LINGORM | SẮC
Chương 17: Mệnh Lệnh Máu
Sau cái đêm đó, Lữ Thành Hảo vẫn chưa nuốt trôi nổi nhục nhã. Trong thâm tâm lão, Mỹ Hồ là thứ lão khao khát hơn cả quyền thế, hơn cả Hiệp Nghĩa Hội này. Thứ lão muốn mà không có được, lại để rơi vào tay Lữ Bảo đứa con gái nuôi lão từng cưng như ruột thịt. Cơn hận ấy, âm ỉ mà ngấm sâu như độc.Ba ngày sau, trong một buổi họp kín dưới tầng hầm câu lạc bộ Thịnh Tinh.Lữ Thành Hảo ngồi trên ghế chủ vị, tay chậm rãi rót trà.Dưới chân là mấy thằng đàn em thân tín cúi đầu nghe lệnh.Giọng lão chậm rãi nhưng trong mắt là một mảnh tối tăm chết chóc:"Giao vụ Thiên Hằng Hội lần này... cho Lữ Bảo xử lý."Cả phòng ngẩn ra.Vụ này, ai cũng biết là một ổ sói, Thiên Hằng Hội bây giờ khác trước.Từ ngày Liêu Thiên Y cầm đầu, thủ đoạn tàn độc, chính trị đỡ đầu phía sau, bọn chúng không phải loại dễ đối phó.Đi cướp hàng của chúng lúc này, chẳng khác gì tự ký giấy báo tử.Lữ Tứ cánh tay thân tín đứng cạnh còn dè dặt nhắc:"Lão đại... vụ này...Liêu Thiên Y mượn cớ đang muốn tìm người thế mạng... nếu để Lữ Bảo đi..."Lữ Thành Hảo cười nhạt, đôi mắt đục ngầu vằn tia máu:"Chính vì thế... ta mới bảo nó đi. Nhiều năm qua, nó cũng chán cái chức cánh tay trái này rồi. Để xem... nó có bản lĩnh về hay không."Lão ngửa người ra ghế, rít một hơi thuốc dài, giọng lạnh như băng:"Còn nếu nó chết...Ta bớt đi một mối họa. Mà nếu nó thắng... Thiên Hằng Hội gãy nanh, Liêu Thiên Y mất mặt. Cái nào cũng tốt."Lữ Tứ nghe vậy, chỉ dám cúi đầu, không dám hó hé thêm lời nào. Cả phòng ngửi thấy mùi máu tanh trong câu nói ấy, mà không ai dám nhắc đến cái tên Mỹ Hồ, thứ chạm vào là cái mạng cũng khó giữ.Nhận được lệnh, cô chỉ khẽ nhướng mày.Trần Mỹ Linh lúc này đang ngồi trên ghế, vừa cắn trái nho vừa hỏi:"Lão cáo già đó lại giở trò à?"Quảng LingLing cười nhạt, giọng nhã nhặn mà chứa đầy sát ý:"Muốn đưa tôi vào chỗ chết. Nhưng tiếc... tôi chưa từng chết theo cách người khác sắp đặt."Cô đứng dậy, cởi áo khoác quân phục, thay một thân đồ đen gọn nhẹ.Trước khi bước ra, còn nghiêng đầu hôn lên môi Mỹ Linh một cái, nhàn nhã bảo:"Chờ tôi về... Dẫn em đi ăn."Mỹ Linh cười đến cong mắt:"Em đợi."Đêm nay, kho hàng ngoại thành phía Nam Thành phố A cháy rực như địa ngục.Khói thuốc súng còn vương đặc quánh trong không khí, mùi máu tươi trộn lẫn cùng bụi đất nóng hầm hập dưới chân. Tiếng súng đã im, Thiên Hằng Hội bị quét sạch trong trận tập kích chính xác như lưỡi dao giải phẫu, nhanh gọn, tàn nhẫn.Quảng LingLing đứng giữa đống hoang tàn, bộ đồ đen dính máu loang lổ, vết thương nơi bả vai vẫn chưa cầm máu hẳn. Nhưng ánh mắt cô, vẫn thản nhiên, bình tĩnh đến lạnh lẽo. Đám lính dưới trướng đứng xa xa không dám tiến lại gần. Chỉ duy nhất Lữ Nguyệt từ trong bóng tối bước ra, dáng người nhỏ nhắn mà kiên định.Ánh mắt hai người chạm nhau.Trong giây phút ấy, mọi hỗn loạn ngoài kia dường như lặng câm.Một viên đạn xé gió lao tới.Nhanh như chớp, Lữ Nguyệt không chút do dự nhào tới, lấy thân mình chắn trọn viên đạn ấy cho Quảng LingLing.Phập.Âm thanh sắc lạnh ấy vang lên khe khẽ, tưởng chừng nhỏ bé giữa biển máu nhưng lại như đâm thẳng vào tim Quảng LingLing.Thân hình nhỏ bé của Lữ Nguyệt ngã vào lòng cô, từng giọt máu tươi nóng hổi phun ra, nhuộm đỏ vạt áo nàng."Lữ Nguyệt!"Quảng LingLing đỡ lấy thân thể mềm nhũn, đôi mắt vốn dĩ bình thản như mặt hồ, phút chốc rung lên kịch liệt.Lữ Nguyệt khẽ cười, môi nhuộm máu, sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như ngày nào."Chị... ..."Giọng nói yếu ớt, từng từ rơi xuống nhẹ hẫng nhưng lại nặng tựa vạn cân trong lòng người nghe.Quảng LingLing siết chặt tay, vết máu không ngừng thấm vào từng ngón tay, cô gằn giọng:"Cô... ngốc quá."Lữ Nguyệt chậm rãi nâng tay, run rẩy chạm nhẹ vào gò má cô, vuốt nhẹ một bên tóc dính máu, đôi mắt vẫn không rời khuôn mặt ấy như thể muốn khắc sâu vào tận xương tủy.Giọng cô khàn đặc, mỗi chữ như cứa vào cổ họng:"Chị...
Kiếp này... em dùng cả đời... để yêu chị."Giọng nói ấy, nhẹ nhàng như gió thoảng, mà cũng đau đến tê tâm liệt phế.Từ năm mười sáu tuổi, khi lần đầu gặp Quảng LingLing trong buổi huấn luyện bắn súng, ánh mắt lạnh nhạt nhưng dịu dàng ấy đã khắc vào tim cô bé non nớt một vết dao không thể xóa.Mười tám tuổi, dõi theo bóng lưng chị ấy trong từng nhiệm vụ máu tanh, từng cái nhíu mày, từng nụ cười hiếm hoi.Ba mươi hai tuổi, biết rõ chị ấy mãi mãi không thuộc về mình nhưng vẫn nguyện đứng phía sau, dùng tất cả để bảo vệ.Và bây giờ...
Dùng cả sinh mạng đổi lấy một cơ hội, cuối cùng cũng có thể ở trong vòng tay ấy lần cuối.Máu trào ra nơi khoé môi.Ánh mắt cô vẫn nhìn Quảng LingLing, rõ ràng đến ám ảnh."Nếu... kiếp sau còn gặp lại...
Chị... có thể... nể mặt kiếp này em yêu chị nhiều như thế...Giọng nghẹn lại. Hàng mi dài của cô khẽ rung, máu chảy xuống gò má, mà vẫn cố nở nụ cười."kiếp sau.. kiếp sau... chị yêu em lại một chút thôi... được....không....Lữ.."Giọng nói càng về sau càng yếu, cuối cùng chỉ còn lại hơi thở lặng lẽ nhưng ánh mắt ấy... mãi mãi không khép lại.Lần đầu tiên, ánh mắt của vị Phó Tư lệnh lạnh lùng ấy khẽ run.Đôi mắt cô phiếm đỏ, môi mấp máy mà không biết phải nói gì.Lữ Nguyệt chết trong lòng Quảng LingLing, với nụ cười dịu dàng nhất trên môi. Nụ cười ấy, mang theo tất cả yêu thương suốt một đời.Quảng LingLing ôm chặt lấy cô, máu ấm nóng hòa vào nhau, đôi mắt cay xè nhưng vẫn cắn răng không để nước mắt rơi. Cô cúi đầu, kề má dính vết máu lên trán cô gái nhỏ đã vĩnh viễn ngủ yên."Nếu kiếp sau...tôi hứa."Không ai trả lời cô nữa.Chỉ còn lại một Quảng LingLing đứng trong biển máu, ôm một cô gái đã lạnh ngắt người suốt một đời lặng thầm yêu cô, đến chết cũng không đòi hỏi gì ngoài một cơ hội.Lời hứa muộn màng ấy, rơi vào khoảng không lạnh ngắt, vọng lại như một lời nguyền ám ảnh. Còn đời này, cô vẫn là Quảng LingLing người mà chắc chắn sẽ không yêu hai người cùng một lúc.Chỉ tiếc, có người đã dùng cả mạng để chứng minh tình yêu mà cô không nhìn lại dù chỉ một lần.
Kiếp này... em dùng cả đời... để yêu chị."Giọng nói ấy, nhẹ nhàng như gió thoảng, mà cũng đau đến tê tâm liệt phế.Từ năm mười sáu tuổi, khi lần đầu gặp Quảng LingLing trong buổi huấn luyện bắn súng, ánh mắt lạnh nhạt nhưng dịu dàng ấy đã khắc vào tim cô bé non nớt một vết dao không thể xóa.Mười tám tuổi, dõi theo bóng lưng chị ấy trong từng nhiệm vụ máu tanh, từng cái nhíu mày, từng nụ cười hiếm hoi.Ba mươi hai tuổi, biết rõ chị ấy mãi mãi không thuộc về mình nhưng vẫn nguyện đứng phía sau, dùng tất cả để bảo vệ.Và bây giờ...
Dùng cả sinh mạng đổi lấy một cơ hội, cuối cùng cũng có thể ở trong vòng tay ấy lần cuối.Máu trào ra nơi khoé môi.Ánh mắt cô vẫn nhìn Quảng LingLing, rõ ràng đến ám ảnh."Nếu... kiếp sau còn gặp lại...
Chị... có thể... nể mặt kiếp này em yêu chị nhiều như thế...Giọng nghẹn lại. Hàng mi dài của cô khẽ rung, máu chảy xuống gò má, mà vẫn cố nở nụ cười."kiếp sau.. kiếp sau... chị yêu em lại một chút thôi... được....không....Lữ.."Giọng nói càng về sau càng yếu, cuối cùng chỉ còn lại hơi thở lặng lẽ nhưng ánh mắt ấy... mãi mãi không khép lại.Lần đầu tiên, ánh mắt của vị Phó Tư lệnh lạnh lùng ấy khẽ run.Đôi mắt cô phiếm đỏ, môi mấp máy mà không biết phải nói gì.Lữ Nguyệt chết trong lòng Quảng LingLing, với nụ cười dịu dàng nhất trên môi. Nụ cười ấy, mang theo tất cả yêu thương suốt một đời.Quảng LingLing ôm chặt lấy cô, máu ấm nóng hòa vào nhau, đôi mắt cay xè nhưng vẫn cắn răng không để nước mắt rơi. Cô cúi đầu, kề má dính vết máu lên trán cô gái nhỏ đã vĩnh viễn ngủ yên."Nếu kiếp sau...tôi hứa."Không ai trả lời cô nữa.Chỉ còn lại một Quảng LingLing đứng trong biển máu, ôm một cô gái đã lạnh ngắt người suốt một đời lặng thầm yêu cô, đến chết cũng không đòi hỏi gì ngoài một cơ hội.Lời hứa muộn màng ấy, rơi vào khoảng không lạnh ngắt, vọng lại như một lời nguyền ám ảnh. Còn đời này, cô vẫn là Quảng LingLing người mà chắc chắn sẽ không yêu hai người cùng một lúc.Chỉ tiếc, có người đã dùng cả mạng để chứng minh tình yêu mà cô không nhìn lại dù chỉ một lần.