LINGORM | SẮC

Chương 20: Phó Tư Lệnh



Sau trận càn quét Hiệp Nghĩa Hội, khi mọi thứ đã yên vị trên bàn của Viện Kiểm sát, một buổi chiều sương mù giăng nhẹ phủ lấy Thành phố A.

Trong văn phòng Bộ Tư lệnh, Quảng Thiếu Tường, Thượng tướng Thứ trưởng Bộ Công An Quốc Gia, tóc hoa râm nhưng lưng vẫn thẳng như kẻ đứng trên chiến tuyến cả đời, ánh mắt sâu và lạnh như hồ nước mùa đông.

Ông nhìn Quảng LingLing con gái ông, người vừa từ máu tanh về, vẫn mặc quân phục, thẳng tắp, sắc lạnh.

Giọng ông trầm trầm, chậm rãi như nhát dao cắt xuống mặt hồ tĩnh lặng:

"Quảng LingLing, về đi. Mười sáu năm là quá đủ. Không cần nằm vùng nữa. Nhận chức Phó Tư lệnh chính thức, đứng ra chính diện. Từ nay, con không phải là con gái nuôi của ai hết chỉ còn là Quảng LingLing, con gái Quảng Thiếu Tường, quân hàm Thiếu tướng, lệnh từ Bộ."

Ông đặt lên bàn tờ lệnh bổ nhiệm, con dấu đỏ chót như một nhát dao chém ngang vận mệnh.

Quảng LingLing đứng im. Một lúc lâu sau, cô cúi đầu:

"Cha... con... Con xin phép... thêm một thời gian nữa."

Giọng Quảng Thiếu Tường như quát khẽ, không cao nhưng rền vang:

"Không được! Đủ rồi!
Con là quân nhân mà quân nhân thì phải biết khi nào buông súng, khi nào cầm súng.
Con đã dọn xong bãi chiến trường. Việc còn lại là của tòa án, của quân pháp, của Quốc Gia. Con còn ở dưới đó... sớm muộn cũng chết oan mạng như mẹ con năm xưa thôi!"

Câu cuối khiến căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Quảng LingLing ngẩng đầu, mắt hơi ươn ướt không phải vì sợ, mà vì nghe đến mẹ.
Cô đứng thẳng, gật đầu thật thấp:

"Con rõ rồi. Con sẽ nhận chức."

Quảng Thiếu Tường nhìn cô thật lâu, rồi chậm rãi đứng dậy, vỗ vai một cái:

"Từ nay... Thành phố A này, sẽ có một người tên Quảng LingLing... đường đường chính chính... Không còn nằm trong bóng tối. Mà là chính tay cầm kiếm, cầm quyền."

Đêm ấy, trong căn phòng riêng tầng trên của Nhất Khanh Tửu Lâu.
Gió thổi nhẹ, đèn vàng hắt lên khuôn mặt hai người đàn bà đẹp đến mức không thể chạm vào.

Quảng LingLing ngồi tựa vào đầu giường, tóc vẫn còn mùi khói súng, áo khoác quân phục vắt hờ nơi ghế. Trần Mỹ Linh ngả vào lòng cô, tóc dài phủ ngang ngực, đôi tay mềm mại siết chặt vạt áo quân nhân lạnh lẽo.

Trong im lặng, Quảng LingLing siết chặt vòng tay, cằm tựa vào tóc nàng, khẽ thì thầm giọng trầm thấp, chậm rãi như thể đang kể lại cho chính mình nghe:

"Hồi mười tám tuổi, tôi từng nghĩ... nếu một ngày nào đó chết đi trong đêm, không ai nhận xác... cũng chẳng sao.
Chỉ cần sạch sẽ, không phản bội Tổ quốc là đủ.
Mười sáu năm... mỗi ngày tỉnh dậy, đều không biết mình còn sống được bao lâu.
Mỗi cái bắt tay... mỗi nụ cười... đều không biết sau lưng cầm dao hay súng."

Cô khẽ siết Mỹ Linh chặt hơn, hôn nhẹ lên mái tóc nàng, ánh mắt ánh lên một tia đau đáu pha lẫn chua xót.

"Bây giờ... cha gọi về.
Nói với tôi rằng: 'Quảng LingLing, từ nay là người của ánh sáng, không còn nằm trong bóng tối nữa.' Thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu."

Mỹ Linh ngước lên, đôi mắt hằn ươn ướt ánh nước. Nàng đưa tay vuốt nhẹ gương mặt góc cạnh của người phụ nữ trước mặt. Mỹ Linh cười nhẹ nhưng giọng lại nghèn nghẹn:

"Chị về làm Phó Tư lệnh của chị, em làm phận kỹ nữ của em. Nhưng ai dám động vào chị... em lấy mạng hắn."

Quảng LingLing bật cười khẽ, nụ cười hiếm hoi không lạnh lẽo, mà dịu dàng đến lạ. Cô vuốt má Mỹ Linh, nói chậm từng chữ:

"Không cần. Chỉ cần ở đây, mỗi tối để tôi ôm thế này...Là đủ. 

Từ mai... tôi không còn là người của Hiệp Nghĩa Hội, không còn là con nuôi ai...

Tôi là Quảng LingLing người của em."

Mỹ Linh lần đầu tiên trong đời, cười mà lệ tràn mi. Nàng vùi vào ngực cô, chỉ khẽ đáp:

"Được... Thiếu tướng của em."

Ngoài cửa sổ, đèn phố lập lòe, tựa như những vệt máu mờ trên vạt áo quân phục cũ.

Giọng Quảng LingLing khàn khàn, rất khẽ nhưng dứt khoát:

"Mỹ Linh...
Tôi muốn em... theo tôi. Bàn giao Nhất Vạn tửu lâu đi, tôi sẽ giữ em ở bên, danh chính ngôn thuận, bên cạnh Phó Tư lệnh Quảng. Muốn gì, tôi cho em cái đó. Muốn danh, có danh. Muốn quyền, có quyền. Muốn tên, tôi cho em họ Quảng."

Mỹ Linh khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ như gió đêm nhưng lại buốt vào tim người nghe. Nàng ngẩng đầu, hôn lên cằm cô một cái, thì thầm:

"Chị tưởng chị là ai mà muốn thu phục được em?
Em là bà chủ của Nhất Vạn, là người đứng sau mạng lưới tình báo lớn nhất nước này. Đám quan chức ngoài mặt cúi chào chị nhưng sau lưng phải xin thông tin từ chỗ em.
Nếu em đi theo chị... thì ai sẽ quản cái thiên hạ này cho em?"

Quảng LingLing bật cười, nụ cười trầm thấp, vừa bất đắc dĩ vừa bất lực. Cô cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ Mỹ Linh, tham lam hít lấy hương thơm quen thuộc ấy, thì thầm:

"Tôi biết...

Em tham quyền, tham thế. Tham tự do. Cái gì cũng tham, chỉ là... tham mỗi tôi, thì chưa."

Mỹ Linh cười rũ, tiếng cười như chuông bạc giữa đêm. Nàng ôm lấy mặt LingLing, nhìn sâu vào mắt cô:

"Sai rồi...
Cái gì em cũng muốn. Chỉ là... tham chị mà không muốn làm người đứng sau. Tham chị... nhưng vẫn muốn làm bà chủ Nhất Vạn. Muốn ôm cả thiên hạ dưới váy em, rồi chị mới ôm em vào lòng."

Câu nói ấy làm Quảng LingLing khựng lại.

Cô cười khẽ, lần đầu tiên trong mười sáu năm, có một người dám nói với cô như vậy.

Dám tham vọng, dám tự phụ, dám yêu cô theo cái cách ngông cuồng nhất.

Quảng LingLing ôm chặt lấy Mỹ Linh, mắt khép lại, mệt mỏi mà bình yên.

"Tùy em. Tôi chỉ có một yêu cầu em đừng để ai khác chạm vào em.
Nếu không... tôi chưa buông súng, vẫn có thể giết người."

Mỹ Linh cười, ghì chặt cô vào lòng, giọng mềm như nhung:

"Yêntâm, Phó Tư lệnh Quảng. Cái thân này, chỉ có chị mới chịu nổi. Ngoài chị ra...chẳng ai nuôi nổi tham vọng của em đâu."

Chương trước Chương tiếp
Loading...