LINGORM | SẮC
Chương 13: Đêm Hoang Tàn
Thành phố A về đêm vẫn hoa lệ như một con hồ ly biết quyến rũ.Ánh đèn trải dài những dải sáng mềm mại lên mặt đường loang nước, từng vũng sáng vàng, vũng tối ẩn giấu chuyện đời phức tạp.Lữ Thành Hảo thành công đàm phán, dẹp được mối họa phía Nam, lô hàng an toàn lên bờ.Từ xưa đến nay, ông ta luôn trọng thưởng công lao.
Tối đó, Lữ Thành Hảo mở tiệc lớn, bao trọn Thiên Tinh Các, mời toàn bộ các thế lực lớn nhỏ.Rượu ngon, kỹ nữ đẹp, tiếng đàn sáo réo rắt.Quảng LingLing ngồi bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh như nước, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ uống đúng ba chén rượu.Nào ngờ trong ba chén ấy, có một chén nhuộm thứ dơ bẩn.Dư Thành Hán vốn nuôi oán, biết không thể ra tay công khai, bèn lén bỏ thứ thuốc hạ lưu vào rượu Quảng LingLing.Thuốc vừa mạnh, vừa thâm hiểm. Chỉ cần vào người là lửa nóng bốc lên, thần trí mơ hồ, người dính phải chỉ còn biết khao khát, phát điên vì dục vọng.Lữ Nguyệt ngồi cách đó ba bàn, ánh mắt bỗng sắc lại khi nhìn thấy Quảng LingLing khẽ cau mày, bàn tay bóp chặt chuôi chén.Cô ta biết."Có người giở trò."Nhanh chóng đứng dậy, định bước đến."Lữ Bảo, để tôi"Quảng LingLing ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao vừa tuốt khỏi vỏ."Không cần."Chỉ hai chữ ngắn gọn, đứt đoạn như chém vào mặt Lữ Nguyệt.Cô ta cứng người, đứng nguyên tại chỗ.Quảng LingLing quay người rời đi, bóng lưng gầy nhưng thẳng, dứt khoát, cô độc như một mũi tên giữa trời mưa.Gió đêm lạnh như băng. Thế mà người Quảng LingLing lại nóng đến bức bối.
Toàn thân rát như bị lửa đốt.Cô biết nếu không tự khống chế, e rằng sẽ phát điên ngay tại chỗ.Chỉ còn một nơi có thể đến Nhất Khanh Tửu Lâu.Nhất Khanh Tửu Lâu vốn là nơi Trần Mỹ Linh ở xuyên suốt.Đêm nay, nàng mặc một chiếc sườn xám đen ôm sát, cổ khoét sâu, tóc uốn lượn, ánh mắt như đêm đen giấu trăng.Nàng ngồi bên cửa sổ tầng hai, uống rượu một mình.Đột nhiên, một bóng người đạp cửa bước vào."Phó Tư lệnh?"Giọng Trần Mỹ Linh có phần ngạc nhiên, có phần tò mò.Quảng LingLing không trả lời. Sắc mặt đỏ bừng, mắt nhiễm một tầng sương mỏng.Chất thuốc quỷ quái đang thiêu cháy từng tấc da, từng sợi thần kinh."Chị trúng thuốc rồi.""Ừ."Trần Mỹ Linh cười, nhẹ nhấc chén rượu."Phó Tư lệnh, đến tìm tôi... là muốn lấy mạng tôi à?""Tôi muốn... cô."Câu nói phát ra, khàn khàn như than cháy, mà ánh mắt vẫn lành lạnh như thể nói về một cuộc giao dịch.Trần Mỹ Linh cứng người. Rượu trong chén đắng ngắt. Nàng chưa từng nghĩ người đầu tiên dám thẳng thừng nói điều đó với nàng lại là Quảng LingLing.Trần Mỹ Linh nhếch môi cười nhẹ."Cô tưởng lấy lần đầu tiên của tôi dễ dàng như vậy sao?""Tôi dùng cái này... đổi."Quảng LingLing nghiêng người, bàn tay tháo khuy áo ngoài. Làn da trắng lạnh dần hiện dưới lớp vải. Vết sẹo mờ trên vai, những vết thương cũ từ chiến trường vẫn còn đó. Cô không phải nữ nhân yếu đuối, nhưng lúc này, đôi mắt đỏ ửng, hơi thở dồn dập, ánh nhìn như van xin mà cũng như ra lệnh.Trần Mỹ Linh cười khẽ, ngón tay vân vê vành tai."Được thôi... Phó Tư lệnh Quảng, nếu cô không hối hận."Không gian mờ tối. Ánh sáng lay động theo ngọn nến.Trần Mỹ Linh cởi sườn xám. Cơ thể nõn nà trắng ngần, làn da như bạch ngọc, tấm lưng quyến rũ.Quảng LingLing chạm nhẹ vào tấm lưng, lòng bàn tay run lên.Cô còn giữ được một phần lý trí, dù chất thuốc khiến máu nóng sôi sục, dục vọng gào thét.Trần Mỹ Linh cười khẽ, hôn lên môi cô.
Môi kề môi, lưỡi quấn lấy, mùi máu tanh hòa cùng vị rượu nồng.Cơn nóng rát dần tan trong hơi thở nhau."Đau..." Trần Mỹ Linh cắn môi khẽ nói.Quảng LingLing khựng lại, ánh mắt trong khoảnh khắc lay động.Dù là lần đầu, dù thần trí hỗn loạn, cô vẫn cúi xuống, chậm rãi hôn lên mi mắt nàng."Tôi sẽ nhẹ..."Người con gái vốn là bẫy rập của bao kẻ, hôm nay lại bị một con sói hoang bức đến không còn đường lùi.Đêm trôi.Chỉ còn tiếng thở dồn dập, tiếng va chạm da thịt, tiếng dây cột bị kéo bung, tiếng hít để lại dấu son đỏ nhòe trên cổ.Trong màn sương đêm, Trần Mỹ Linh lần đầu biết thế nào là đau đến run rẩy nhưng cũng dịu dàng như một giấc mộng dài.Quảng LingLing dù trúng thuốc, từng động tác vẫn cẩn thận, từng cái hôn mềm nhẹ, từng đụng chạm như sợ làm nàng vỡ.Trần Mỹ Linh ghé vào cổ cô, giọng khàn khàn."Cô khác người khác thật... dù thế này... vẫn còn biết thương người."Quảng LingLing im lặng, môi mím chặt.Chỉ có vết son đỏ trên vai và ánh trăng lặng lẽ ngoài cửa sổ, chứng kiến tất cả.Trần Mỹ Linh nằm gối lên cánh tay Quảng LingLing, Nàng nhìn sang gương mặt người bên cạnh, ánh mắt phức tạp thấy khóe môi cô còn lưu lại dấu hôn."Nếu tôi nói tôi không hối hận... thì cô có chê tôi lẳng lơ không?"Quảng LingLing không trả lời, chỉ khẽ khàng vuốt lên mái tóc đang rối của nàng."Cô còn muốn đòi nợ tôi món gì nữa không?"Giọng khàn đặc nhưng dịu đi.Trần Mỹ Linh cười nhẹ, giọng như tơ mỏng."Tôi muốn... mạng chị."Quảng LingLing nhắm mắt, gật đầu."Được."Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa.Trong Nhất Vạn Tửu Lâu, đêm vẫn còn dài.
Tối đó, Lữ Thành Hảo mở tiệc lớn, bao trọn Thiên Tinh Các, mời toàn bộ các thế lực lớn nhỏ.Rượu ngon, kỹ nữ đẹp, tiếng đàn sáo réo rắt.Quảng LingLing ngồi bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh như nước, ánh mắt lạnh lẽo, chỉ uống đúng ba chén rượu.Nào ngờ trong ba chén ấy, có một chén nhuộm thứ dơ bẩn.Dư Thành Hán vốn nuôi oán, biết không thể ra tay công khai, bèn lén bỏ thứ thuốc hạ lưu vào rượu Quảng LingLing.Thuốc vừa mạnh, vừa thâm hiểm. Chỉ cần vào người là lửa nóng bốc lên, thần trí mơ hồ, người dính phải chỉ còn biết khao khát, phát điên vì dục vọng.Lữ Nguyệt ngồi cách đó ba bàn, ánh mắt bỗng sắc lại khi nhìn thấy Quảng LingLing khẽ cau mày, bàn tay bóp chặt chuôi chén.Cô ta biết."Có người giở trò."Nhanh chóng đứng dậy, định bước đến."Lữ Bảo, để tôi"Quảng LingLing ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao vừa tuốt khỏi vỏ."Không cần."Chỉ hai chữ ngắn gọn, đứt đoạn như chém vào mặt Lữ Nguyệt.Cô ta cứng người, đứng nguyên tại chỗ.Quảng LingLing quay người rời đi, bóng lưng gầy nhưng thẳng, dứt khoát, cô độc như một mũi tên giữa trời mưa.Gió đêm lạnh như băng. Thế mà người Quảng LingLing lại nóng đến bức bối.
Toàn thân rát như bị lửa đốt.Cô biết nếu không tự khống chế, e rằng sẽ phát điên ngay tại chỗ.Chỉ còn một nơi có thể đến Nhất Khanh Tửu Lâu.Nhất Khanh Tửu Lâu vốn là nơi Trần Mỹ Linh ở xuyên suốt.Đêm nay, nàng mặc một chiếc sườn xám đen ôm sát, cổ khoét sâu, tóc uốn lượn, ánh mắt như đêm đen giấu trăng.Nàng ngồi bên cửa sổ tầng hai, uống rượu một mình.Đột nhiên, một bóng người đạp cửa bước vào."Phó Tư lệnh?"Giọng Trần Mỹ Linh có phần ngạc nhiên, có phần tò mò.Quảng LingLing không trả lời. Sắc mặt đỏ bừng, mắt nhiễm một tầng sương mỏng.Chất thuốc quỷ quái đang thiêu cháy từng tấc da, từng sợi thần kinh."Chị trúng thuốc rồi.""Ừ."Trần Mỹ Linh cười, nhẹ nhấc chén rượu."Phó Tư lệnh, đến tìm tôi... là muốn lấy mạng tôi à?""Tôi muốn... cô."Câu nói phát ra, khàn khàn như than cháy, mà ánh mắt vẫn lành lạnh như thể nói về một cuộc giao dịch.Trần Mỹ Linh cứng người. Rượu trong chén đắng ngắt. Nàng chưa từng nghĩ người đầu tiên dám thẳng thừng nói điều đó với nàng lại là Quảng LingLing.Trần Mỹ Linh nhếch môi cười nhẹ."Cô tưởng lấy lần đầu tiên của tôi dễ dàng như vậy sao?""Tôi dùng cái này... đổi."Quảng LingLing nghiêng người, bàn tay tháo khuy áo ngoài. Làn da trắng lạnh dần hiện dưới lớp vải. Vết sẹo mờ trên vai, những vết thương cũ từ chiến trường vẫn còn đó. Cô không phải nữ nhân yếu đuối, nhưng lúc này, đôi mắt đỏ ửng, hơi thở dồn dập, ánh nhìn như van xin mà cũng như ra lệnh.Trần Mỹ Linh cười khẽ, ngón tay vân vê vành tai."Được thôi... Phó Tư lệnh Quảng, nếu cô không hối hận."Không gian mờ tối. Ánh sáng lay động theo ngọn nến.Trần Mỹ Linh cởi sườn xám. Cơ thể nõn nà trắng ngần, làn da như bạch ngọc, tấm lưng quyến rũ.Quảng LingLing chạm nhẹ vào tấm lưng, lòng bàn tay run lên.Cô còn giữ được một phần lý trí, dù chất thuốc khiến máu nóng sôi sục, dục vọng gào thét.Trần Mỹ Linh cười khẽ, hôn lên môi cô.
Môi kề môi, lưỡi quấn lấy, mùi máu tanh hòa cùng vị rượu nồng.Cơn nóng rát dần tan trong hơi thở nhau."Đau..." Trần Mỹ Linh cắn môi khẽ nói.Quảng LingLing khựng lại, ánh mắt trong khoảnh khắc lay động.Dù là lần đầu, dù thần trí hỗn loạn, cô vẫn cúi xuống, chậm rãi hôn lên mi mắt nàng."Tôi sẽ nhẹ..."Người con gái vốn là bẫy rập của bao kẻ, hôm nay lại bị một con sói hoang bức đến không còn đường lùi.Đêm trôi.Chỉ còn tiếng thở dồn dập, tiếng va chạm da thịt, tiếng dây cột bị kéo bung, tiếng hít để lại dấu son đỏ nhòe trên cổ.Trong màn sương đêm, Trần Mỹ Linh lần đầu biết thế nào là đau đến run rẩy nhưng cũng dịu dàng như một giấc mộng dài.Quảng LingLing dù trúng thuốc, từng động tác vẫn cẩn thận, từng cái hôn mềm nhẹ, từng đụng chạm như sợ làm nàng vỡ.Trần Mỹ Linh ghé vào cổ cô, giọng khàn khàn."Cô khác người khác thật... dù thế này... vẫn còn biết thương người."Quảng LingLing im lặng, môi mím chặt.Chỉ có vết son đỏ trên vai và ánh trăng lặng lẽ ngoài cửa sổ, chứng kiến tất cả.Trần Mỹ Linh nằm gối lên cánh tay Quảng LingLing, Nàng nhìn sang gương mặt người bên cạnh, ánh mắt phức tạp thấy khóe môi cô còn lưu lại dấu hôn."Nếu tôi nói tôi không hối hận... thì cô có chê tôi lẳng lơ không?"Quảng LingLing không trả lời, chỉ khẽ khàng vuốt lên mái tóc đang rối của nàng."Cô còn muốn đòi nợ tôi món gì nữa không?"Giọng khàn đặc nhưng dịu đi.Trần Mỹ Linh cười nhẹ, giọng như tơ mỏng."Tôi muốn... mạng chị."Quảng LingLing nhắm mắt, gật đầu."Được."Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa.Trong Nhất Vạn Tửu Lâu, đêm vẫn còn dài.