LINGORM | SẮC
Chương 19: Chấm Dứt
Canh Tuất, trời đổ mưa nhẹ.Quảng LingLing ngồi trong phòng tầng hai của Nhất Khanh Tửu Lâu ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt tuyệt mỹ như băng ngọc. Bàn tay nàng cầm di động, giọng trầm trầm mà trong trẻo, rót vào đầu dây bên kia:"Tôi, Quảng LingLing, Phó Tư lệnh Bộ Tư lệnh Cảnh sát Cơ động. Kích hoạt kế hoạch "Tuyệt Ảnh."
Tất cả đội đặc nhiệm số 9, phối hợp Cục Tình báo Quốc gia. Trong vòng 1 tiếng, chặn đường, bắt sống Lữ Thành Hảo. Còn lại, ai chống-bắn."Bên kia lặng vài giây, rồi giọng trầm của Tham mưu trưởng vang lên:"Rõ."Một tiếng "tách", nàng cúp máy. Mỹ Linh ngồi bên cạnh, áo ngủ lụa trắng rũ vai, khẽ cười:"Chị à, nhanh thế à?"Quảng LingLing đứng dậy, khoác áo măng tô đen, cài lại khuy cổ. Đôi mắt cô ánh lên thứ ánh sáng lạnh như lưỡi dao lướt qua cổ họng kẻ thù:"Bắt sớm, chết sớm, để lão chết sớm xem như là món quà chị tặng lão.""Vì điều gì?""Vì để chị gặp được em."Mỹ Linh cong môi cười, ngả người tựa vào sofa, ánh mắt như hồ ly chờ xem một ván kịch hay.Canh Hợi, Thành phố ATrong bóng tối đặc quánh mùi máu và thuốc súng, sấm sét rền vang.
Hiệp Nghĩa Hội vừa kết thúc một buổi giao dịch bí mật cuối cùng tại kho hàng số 14 ven sông Đông.Bỗng Từ bốn phía, từng chiếc xe quân dụng, từng tổ Cảnh sát Cơ động và đặc nhiệm áo đen đổ xuống như thác, vây kín toàn bộ khu vực trong vòng ba phút. Đèn pha rọi trắng cả mặt sông. Tiếng loa sắc lẹm phá tan màn đêm:"Tất cả bỏ vũ khí! Quỳ xuống, giơ tay lên đầu! Ai chống trả bắn chết tại chỗ!"Đứng trước hàng quân chính là Quảng LingLing. Bộ quân phục tác chiến đen tuyền, cấp hiệu lấp loáng dưới ánh đèn. Tay phải đặt trên thắt lưng, ánh mắt như lưỡi dao quét qua từng kẻ, từng họng súng lén lút trong bóng tối.Lữ Thành Hảo từ trong kho bước ra. Vừa thấy cô, sắc mặt lão tái mét. Ông ta run tay, chưa kịp mở miệng thì Quảng LingLing đã cất giọng lạnh như lưỡi thép:"Lữ Thành Hảo. Tội danh: buôn bán vũ khí, ma túy, rửa tiền, mưu sát cán bộ cấp cao, cấu kết nội bộ phản quốc. Tôi Phó Tư lệnh Bộ Tư lệnh Cảnh sát Cơ động Thành phố A chính thức tuyên bố, ông đã bị bắt."Lữ Thành Hảo nghiến răng, ánh mắt đỏ ngầu:"Con khốn... mày dám?!"Quảng LingLing cười nhạt, chậm rãi tiến lại gần, tay cầm chiếc còng số 8 sáng loáng, cúi người sát tai lão, giọng đủ chỉ hai người nghe:"Nguyệt chết rồi, ông sống làm gì? Nể tình ông không phản kháng, tôi nói cho ông một bí mật. Người ông mê lụy mười mấy năm là người ban cho ông bản án tử."Ánh mắt Lữ Thành Hảo trợn ngược, đồng tử co rút.
Còn chưa kịp phản ứng "cạch" chiếc còng lạnh ngắt siết vào cổ tay ông ta.Cùng lúc đó Ở ba khu vực: biệt thự Dư Thành Hán, văn phòng Tống Trường AnỦy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố A, nhà riêng Cao Hạo Phó Cục trưởng Cục Tình báo Quốc gia, tổ đặc nhiệm và Cục tình báo quốc gia đồng loạt ập vào.Tiếng hô, tiếng súng, tiếng lệnh chát chúa.Dư Thành Hán chống cự bị bắn gục tại chỗ.Lữ Tứ bị bắt sống, mặt cắt không còn hột máu.Tống Trường An vừa xé bản hợp đồng chuẩn bị phi tang thì bị chụp còng vào cổ tay, miệng còn chưa kịp kêu.Cao Hạo trốn trong mật thất cũng bị phát hiện, lôi ra như con chuột cống.Khi Quảng LingLing bước vào trung tâm chỉ huy dã chiến, màn hình hiện toàn bộ diễn biến.Những gương mặt từng một thời làm mưa làm gió, giờ quỳ rạp dưới họng súng.Ánh mắt cô không gợn sóng như đang nhìn một đám rác rưởi cuối mùa.Một đặc vụ báo cáo:"Thưa Phó Tư lệnh! Toàn bộ tang vật, sổ sách, tuyến tiền rửa, bằng chứng giao dịch được thu thập từ Nhất Vạn Tửu Lâu đã được đối chiếu trùng khớp với hệ thống bên Cục Tình báo. Đủ kết án tử cho toàn bộ."Quảng LingLing chỉ gật đầu. Một câu duy nhất:"Mang hết về quy án."Đêm đó, Hiệp Nghĩa Hội bị bắt sống phân nửa, chết phân nửa. Hệ thống quyền lực ngầm thành phố A sụp đổ trong vòng sáu tiếng. Cả thành phố sáng mai khi tỉnh dậy đã là một thế cục khác.Tại phòng thẩm vấnTrong bóng tối lạnh ngắt của khu tạm giam dã chiến, dưới ánh đèn trắng xanh chói mắt, Lữ Thành Hảo bị trói quặt tay, máu còn rỉ ở khóe môi, ánh mắt đục ngầu nhưng vẫn ánh lên tia độc địa cố chấp cuối cùng.Ông ta ngẩng đầu nhìn Quảng LingLing, giọng khàn khàn như rít qua kẽ răng, từng chữ nặng như đổ chì:"Tao... đường đường là Lữ Thành Hảo... cả đời xây máu đắp xác mới có được cái Hiệp Nghĩa Hội này...
Con tao chết...
Sự nghiệp tao mất...
Tiền bạc tao trôi như cát bụi...
Giờ... ngay cả cái mạng chó già này cũng rơi vào tay mày... Quảng LingLing... mày ác thật đấy!"Ông ta ngửa cổ cười một tiếng khan khốc, giọng lẫn nước mắt:"Hóa ra... trên đời này... thứ cay đắng nhất không phải là chết... mà là tận mắt nhìn mọi thứ mình từng có, từng nắm, từng sống vì nó... từng thứ từng thứ một... bị chính người mình nuôi lớn... bóp nát bằng tay."Ông ta gục đầu xuống, nước mắt lẫn máu chảy dài, run rẩy rít lên câu cuối:"Nếu có kiếp sau... tao thề... nhất định không động vào con đàn bà tên Trần Mỹ Linh..."Rồi cười nụ cười vừa điên dại vừa cam chịu. Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, lẫn vào tiếng mưa rả rích ngoài hiên. Đó là đêm cuối cùng cái tên Lữ Thành Hảo còn tồn tại trên đời.
Tất cả đội đặc nhiệm số 9, phối hợp Cục Tình báo Quốc gia. Trong vòng 1 tiếng, chặn đường, bắt sống Lữ Thành Hảo. Còn lại, ai chống-bắn."Bên kia lặng vài giây, rồi giọng trầm của Tham mưu trưởng vang lên:"Rõ."Một tiếng "tách", nàng cúp máy. Mỹ Linh ngồi bên cạnh, áo ngủ lụa trắng rũ vai, khẽ cười:"Chị à, nhanh thế à?"Quảng LingLing đứng dậy, khoác áo măng tô đen, cài lại khuy cổ. Đôi mắt cô ánh lên thứ ánh sáng lạnh như lưỡi dao lướt qua cổ họng kẻ thù:"Bắt sớm, chết sớm, để lão chết sớm xem như là món quà chị tặng lão.""Vì điều gì?""Vì để chị gặp được em."Mỹ Linh cong môi cười, ngả người tựa vào sofa, ánh mắt như hồ ly chờ xem một ván kịch hay.Canh Hợi, Thành phố ATrong bóng tối đặc quánh mùi máu và thuốc súng, sấm sét rền vang.
Hiệp Nghĩa Hội vừa kết thúc một buổi giao dịch bí mật cuối cùng tại kho hàng số 14 ven sông Đông.Bỗng Từ bốn phía, từng chiếc xe quân dụng, từng tổ Cảnh sát Cơ động và đặc nhiệm áo đen đổ xuống như thác, vây kín toàn bộ khu vực trong vòng ba phút. Đèn pha rọi trắng cả mặt sông. Tiếng loa sắc lẹm phá tan màn đêm:"Tất cả bỏ vũ khí! Quỳ xuống, giơ tay lên đầu! Ai chống trả bắn chết tại chỗ!"Đứng trước hàng quân chính là Quảng LingLing. Bộ quân phục tác chiến đen tuyền, cấp hiệu lấp loáng dưới ánh đèn. Tay phải đặt trên thắt lưng, ánh mắt như lưỡi dao quét qua từng kẻ, từng họng súng lén lút trong bóng tối.Lữ Thành Hảo từ trong kho bước ra. Vừa thấy cô, sắc mặt lão tái mét. Ông ta run tay, chưa kịp mở miệng thì Quảng LingLing đã cất giọng lạnh như lưỡi thép:"Lữ Thành Hảo. Tội danh: buôn bán vũ khí, ma túy, rửa tiền, mưu sát cán bộ cấp cao, cấu kết nội bộ phản quốc. Tôi Phó Tư lệnh Bộ Tư lệnh Cảnh sát Cơ động Thành phố A chính thức tuyên bố, ông đã bị bắt."Lữ Thành Hảo nghiến răng, ánh mắt đỏ ngầu:"Con khốn... mày dám?!"Quảng LingLing cười nhạt, chậm rãi tiến lại gần, tay cầm chiếc còng số 8 sáng loáng, cúi người sát tai lão, giọng đủ chỉ hai người nghe:"Nguyệt chết rồi, ông sống làm gì? Nể tình ông không phản kháng, tôi nói cho ông một bí mật. Người ông mê lụy mười mấy năm là người ban cho ông bản án tử."Ánh mắt Lữ Thành Hảo trợn ngược, đồng tử co rút.
Còn chưa kịp phản ứng "cạch" chiếc còng lạnh ngắt siết vào cổ tay ông ta.Cùng lúc đó Ở ba khu vực: biệt thự Dư Thành Hán, văn phòng Tống Trường AnỦy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố A, nhà riêng Cao Hạo Phó Cục trưởng Cục Tình báo Quốc gia, tổ đặc nhiệm và Cục tình báo quốc gia đồng loạt ập vào.Tiếng hô, tiếng súng, tiếng lệnh chát chúa.Dư Thành Hán chống cự bị bắn gục tại chỗ.Lữ Tứ bị bắt sống, mặt cắt không còn hột máu.Tống Trường An vừa xé bản hợp đồng chuẩn bị phi tang thì bị chụp còng vào cổ tay, miệng còn chưa kịp kêu.Cao Hạo trốn trong mật thất cũng bị phát hiện, lôi ra như con chuột cống.Khi Quảng LingLing bước vào trung tâm chỉ huy dã chiến, màn hình hiện toàn bộ diễn biến.Những gương mặt từng một thời làm mưa làm gió, giờ quỳ rạp dưới họng súng.Ánh mắt cô không gợn sóng như đang nhìn một đám rác rưởi cuối mùa.Một đặc vụ báo cáo:"Thưa Phó Tư lệnh! Toàn bộ tang vật, sổ sách, tuyến tiền rửa, bằng chứng giao dịch được thu thập từ Nhất Vạn Tửu Lâu đã được đối chiếu trùng khớp với hệ thống bên Cục Tình báo. Đủ kết án tử cho toàn bộ."Quảng LingLing chỉ gật đầu. Một câu duy nhất:"Mang hết về quy án."Đêm đó, Hiệp Nghĩa Hội bị bắt sống phân nửa, chết phân nửa. Hệ thống quyền lực ngầm thành phố A sụp đổ trong vòng sáu tiếng. Cả thành phố sáng mai khi tỉnh dậy đã là một thế cục khác.Tại phòng thẩm vấnTrong bóng tối lạnh ngắt của khu tạm giam dã chiến, dưới ánh đèn trắng xanh chói mắt, Lữ Thành Hảo bị trói quặt tay, máu còn rỉ ở khóe môi, ánh mắt đục ngầu nhưng vẫn ánh lên tia độc địa cố chấp cuối cùng.Ông ta ngẩng đầu nhìn Quảng LingLing, giọng khàn khàn như rít qua kẽ răng, từng chữ nặng như đổ chì:"Tao... đường đường là Lữ Thành Hảo... cả đời xây máu đắp xác mới có được cái Hiệp Nghĩa Hội này...
Con tao chết...
Sự nghiệp tao mất...
Tiền bạc tao trôi như cát bụi...
Giờ... ngay cả cái mạng chó già này cũng rơi vào tay mày... Quảng LingLing... mày ác thật đấy!"Ông ta ngửa cổ cười một tiếng khan khốc, giọng lẫn nước mắt:"Hóa ra... trên đời này... thứ cay đắng nhất không phải là chết... mà là tận mắt nhìn mọi thứ mình từng có, từng nắm, từng sống vì nó... từng thứ từng thứ một... bị chính người mình nuôi lớn... bóp nát bằng tay."Ông ta gục đầu xuống, nước mắt lẫn máu chảy dài, run rẩy rít lên câu cuối:"Nếu có kiếp sau... tao thề... nhất định không động vào con đàn bà tên Trần Mỹ Linh..."Rồi cười nụ cười vừa điên dại vừa cam chịu. Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, lẫn vào tiếng mưa rả rích ngoài hiên. Đó là đêm cuối cùng cái tên Lữ Thành Hảo còn tồn tại trên đời.