LINGORM | SẮC

Chương 16: Rượu Cạn - Ý Người Cũng Cạn



Trong căn phòng lớn nhất của Vạn Nhất Tửu Lâu, đèn mờ, hương trầm khói nhẹ, Lữ Thành Hảo ngồi tựa vào chiếc ghế bọc da, gương mặt dày dạn sương gió nhưng đôi mắt ánh lên vẻ cay độc của kẻ từng trải.

Trước mặt ông, Trần Mỹ Linh đứng thong thả, tà váy đỏ sẫm buông hờ, đôi mắt hồ ly ánh lên tia sáng nửa cười nửa châm chọc.

Lữ Thành Hảo cất giọng khàn khàn:

"Mỹ Hồ à... Bao năm nay, lão phu vẫn nhớ như in cái đêm ở Vạn Khanh lâu, cô đứng trên lầu ba, tay cầm chén rượu, cười mà như đâm dao vào tim người khác. Khi đó, ta nói chỉ cần cô gật đầu... cả cái Hiệp Nghĩa Hội này, kể cả cái ghế này ta dâng cô không một chút tính toán."

Trần Mỹ Linh khẽ mỉm cười, tay cầm chén trà, nhẹ nhàng đặt xuống.

"Tiếc là khi đó em còn trẻ... không biết quý thứ người ta gọi là "quyền". Bây giờ có biết, cũng chẳng còn thiết nữa rồi."

"Mỹ Hồ... cô theo ai cũng là thân kỹ nữ, chi bằng theo ta. Ta cho cô danh phận. Thành bà Lữ, ngồi lên đỉnh cao thiên hạ, còn hơn làm kỹ nữ hay tình nhân người khác."

Không gian im lặng một thoáng.

Trần Mỹ Linh buông chén rượu, xoay người, ánh mắt sóng sánh, giọng cười như ngọc va đá:

"Lữ lão đại... đời này của em.. ngủ và cưới cũng chỉ có một người... người mà chính em cam tâm tình nguyện. Đáng tiếc..."

"...Người đó không phải ngài."

Lữ Thành Hảo nheo mắt, giọng trầm xuống như từng đợt sóng ngầm chực trào:

"Mỹ Hồ này... cô ngủ với Lữ Bảo. Con bé đó là con nuôi ta, coi như người nhà.
Ta thì lại mê cô đã lâu, chẳng lẽ... không bằng một đứa nhỏ?"

Mỹ Linh hơi nghiêng đầu, đôi mắt long lanh như mặt hồ, ánh lên một tầng nguy hiểm.

"Tình, tiền, quyền... chẳng phải chuyện so đo. Do em muốn. Không phải vì quyền, càng không phải vì thù. Là vì thích."

Lữ Thành Hảo cười nhưng nụ cười lại sắc như dao:

"Thích?
Vậy nếu giờ ta lấy danh nghĩa Hiệp Nghĩa Hội, lấy cái thân phận Chủ tịch Liên minh Giang Nam, xin cưới cô về làm vợ... Mỹ Linh, cô gật hay không?"

Không gian trầm mặc một chốc. Mỹ Linh vẫn giữ nét cười nhàn nhạt, đưa tay gạt lọn tóc rơi trước trán.

"Nếu cưới mà giữ được em, năm đó ông đã chẳng phải đứng nhìn em cười với người khác.
Em là người của gió, ông là người của đất. Mà đất... vốn chẳng giữ nổi gió đâu."

Dừng lại ngay sát bàn, tay chỉ nhẹ lên thành chén rượu, đôi mắt đỏ nhàn nhạt như ngấm men say mà lại tỉnh táo đến lạnh người.

"Lữ lão đại trên đời này có hai thứ không thể ép: mạng người và lòng dạ đàn bà."

Lữ Thành Hảo im lặng.

Chỉ có tiếng gõ nhẹ của chuỗi tràng hạt nơi tay ông va vào nhau, từng nhịp từng nhịp như tiếng đồng hồ đếm ngược cho cơn thịnh nộ đang nuốt dần lý trí.

Ông ngửa người, giọng trầm như diêm vương tuyên án:

"Cô đã chọn đường. Sau này... đừng hối."

Mỹ Linh bật cười, quay người, tà váy lướt nhẹ.

"Cũng mong ông... giữ được mạng mà nhìn em hối."

Cánh cửa khép lại, để lại trong phòng chỉ còn hương trầm tàn úa và đôi mắt u ám của Lữ Thành Hảo như một con thú già đang bị thương, điên cuồng, nhẫn nhục, và chết dần trong hận.

Đêm khuya, trong phòng ngủ của bà chủ Vạn Nhất Tửu Lâu, ánh đèn vàng dịu phủ lên hai dáng người quấn lấy nhau.

Quảng LingLing nhắm mắt nằm nghiêng, cánh tay dài vắt ngang eo Mỹ Linh, đầu tựa vào hõm vai nàng, mùi hương nhàn nhạt của gỗ trầm và quế thoảng trong không khí.

Mỹ Linh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mượt của LingLing, chậm rãi kể:

"Hôm nay... Lữ Thành Hảo bảo muốn cưới em."

LingLing nhắm mắt, ngón tay khẽ siết chặt lấy eo nàng.

"Ừm."

Giọng Mỹ Linh nhẹ như gió thoảng:

"Ông ta nói... nếu em gật đầu, lấy thân phận Chủ tịch Giang Nam Liên minh, cưới em về làm vợ. Chức vị, quyền thế, cả Hiệp Nghĩa Hội... đều dâng em. Nếu lúc đó... em gật đầu... Phó Tư lệnh Quảng, chị sẽ làm gì?"

LingLing mở mắt. Ánh mắt sâu như đáy nước. Ngón tay vuốt dọc cằm cô kỹ nữ hồ ly của mình, mắt cong cong mà giọng thì lạnh buốt:

"Nếu khi sáng... em gật đầu... thì bây giờ, thay vì nằm ôm thì tôi sẽ dẫn em đi lựa quan tài cho Lữ Thành Hảo."

Một câu, nhẹ nhàng, không gợn sóng.

Mỹ Linh ngẩn người một thoáng, rồi bật cười một tràng cười sảng khoái.

Nàng vuốt nhẹ gương mặt người phụ nữ đang ôm mình, giọng trầm xuống:

"Chị sợ mất em sao?"

LingLing cười khẽ.

"Người như em, có thể giữ bằng cách trói buộc à?

Tôi biết rõ... em là gió.

Mà tôi... chỉ biết đứng yên chờ."

Mỹ Linh ngước mắt, ánh mắt có gì đó chùng lại, đầu ngón tay lướt qua vành môi Quảng LingLing, thì thầm:

"Vậy nếu... em bảo em không muốn ai khác ngoài chị? Chị có dám... nhốt em cả đời không?"

Quảng LingLing không trả lời.

Cô cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Mỹ Linh, mùi hương nhàn nhạt lan giữa hơi thở.

Chỉ để lại một câu lặng như sương:

"Cả đời... dài lắm. Nhưng tối nay... tôi có thể."

Mỹ Linh bật cười, vòng tay siết chặt cô.

"Được. Tối nay... của chị."

Quảng LingLing khẽ siết chặt vòng tay, hôn nhẹ lên mái tóc người trong ngực, thì thầm:

"Em là người của tôi. Dù là mơ thì bất cứ ai cũng đừng hòng chạmvào."

Chương trước Chương tiếp
Loading...