LINGORM | SẮC

Chương 14: Nhất Khanh Tửu Lâu



Tin Lữ Bảo và Mỹ Hồ qua đêm ở Nhất Vạn Tửu Lâu như ngọn lửa tẩm dầu, lan khắp các tầng hầm ngõ tối của thành A.

Đêm ấy, Lữ Nguyệt đứng ngoài hành lang gió lạnh, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt đến rớm máu.

Khi Dư Thành Hán bị bẻ gãy tay ngay trong tiệc rượu vì bỏ thuốc Lữ Bảo, Lữ Nguyệt không quan tâm.

Cô chỉ lạnh lẽo hỏi một câu:

"Cô ấy đang ở đâu?"

Dư Thành Hán run rẩy, răng cắn chặt vào lưỡi:

"Nhất... Nhất Vạn Tửu Lâu."

Tiếng cười lạnh của Lữ Nguyệt như vết dao cứa vào xương sống người nghe.

Cô bước đi, gió thổi phần tóc mai lay động, tấm áo dài đen dính sát vào người như màn đêm quấn lấy thân xác phập phồng hận thù.

Trần Mỹ Linh ngồi trong căn phòng tầng hai, sườn xám đen, son đỏ, mắt khói như sương sớm phủ kín ánh trăng.

Ánh sáng mờ đục, mùi hương trầm nhàn nhạt trong không khí.

Quảng LingLing vẫn còn nằm trên giường, đôi mắt nhắm hờ, sắc mặt tái nhợt, vết son đỏ còn vương nơi cổ.

Lữ Nguyệt đạp cửa xông vào.
Cánh cửa bật ra, bản lề rên rỉ.

"Cô cút ra!"

Giọng cô khàn khàn như rít qua kẽ răng.
Nhưng Trần Mỹ Linh không nhúc nhích.

Nàng đặt chén rượu xuống bàn, khẽ cười, ánh mắt như dao lướt qua.

"Công chúa Lữ gia, nơi này không thuộc quyền của cô."

Lữ Nguyệt gằn từng chữ, cổ họng như bóp nghẹn:

"Cô không xứng chạm vào cô ấy."

Trần Mỹ Linh đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Lữ Nguyệt.
Ngón tay thon dài khẽ nâng cằm Lữ Nguyệt lên, ánh mắt không chút kiêng dè.

"Tiếc rằng... khi nãy, người chạm vào cô ấy, là tôi."

Một cái bạt tai vươn lên.
Lữ Nguyệt giáng xuống nhưng Trần Mỹ Linh nắm chặt cổ tay nàng giữa không trung.

"Muốn đánh, cũng phải coi sức mình."

Căn phòng như đông cứng.
Chỉ còn tiếng thở gấp gáp của Lữ Nguyệt và sự bình thản đến lạnh người của Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh cúi người, thì thầm vào tai Lữ Nguyệt:

"Cô ấy giờ là người của tôi. Người này, cô không...động nổi"

Lữ Nguyệt vùng tay thoát ra, đôi mắt như nổi bão, lồng ngực phập phồng. Cô nhìn sang Quảng LingLing, ánh mắt rưng rưng.

"Lữ Bảo..."

Quảng LingLing khẽ mở mắt, giọng yếu ớt:

"Nguyệt... đừng làm khó cô ấy."

Câu nói như nhát dao đâm vào ngực Lữ Nguyệt.

Cô lùi lại, từng bước như rơi vào vực sâu.

Trần Mỹ Linh đứng chắn trước giường, bóng cô in dài dưới ánh nến.

"Tôi không cướp. Là cô ấy chọn."

Lữ Nguyệt siết chặt nắm tay, môi run rẩy. Nước mắt không rơi, chỉ còn lại sự điên dại.

"Tôi sẽ khiến cô hối hận."

Trần Mỹ Linh cười nhạt:

"Chỉ sợ cô không còn cơ hội."

Nàng quay lại, cúi người đặt một nụ hôn lên môi Quảng LingLing, động tác nhẹ như sương, mà ngón tay vô tình siết lấy tay cô.

Lữ Nguyệt xoay người bỏ đi, bóng lưng như con thú hoang bị thương, lao vào màn đêm đặc quánh.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Từng giọt nặng nề đập xuống mái ngói, hòa lẫn tiếng tim đập loạn nhịp.

Trần Mỹ Linh ngồi xuống mép giường, ánh mắt dịu lại.

"Cô có hối hận không?"

Quảng LingLing yếu ớt lắc đầu:

"Chỉ sợ cô chịu thiệt."

Trần Mỹ Linh bật cười, cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ môi nhợt nhạt ấy.

"Cả đời này, tôi chỉ muốn chịu thiệt dưới tay cô."

Căn phòng nhỏ, ánh nến chập chờn, mưa rơi mãi không dứt. Ngoài kia, thành phố A lại một phen rung chuyển.

Trong đêm ấy. 

Một kẻ điên, một kẻ yêu, một kẻ đau. 

Cả ba người, lặng lẽ ngấm máu vào tim.

Chương trước Chương tiếp
Loading...