LINGORM | SẮC

Chương 12: Hai Cứu Một



Đêm Thành phố A mưa vẫn chưa ngớt.

Quảng LingLing vừa ra khỏi sòng Thiên Long, đứng dưới mái hiên lặng lẽ châm một điếu thuốc.

Khói thuốc mờ nhòa, ánh đèn đường phản chiếu vào đôi mắt lạnh lẽo.

Vừa ngẩng đầu, một chiếc xe thể thao màu đỏ đậu sát lề đường.

Lữ Nguyệt bước xuống áo da đen bó sát, môi đỏ như máu, ánh mắt khiêu khích mà hiểm hóc.

"Lữ Bảo, nghe nói chuyến này chị đi đàm phán hả? "Giọng cô ta lười biếng mà sắc như lưỡi dao.

Quảng LingLing nhả khói, ánh mắt nhàn nhạt." Liên quan gì đến cô?"

Lữ Nguyệt cười nghiêng đầu, dáng vẻ quyến rũ." Chẳng liên quan. Nhưng..."

Cô ta bước đến gần, ngón tay vẽ vòng trên vai Quảng LingLing "... nếu có người ngáng chân chị, em dọn giúp."

Quảng LingLing liếc nhìn, đáy mắt gợn sóng. Quảng LingLing lạnh nhạt: "Lo giữ mình trước đi."

Nhưng Lữ Nguyệt lại cười, thấp giọng: "Em giúp chị, không phải vì cha, cũng chẳng vì hội. Vì chị thôi, Lữ Bảo."

Rồi trước khi Quảng LingLing kịp phản ứng, cô ta đã xoay người, đôi chân dài bước lên xe, để lại một câu cuối. "Mai em cho người gác sẵn ở bến cảng. Nếu Dư Thành Hán giở trò, chị chỉ cần nhấc tay... em dọn sạch."

Tiếng động cơ xe nổ vang trong màn đêm..

Mưa lất phất từng sợi như phủ một màn sương mỏng lên những ánh đèn lấp lóa phản chiếu mặt đường loang loáng.

Quảng LingLing lên xe rời đi, sắc mặt bình thản nhưng trong lòng lại lạnh hơn cả trời đêm. Cô không sợ. Đã quen dấn thân vào hiểm cảnh.

Nhưng càng lúc này, càng không thể để bản thân rơi vào thế yếu.

Chiếc xe đen dừng lại trước một tòa nhà cổ kiểu Pháp ở phố cũ.

Nhất Khanh Tửu Lâu Bên trong, mùi rượu hòa lẫn hương phấn son, tiếng đàn tỳ bà réo rắt.

Trần Mỹ Linh xuất hiện nơi bậc thang lầu hai.

Nàng khoác một lớp áo lụa mỏng màu đỏ sẫm, mái tóc dài vấn hờ, ánh mắt cong cong, cười mà như chẳng cười. "Phó Tư lệnh, đêm nay thật hiếm hoi."

Giọng nàng nhẹ bẫng mà câu chữ lại như châm như chọc.

Quảng LingLing ngước mắt nhìn, ánh mắt tĩnh lặng.

"Tôi đến, không phải để nghe cô trêu chọc."

Trần Mỹ Linh cười khẽ, tay khẽ ve vuốt vành chén sứ men lam.

"Tôi biết. Chuyến hàng bên Nam Cảng. Đã bị người ta giở trò."

Quảng LingLing nhíu mày. "Sao cô biết?"

"Tôi là ai mà lại không biết?"

Nàng nhướng mày, ánh mắt thâm trầm, lười biếng nhưng lại như nhìn thấu mọi chuyện.

"Dư Thành Hán đã sắp người lật mặt cô giữa đường. Người của gã gài trong đội hộ tống. Chỉ cần cô tới, chúng lập tức ra tay."

Quảng LingLing siết nhẹ ngón tay, giọng trầm xuống.

"Cô muốn gì?"

Trần Mỹ Linh cười, ánh mắt như hồ nước trong veo."

Không muốn gì, chỉ không muốn thấy người tôi thích gặp nguy hiểm."

Cùng lúc ấy, ở phía sân sau biệt thự nhà Lữ Thành Hảo, Lữ Nguyệt đứng dưới giàn hoa giấy, áo choàng đen dài chấm gót, gương mặt lạnh lẽo.

Dẫu biết Quảng LingLing không thuộc về mình nhưng cô ta lại không cam lòng nhìn người khác hãm hại. Cô ta nhấc máy, giọng ngắn gọn:

"Chuẩn bị sẵn đội cắt liên lạc phía bờ sông Nam Cảng. Người của Dư Thành Hán, giết sạch."

Đầu dây bên kia kinh hãi.

"Tiểu thư, nếu chú Hảo biết"

"Đổ hết lên đầu bọn Hải Mã Hội. Nói là tranh hàng."

Giọng cô lạnh tanh, ngắt luôn liên lạc. Cô ngẩng đầu nhìn màn mưa mỏng, đôi mắt ánh lên sự chiếm hữu mãnh liệt.

"Lữ Bảo, nếu kẻ khác dám động vào cô, tôi giết hết."

Đêm giao dịch Quảng LingLing đứng cạnh bờ sông Nam Cảng. Bóng người lặng lẽ, xung quanh là mười mấy gã đàn ông lực lưỡng.

Một chiếc thuyền nhỏ lướt nhẹ vào bến. Dư Thành Hán không xuất hiện, chỉ gửi thuộc hạ. Đúng lúc lô hàng chuẩn bị lên bờ ba phát súng nổ vang từ trên cao.

Toàn bộ người Dư Thành Hán gài trong đội Quảng LingLing ngã gục. Một toán sát thủ áo đen ập tới, trong chớp mắt giết sạch nhóm còn lại.

Quảng LingLing lạnh lùng quan sát, mi tâm hơi nhíu.

Một bóng áo choàng đen bước ra khỏi màn mưa Lữ Nguyệt. Cô ta liếc nhìn Quảng LingLing, môi khẽ nhếch.

"Xem ra... chị còn sống sót, cũng nhờ tôi."

Cùng lúc đó, từ phía xa, một cỗ xe mui trần dừng lại.

Trần Mỹ Linh khoanh tay tựa vào thành xe, ánh mắt sáng như sao, làn môi đỏ nhếch cười.

"Tôi cũng góp một tay. Món nợ của Lữ Bảo... càng ngày càng thú vị."

Mưa vẫn rơi lặng lẽ. Ba người phụ nữ đứng giữa màn đêm, ánh mắt giao nhau, mỗi người giữ riêng cho mình một phần bí mật.

Nhưng duy nhất một điều rõ ràng Đêm nay, nếu không có họ... Quảng LingLing đã không còn đường sống.


Chương trước Chương tiếp
Loading...