mà chính nàng cũng không rõ vừa ngưỡng mộ, vừa tiếc nuối, lại vừa tham lam.Quảng LingLing quay lại, đứng thẳng người, mũ quân hàm kẹp nơi tay, nhìn thẳng vào Mỹ Linh."Tôi đi."Mỹ Linh cười nhạt, nhấc ly trà chạm vào môi, không trả lời. Khi cô quay người bước đi, Mỹ Linh gọi khẽ:"Này... Phó Tư lệnh Quảng."Quảng LingLing dừng bước. Mỹ Linh nhìn thẳng vào cô, cười nhẹ:"Đi làm người tốt cho giỏi vào. Kẻo ngày nào đó, em phải bỏ tiền mua tin tình báo cho chị đấy."Quảng LingLing cười khẽ, quay lại, bước tới, không nói một lời, cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng.
Một nụ hôn rất nhẹ như lời cam kết lặng thinh. Rồi quay lưng đi thẳng. Mỹ Linh đứng nguyên ở đó, ngón tay mân mê vành ly, môi còn lưu lại vị bạc hà mát lạnh của cô.Chỉ thốt khẽ:"Em chờ..."Buổi tối.Nhất Vạn Tửu Lâu vẫn huyên náo như thường. Nhưng trong phòng trên tầng hai, chỉ có Mỹ Hồ ngồi một mình. Màn hình lớn đối diện đang truyền trực tiếp lễ nhậm chức của Phó Tư lệnh Bộ Tư lệnh Cảnh sát Cơ động thành phố A Quảng LingLing.Tiếng quân nhạc trầm hùng, tiếng giới thiệu dõng dạc.Cô trong quân phục chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, thần sắc uy nghiêm tiến lên bục.
Dáng vẻ ấy khiến vô số người ngưỡng vọng.Trần Mỹ Linh ngồi đó, rót cho mình chén rượu, ánh mắt nửa cười nửa mỉa."Nhìn chị xem... Đẹp như thế, giỏi như thế, cao cao tại thượng như thế... Vậy mà vẫn là người của em."Tiếng rượu chảy vào chén vang lên nhẹ nhàng.
Nàng nhấc chén, đưa lên ngang mày, mắt không rời khỏi màn hình:"Chúc mừng chị, Phó Tư lệnh Quảng.
Còn em bà chủ Nhất Vạn vẫn sẽ tiếp tục cai quản cái thế giới ngầm này.
Khi nào chị cần... cứ đến mà mua.
Tình báo, hay chính... cả em."Nàng uống cạn, đôi mắt sâu như đáy hồ đêm, long lanh mà yên tĩnh. Trong một khoảnh khắc, dưới ánh đèn vàng nhạt, Mỹ Linh đẹp đến mức khiến người khác hoảng sợ.Nàng bật cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng cả căn phòng:"Phó Tư lệnh Quảng... Chị đánh dấu lên tôi rồi, cả đời này chị phải phụ trách."Gió cuối đông thổi từng cơn se lạnh, ánh đèn cao áp hắt xuống mặt đường loang loáng ánh sáng màu mật ong.Văn phòng Bộ Tư lệnh nằm ở tầng cao nhất.Quảng LingLing đứng trước cửa sổ sát đất, tay còn cầm bản hồ sơ chưa lật, ánh mắt vượt qua ngàn vạn ánh đèn đường phía dưới, hồi tưởng nơi ban công tầng hai của tòa Nhất Khanh tửu lâu kia. Trong lòng như có một ngọn sóng lặng lẽ vỗ về:"Em thích ở lại với thế giới ngầm ấy, tôi không ngăn.
Nhưng đời này, em chạy đi đâu... cũng chỉ là người của tôi."Ngoài cửa sổ, gió thổi lá cây lao xao, thành phố về khuya rực rỡ ánh đèn nhưng hai người họ... như hai đốm lửa ngầm đang cháy trong hai thế giới đối lập, ánh sáng duy nhất phản chiếu vào nhau.Kể từ đêm trúng thuốc ấy, chẳng ai trong hai người còn nhắc lại. Nhưng trong lòng cả hai đều rõ. Cái dây xích vô hình ấy, đã khóa chặt rồi. Dù là ai buông tay trước, cũng phải chôn cùng.
Một nụ hôn rất nhẹ như lời cam kết lặng thinh. Rồi quay lưng đi thẳng. Mỹ Linh đứng nguyên ở đó, ngón tay mân mê vành ly, môi còn lưu lại vị bạc hà mát lạnh của cô.Chỉ thốt khẽ:"Em chờ..."Buổi tối.Nhất Vạn Tửu Lâu vẫn huyên náo như thường. Nhưng trong phòng trên tầng hai, chỉ có Mỹ Hồ ngồi một mình. Màn hình lớn đối diện đang truyền trực tiếp lễ nhậm chức của Phó Tư lệnh Bộ Tư lệnh Cảnh sát Cơ động thành phố A Quảng LingLing.Tiếng quân nhạc trầm hùng, tiếng giới thiệu dõng dạc.Cô trong quân phục chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, thần sắc uy nghiêm tiến lên bục.
Dáng vẻ ấy khiến vô số người ngưỡng vọng.Trần Mỹ Linh ngồi đó, rót cho mình chén rượu, ánh mắt nửa cười nửa mỉa."Nhìn chị xem... Đẹp như thế, giỏi như thế, cao cao tại thượng như thế... Vậy mà vẫn là người của em."Tiếng rượu chảy vào chén vang lên nhẹ nhàng.
Nàng nhấc chén, đưa lên ngang mày, mắt không rời khỏi màn hình:"Chúc mừng chị, Phó Tư lệnh Quảng.
Còn em bà chủ Nhất Vạn vẫn sẽ tiếp tục cai quản cái thế giới ngầm này.
Khi nào chị cần... cứ đến mà mua.
Tình báo, hay chính... cả em."Nàng uống cạn, đôi mắt sâu như đáy hồ đêm, long lanh mà yên tĩnh. Trong một khoảnh khắc, dưới ánh đèn vàng nhạt, Mỹ Linh đẹp đến mức khiến người khác hoảng sợ.Nàng bật cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng cả căn phòng:"Phó Tư lệnh Quảng... Chị đánh dấu lên tôi rồi, cả đời này chị phải phụ trách."Gió cuối đông thổi từng cơn se lạnh, ánh đèn cao áp hắt xuống mặt đường loang loáng ánh sáng màu mật ong.Văn phòng Bộ Tư lệnh nằm ở tầng cao nhất.Quảng LingLing đứng trước cửa sổ sát đất, tay còn cầm bản hồ sơ chưa lật, ánh mắt vượt qua ngàn vạn ánh đèn đường phía dưới, hồi tưởng nơi ban công tầng hai của tòa Nhất Khanh tửu lâu kia. Trong lòng như có một ngọn sóng lặng lẽ vỗ về:"Em thích ở lại với thế giới ngầm ấy, tôi không ngăn.
Nhưng đời này, em chạy đi đâu... cũng chỉ là người của tôi."Ngoài cửa sổ, gió thổi lá cây lao xao, thành phố về khuya rực rỡ ánh đèn nhưng hai người họ... như hai đốm lửa ngầm đang cháy trong hai thế giới đối lập, ánh sáng duy nhất phản chiếu vào nhau.Kể từ đêm trúng thuốc ấy, chẳng ai trong hai người còn nhắc lại. Nhưng trong lòng cả hai đều rõ. Cái dây xích vô hình ấy, đã khóa chặt rồi. Dù là ai buông tay trước, cũng phải chôn cùng.