LINGORM | SẮC

Chương 1: Băng Tuyết Dưới Bàn Tay Thép



Năm Quảng LingLing năm tuổi, cô đã biết thế nào là chữ kỷ luật.

Trong đại viện phủ đầy bóng cây lâu năm của khu nhà dành riêng cho các vị Thượng tướng ở Thủ đô, một bé gái mặt mày trắng trẻo, mắt sáng như nước mùa thu, mái tóc đen nhánh buộc gọn sau đầu, đang đứng nghiêm giữa sân, ánh mắt không dám xê dịch dù chỉ một ly.

Trước mặt cô là một người đàn ông uy nghiêm, quân phục thẳng thớm, vai mang quân hàm ba ngôi sao lấp lánh. Người ấy chính là Quảng Thiếu Tường, Thượng tướng, Thứ trưởng Bộ Công An Quốc Gia.

Ông là người mà khi đứng giữa thao trường, một ánh mắt có thể khiến hàng trăm binh sĩ lập tức im lặng.

"Ba đã nói rồi, đứng thẳng, nhìn thẳng, sống phải có khí cốt. Là con gái của Quảng Thiếu Tường, không được phép biết sợ."

Tiếng nói trầm lạnh, không có lấy nửa phần dịu dàng của người cha với con gái nhỏ, khiến cô bé năm tuổi nuốt nước bọt, lưng ưỡn thẳng, hai tay buông dọc theo thân người.

Sau buổi học đứng nghiêm, là bài học chạy bộ quanh sân với bao cát nhỏ trên lưng. Cô bé không khóc, không kêu mệt, chỉ lặng lẽ cắn răng chịu đựng. Mỗi lần té ngã, ông chỉ đứng nhìn, ánh mắt lạnh nhạt đến mức khiến người ngoài cũng phải rùng mình.

Mười tuổi, Quảng LingLing đã thuộc làu mười hai bộ luật hình sự, biết sử dụng dao găm và tháo lắp súng trong vòng chưa đến năm phút.

Mười hai tuổi, cô tham gia trại huấn luyện quân sự thiếu niên của Bộ Công An, đánh bại tất cả đám con trai bằng tay không. Trận nào cũng thắng, trận nào cũng không rơi một giọt nước mắt.

Mười bốn tuổi, cô đoạt giải nhất quốc gia bộ môn bắn súng và vật tự vệ, khiến toàn đại viện phải nhắc tên.

"LinhLing giống hệt Thượng tướng năm xưa, còn hơn thế."
Đám tướng tá lớn tuổi trong ngành rượu vào miệng đều thán phục.

Mười sáu tuổi, cô là học sinh ưu tú nhất trường quân sự cấp ba, đồng thời đoạt giải Nhất kỳ thi hùng biện quốc gia về luật an ninh, tiếng Pháp và tiếng Anh song song thông thạo. Văn võ song toàn, nghiêm khắc đến mức mẹ cô đôi khi phải len lén thở dài.

"Tiểu nữ nhân như con, chẳng biết sau này có ai dám cưới không..."

Bà chỉ nói thế sau lưng, bởi đứng trước mặt Quảng Thiếu Tường, chẳng ai dám than thở nửa lời.

Mười tám tuổi mùa hè năm đó, Quảng LingLing lặng lẽ cầm giấy báo trúng tuyển Học viện Cảnh sát Nhân Dân, lựa chọn chuyên ngành Cảnh sát Đặc nhiệm con đường gian khổ mà trong ngành hiếm có nữ nhân nào dám bước vào.

Bữa cơm tối hôm ấy, Quảng Thiếu Tường đặt chén rượu xuống bàn, nhìn cô chằm chằm.
Ánh mắt ông không nhu hòa, không dịu dàng, chỉ có sự thẩm định và đánh giá.

"Con biết đường này là gì không, LingLing?"

Cô gái mười tám tuổi, tóc búi gọn sau gáy, sắc mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen sâu lắng như mặt hồ tĩnh lặng, chậm rãi nói:

"Là sinh mạng, là máu, là cái chết, là những bí mật mà ngay cả mẹ cũng không được phép biết. Là đời này, nếu con đã vào, tuyệt đối không được quay đầu."

Cả phòng ăn lặng đi.

Ông không cười, chỉ gật đầu.

"Tốt. Quảng gia không nuôi thứ vô dụng."

Đêm ấy, mẹ cô ngồi trong phòng, lặng lẽ nhìn đèn khuya mà nước mắt không ngừng rơi.
Còn cô, đứng ngoài sân, nhìn bầu trời đen thẫm, lòng trầm lặng như mặt nước mùa đông.

Từ hôm đó, Quảng LingLing chính thức bước vào con đường quân nhân dưới sự huấn luyện khắc nghiệt nhất, khốc liệt nhất của những người đàn ông lạnh lùng nhất trong hệ thống an ninh quốc gia.

Từ thiên kim tiểu thư của đại viện, trở thành cái tên mà mỗi lần nhắc đến, bất kể quân đội hay cảnh sát đặc nhiệm đều phải kiêng dè.

Mùa hè năm mười tám tuổi, cô không còn là cô bé LingLing nữa.
Cô đã trở thành Quảng thiếu tá người phụ nữ mà người ta vừa khâm phục, vừa e ngại, vừa không dám đến gần.


Chương trước Chương tiếp
Loading...