LINGORM | SẮC
Chương 18: Tang
Trong gian phòng tối u ám, hương trầm nghi ngút, Lữ Thành Hảo ngồi trầm mặc bên linh cữu của Lữ Nguyệt. Ánh nến chập chờn hắt lên gương mặt già nua của lão, những nếp nhăn sâu hoắm, ánh mắt rỗng như thể cả thế gian vừa bị moi sạch khỏi người lão.Chiếc quan tài màu gỗ lim sẫm, viền vàng hoa văn phượng hoàng là thứ mà lão từng chuẩn bị cho chính mình. Không ngờ hôm nay, lại để con gái ruột duy nhất của mình nằm trong đó.Lữ Tứ, cánh tay thân tín, đứng cúi đầu bên cạnh, giọng khàn khàn:"Lão đại... tôi... xin lỗi..."Lữ Thành Hảo không nhúc nhích, ánh mắt vẫn dán chặt vào tấm ảnh thờ của Lữ Nguyệt cô gái ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là niềm kiêu hãnh duy nhất lão giữ được trong đời này.Thế mà giờ..."Nói...
Vì sao...
Vì sao Nguyệt Nhi lại chắn đạn cho con tiện nhân đó?"Lữ Tứ siết chặt nắm tay, từng chữ rít ra, từng câu như xé toạc cổ họng:"Là do... hôm trước... tiểu thư nghe lén được người của lão đại nhận lệnh...
...giết Lữ Bảo trong chuyến hàng vừa rồi.""Tiểu thư ... tiểu thư chặn người, bảo dừng... không ai chịu nghe. Cuối cùng... người tự lao ra."Không gian như chết lặng.Chỉ còn tiếng nến cháy lép bép.Một giọt nước mắt, rơi xuống mu bàn tay già nua đầy gân xanh của Lữ Thành Hảo.Đôi mắt đỏ ngầu như dã thú, lão khàn giọng:"Nguyệt... đứa ngốc... ...vì cái gì chứ...?"Ngoài sân, tiếng mưa lộp bộp rơi xuống mái hiên.Lữ Tứ quỳ xuống, giọng như rút từ trong ruột ra:"Lão đại... tiểu thư... yêu Lữ Bảo... từ lâu rồi."Câu này vừa thốt ra như một nhát dao, đâm thẳng vào tim già của Lữ Thành Hảo.Lão ngửa đầu cười một tràng dài, rồi bật khóc, lần đầu tiên trong đời giang hồ máu me này thấy một lão đại khóc như một kẻ mất tất cả.Cơn mưa tháng ba trút xuống Thành phố A như khóc thay cho người con gái vừa nằm xuống.Lữ Nguyệt cô con gái duy nhất của Lữ Thành Hảo, người mà cả đời này lão ta cho là bảo bối, lại chết dưới họng súng của chính ông.Trong ánh nến lập lòe, khuôn mặt Lữ Nguyệt trên di ảnh đẹp đến nao lòng, nụ cười nhàn nhạt như thể sinh thời đã biết trước số kiếp bạc mệnh.Cả linh đường phủ trắng khăn tang.Tiếng tụng kinh rì rầm.Tiếng mưa lộp bộp ngoài hiên.Chỉ còn lại tiếng Lữ Thành Hảo lẩm bẩm như người hóa dại:"Ta chỉ có mỗi con... Làm sao mà sống nổi..."Những người đứng quanh đó ai cũng cúi đầu, không dám thở mạnh.Chỉ có một bóng người lặng lẽ đứng ngoài hiên là Quảng LingLing. Trong tay cô là một cành bách hợp trắng, không lên tiếng, chỉ để lại trước linh vị Lữ Nguyệt, rồi xoay người đi.Tửu lâu Nhất Khanh, đêm nay mưa lớn.Cửa sổ mờ hơi nước, ánh đèn đỏ nhòe nhoẹt phản chiếu trên mặt bàn gỗ bóng loáng. Mùi trầm hương nhè nhẹ như thứ ám khí êm dịu len lỏi vào máu.Quảng LingLing ngồi trong góc, áo sơ mi trắng mở hờ cổ, một tay cầm ly rượu sóng sánh, ánh mắt sâu như giếng cổ.Đối diện, Trần Mỹ Linh ngả người trên ghế, tóc dài buông lơi, môi khẽ nhếch nụ cười nhàn nhạt.Ngoài trời mưa như trút, trong này là một thế giới tĩnh lặng.Trần Mỹ Linh tay chống cằm, giọng mềm như lụa:"Nghe nói... hôm nay Lữ Nguyệt nhập quan..."Quảng LingLing nhấp một ngụm, mắt không rời ánh mưa ngoài cửa sổ:"Ừm... người đi không đáng."Mỹ Linh nghiêng đầu, ánh mắt như có như không:"Chị tiếc à? Nếu là em... chị có tiếc em không?"Lời vừa dứt, căn phòng im lặng hẳn. Chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài song.Quảng LingLing đặt ly xuống, nghiêng người, ngón tay lạnh buốt vuốt nhẹ lên cằm Mỹ Linh, giọng trầm thấp mà lãnh liệt:"Nếu em dám chết.. Tôi không tiếc... Tôi giận. Giận đến mức... đi theo đốt cho em một thành phố."Mỹ Linh bật cười, cười đến mức nước mắt rịn ra nơi khóe mắt. Nàng ngả người, ghé sát vào tai Quảng LingLing, hơi thở mát lạnh:"Nếu em nói... Lữ Thành Hảo là người ra tay giết Lữ Nguyệt Chị tính sao?"Quảng LingLing cong môi, ánh mắt như lưỡi dao mỏng lướt qua đáy mắt Mỹ Linh. Cô cúi sát, thì thầm, từng chữ như từng nhát cắt:"Trò chơi nên kết thúc rồi." Câu nói nhẹ hẫng mà bén ngót.Mặc kệ vì lý do gì, một khi Lữ Thành Hảo muốn giết cô thì trò chơi này đến lúc chấm hết.Mỹ Linh nhìn cô, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo mà lạnh lẽo như một vết cứa vào đêm tối.Nàng ôm lấy cổ Quảng LingLing, môi lướt qua tai cô, khẽ thì thầm:"Được. Chị muốn gì em cũng đưa."Cả gian phòng lại yên lặng.Chỉ còn tiếng mưa gõ lộp bộp lên mái hiên, đều đều như nhịp tim đang bị bóp nghẹt.Mỹ Linh khẽ nhắm mắt, đôi môi mím lại như đang giữ lấy thứ bí mật nặng tựa ngàn cân. Một nhịp thở dài, rồi nàng bật cười tiếng cười nhỏ, trong trẻo mà sắc lẹm như lưỡi dao.Nàng nghiêng người, chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi Quảng LingLing. Không phải nụ hôn của yêu thương, mà là dấu ấn cho sự chiếm hữu điên cuồng..Rồi thì thầm bên tai:
"Nếu phải thiêu rụi thành phố này... em sẽ đốt cùng chị."Quảng LingLing không động đậy. Chỉ cầm ly rượu lên, cụng nhẹ vào chiếc ly trống không trước mặt Mỹ Linh, ánh mắt u tối sâu thẳm như vực thẳm."Vậy bắt đầu đi. Đêm nay."Ngay lúc đó Điện thoại trong túi áo Quảng LingLing rung lên.Cô liếc nhìn màn hình, khóe môi cong lên, lạnh đến tàn nhẫn. Một tin nhắn duy nhất từ đàn em của cô:"Lữ Thành Hảo... đã biến mất. Căn nhà tổ cháy sạch."Quảng LingLing siết chặt ly rượu, ngửa đầu cạn sạch, từng giọt chảy ngược như nuốt xuống một thành phố sắp tắt thở.Cô thì thầm như lệnh cuối cùng trong đêm:"Nên hạ màn."Ngoài kia, tiếng còi cứu hỏa hú lên trong màn mưa.Ánh lửa lập lòe phản chiếu trên cửa kính, loang loáng như máu.
Vì sao...
Vì sao Nguyệt Nhi lại chắn đạn cho con tiện nhân đó?"Lữ Tứ siết chặt nắm tay, từng chữ rít ra, từng câu như xé toạc cổ họng:"Là do... hôm trước... tiểu thư nghe lén được người của lão đại nhận lệnh...
...giết Lữ Bảo trong chuyến hàng vừa rồi.""Tiểu thư ... tiểu thư chặn người, bảo dừng... không ai chịu nghe. Cuối cùng... người tự lao ra."Không gian như chết lặng.Chỉ còn tiếng nến cháy lép bép.Một giọt nước mắt, rơi xuống mu bàn tay già nua đầy gân xanh của Lữ Thành Hảo.Đôi mắt đỏ ngầu như dã thú, lão khàn giọng:"Nguyệt... đứa ngốc... ...vì cái gì chứ...?"Ngoài sân, tiếng mưa lộp bộp rơi xuống mái hiên.Lữ Tứ quỳ xuống, giọng như rút từ trong ruột ra:"Lão đại... tiểu thư... yêu Lữ Bảo... từ lâu rồi."Câu này vừa thốt ra như một nhát dao, đâm thẳng vào tim già của Lữ Thành Hảo.Lão ngửa đầu cười một tràng dài, rồi bật khóc, lần đầu tiên trong đời giang hồ máu me này thấy một lão đại khóc như một kẻ mất tất cả.Cơn mưa tháng ba trút xuống Thành phố A như khóc thay cho người con gái vừa nằm xuống.Lữ Nguyệt cô con gái duy nhất của Lữ Thành Hảo, người mà cả đời này lão ta cho là bảo bối, lại chết dưới họng súng của chính ông.Trong ánh nến lập lòe, khuôn mặt Lữ Nguyệt trên di ảnh đẹp đến nao lòng, nụ cười nhàn nhạt như thể sinh thời đã biết trước số kiếp bạc mệnh.Cả linh đường phủ trắng khăn tang.Tiếng tụng kinh rì rầm.Tiếng mưa lộp bộp ngoài hiên.Chỉ còn lại tiếng Lữ Thành Hảo lẩm bẩm như người hóa dại:"Ta chỉ có mỗi con... Làm sao mà sống nổi..."Những người đứng quanh đó ai cũng cúi đầu, không dám thở mạnh.Chỉ có một bóng người lặng lẽ đứng ngoài hiên là Quảng LingLing. Trong tay cô là một cành bách hợp trắng, không lên tiếng, chỉ để lại trước linh vị Lữ Nguyệt, rồi xoay người đi.Tửu lâu Nhất Khanh, đêm nay mưa lớn.Cửa sổ mờ hơi nước, ánh đèn đỏ nhòe nhoẹt phản chiếu trên mặt bàn gỗ bóng loáng. Mùi trầm hương nhè nhẹ như thứ ám khí êm dịu len lỏi vào máu.Quảng LingLing ngồi trong góc, áo sơ mi trắng mở hờ cổ, một tay cầm ly rượu sóng sánh, ánh mắt sâu như giếng cổ.Đối diện, Trần Mỹ Linh ngả người trên ghế, tóc dài buông lơi, môi khẽ nhếch nụ cười nhàn nhạt.Ngoài trời mưa như trút, trong này là một thế giới tĩnh lặng.Trần Mỹ Linh tay chống cằm, giọng mềm như lụa:"Nghe nói... hôm nay Lữ Nguyệt nhập quan..."Quảng LingLing nhấp một ngụm, mắt không rời ánh mưa ngoài cửa sổ:"Ừm... người đi không đáng."Mỹ Linh nghiêng đầu, ánh mắt như có như không:"Chị tiếc à? Nếu là em... chị có tiếc em không?"Lời vừa dứt, căn phòng im lặng hẳn. Chỉ còn tiếng mưa rơi lộp bộp ngoài song.Quảng LingLing đặt ly xuống, nghiêng người, ngón tay lạnh buốt vuốt nhẹ lên cằm Mỹ Linh, giọng trầm thấp mà lãnh liệt:"Nếu em dám chết.. Tôi không tiếc... Tôi giận. Giận đến mức... đi theo đốt cho em một thành phố."Mỹ Linh bật cười, cười đến mức nước mắt rịn ra nơi khóe mắt. Nàng ngả người, ghé sát vào tai Quảng LingLing, hơi thở mát lạnh:"Nếu em nói... Lữ Thành Hảo là người ra tay giết Lữ Nguyệt Chị tính sao?"Quảng LingLing cong môi, ánh mắt như lưỡi dao mỏng lướt qua đáy mắt Mỹ Linh. Cô cúi sát, thì thầm, từng chữ như từng nhát cắt:"Trò chơi nên kết thúc rồi." Câu nói nhẹ hẫng mà bén ngót.Mặc kệ vì lý do gì, một khi Lữ Thành Hảo muốn giết cô thì trò chơi này đến lúc chấm hết.Mỹ Linh nhìn cô, bỗng nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo mà lạnh lẽo như một vết cứa vào đêm tối.Nàng ôm lấy cổ Quảng LingLing, môi lướt qua tai cô, khẽ thì thầm:"Được. Chị muốn gì em cũng đưa."Cả gian phòng lại yên lặng.Chỉ còn tiếng mưa gõ lộp bộp lên mái hiên, đều đều như nhịp tim đang bị bóp nghẹt.Mỹ Linh khẽ nhắm mắt, đôi môi mím lại như đang giữ lấy thứ bí mật nặng tựa ngàn cân. Một nhịp thở dài, rồi nàng bật cười tiếng cười nhỏ, trong trẻo mà sắc lẹm như lưỡi dao.Nàng nghiêng người, chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi Quảng LingLing. Không phải nụ hôn của yêu thương, mà là dấu ấn cho sự chiếm hữu điên cuồng..Rồi thì thầm bên tai:
"Nếu phải thiêu rụi thành phố này... em sẽ đốt cùng chị."Quảng LingLing không động đậy. Chỉ cầm ly rượu lên, cụng nhẹ vào chiếc ly trống không trước mặt Mỹ Linh, ánh mắt u tối sâu thẳm như vực thẳm."Vậy bắt đầu đi. Đêm nay."Ngay lúc đó Điện thoại trong túi áo Quảng LingLing rung lên.Cô liếc nhìn màn hình, khóe môi cong lên, lạnh đến tàn nhẫn. Một tin nhắn duy nhất từ đàn em của cô:"Lữ Thành Hảo... đã biến mất. Căn nhà tổ cháy sạch."Quảng LingLing siết chặt ly rượu, ngửa đầu cạn sạch, từng giọt chảy ngược như nuốt xuống một thành phố sắp tắt thở.Cô thì thầm như lệnh cuối cùng trong đêm:"Nên hạ màn."Ngoài kia, tiếng còi cứu hỏa hú lên trong màn mưa.Ánh lửa lập lòe phản chiếu trên cửa kính, loang loáng như máu.