LINGORM | SẮC
Chương 15: Mỹ Hồ Ly
Ánh nắng đầu ngày mỏng như tấm sa mỏng buông qua tấm rèm lụa, vẽ lên sàn nhà những vệt dài lạnh lẽo như lưỡi dao mỏng lướt qua mặt nước, chiếu xuống lớp chăn gấm nhăn nhúm còn vương lại hương vị của một đêm dài trôi chậm. Căn phòng Nhất Vạn Tửu Lâu vẫn thơm mùi đàn hương dịu dịu, xen lẫn mùi rượu nhè nhẹ trên làn da ai còn vương vất còn chưa kịp tan hết.Quảng LingLing mở mắt. Đôi đồng tử lạnh như mặt hồ sương, đáy mắt ươn ướt hơi mệt mỏi nhưng tuyệt nhiên tỉnh táo.Đầu cô đau như búa bổ. Cơn nóng từ đêm qua vẫn còn âm ỉ quanh sống lưng nhưng ý thức đã trở về, lạnh lẽo và sắc bén như thể chưa từng có thứ thuốc quái quỷ nào từng đốt cháy cơ thể mình.Cô ngồi dậy, chăn mỏng trượt khỏi bờ vai, để lộ làn da trắng mịn lấm tấm dấu vết ám muội. Chỉ một cái liếc mắt, cô biết rất rõ đêm qua, ai đã động vào ai, ai là người cuối cùng giữ lấy lý trí giữa cơn điên cuồng trói buộc.Cánh cửa khẽ động.Trần Mỹ Linh bước vào, vẫn là gương mặt ấy, nhan sắc như một nhát dao, xinh đẹp đến tàn nhẫn, lạnh nhạt mà cuốn hút đến nghẹt thở. Tóc nàng buông xõa, chỉ bận một lớp y phục mỏng, màu nguyệt bạch lấp lánh trong ánh sáng mờ, làm cho cả thân hình tựa hồ một bóng ma yêu dị."Chị tỉnh rồi à?" Giọng nói nàng nhẹ tênh như một làn khói, vừa vờn quanh cổ họng, vừa xiết chặt lòng người.Quảng LingLing nhìn nàng, im lặng.Trần Mỹ Linh thong thả đến bên giường, cúi xuống, một tay chạm nhẹ lên vai nàng nơi vẫn còn vết cào nhẹ. Ngón tay mát lạnh trượt dọc theo làn da nóng rực, mềm như nước mà lại sắc như dao."Hỏi thật..." Trần Mỹ Linh hơi nghiêng đầu, đôi mắt nửa cong nửa cười nhưng tận sâu trong đó là một vũng nước đen, không đáy "Tại sao... muốn em?"Quảng LingLing ngước nhìn nàng, trong đôi mắt như mặt hồ mùa đông không gợn sóng, chỉ có thứ ánh sáng mờ nhạt, lặng lẽ mà sắc lạnh."Vì chỉ có em..." Cô khẽ nói, từng chữ thốt ra như một lời tuyên án "Vừa đủ độc, vừa đủ nguy hiểm... lại vừa đẹp."Không khí chùng xuống như có ai vừa lặng lẽ siết chặt sợi dây vô hình quấn quanh hai người.Trần Mỹ Linh bật cười. Nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt, chỉ nửa miệng, lười nhác mà mỉa mai."Chị khôn thật. Đem chính thân thể mình, dùng để thử lòng em.""Không phải thử." Quảng LingLing ngắt lời, ánh mắt không tránh né, không xao động "Là lựa chọn."Một câu như một lưỡi dao mảnh, rạch đôi bức màn mỏng manh giữa lý trí và cảm xúc.Trần Mỹ Linh ngừng lại, nhìn cô thật lâu."Chị biết em là ai, là thứ gì, đã làm những gì." Nàng chậm rãi nói, ngón tay mơn trớn chiếc cúc áo trên ngực Quảng LingLing, một cái khẽ chạm, nhẹ đến mức như không tồn tại "Em vốn không thuộc về cái thế giới của chị.""Nhưng em vẫn đứng ở đây." Quảng LingLing nói khẽ, lời nói như gió đêm lạnh buốt thổi qua cổ "Ngay lúc này."Trần Mỹ Linh siết chặt ngón tay lại, lần đầu tiên đáy mắt nàng gợn sóng."Em là hồ ly. Nhất Vạn Tửu Lâu là địa bàn của em, tình báo là máu thịt của em." Trần Mỹ Linh cúi sát xuống, hơi thở nàng phả bên tai Quảng LingLing, nóng rực "Người như em, chỉ biết cắn người.""Lúc trước cắn ai cũng được." Quảng LingLing mỉm cười nhạt "Nhưng sau này, em chỉ được cắn tôi."Trong khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt gặp nhau, chẳng khác nào hai lưỡi dao bọc nhung va chạm, lạnh buốt mà ngấm ngầm máu me.Không cần quá nhiều lời.Cũng chẳng cần rối rắm giải thích.Giữa họ là thế giới của những kẻ vốn không nên chạm vào nhau nhưng vẫn dây dưa như hai sợi dây gai sắc, càng giằng càng xiết, càng xiết càng đau.Trần Mỹ Linh ngửa mặt cười khẽ.Nụ cười ấy, đẹp đến thê lương."Được." Nàng nói, môi khẽ nhếch "Từ nay về sau, em là của chị. Nhưng chị cũng phải nhớ... hồ ly chỉ trung thành khi tự nguyện. Một khi nó phản bội... nó sẽ xé xác người."Quảng LingLing không trả lời.Cô đứng dậy, cúi xuống nhặt áo khoác, từng động tác gọn gàng mà cẩn trọng, chẳng khác gì cầm súng vào trận dù là với người tình, hay với quân thù.Trước khi đi, cô khẽ nói một câu."Đêm qua... em ngoan lắm."Cánh cửa khép lại.Trần Mỹ Linh đứng im, ngón tay chạm lên môi mình, đôi mắt cụp xuống, che giấu đi tia sáng như vết cứa vừa lướt qua tim gan.Ngoan sao?Nếu thật sự ngoan... liệu còn là Trần Mỹ Linh này nữa không?