LINGORM | SẮC
Chương 11: Triệu Hồi
Mưa vẫn chưa dứt. Trong gian phòng riêng tầng cao nhất của sòng Thiên Long, ánh đèn vàng u tối đổ xuống bộ bàn ghế trạm trổ hoa văn rồng phụng. Không khí trong phòng đặc quánh mùi khói xì gà Cuba và hương trầm đàn hương cao cấp. Lữ Thành Hảo ngồi ở vị trí chính giữa, lão đại của Hiệp Nghĩa Hội, người mà bất kỳ ai trong giới hắc đạo cũng phải kính sợ.Sát bên là Dư Thành Hán, kẻ đang dần thay thế vị trí của Quảng LingLing trong đường dây vận chuyển ma túy và vũ khí.Gã cười nhạt, đôi mắt âm hiểm, không che giấu sự coi thường. Cửa phòng mở, QuảngLingLing bước vào, dáng vẻ điềm đạm, khí chất trầm ổn.Chiếc áo khoác dài màu đen vắt hờ trên vai, đôi mắt trong suốt như mặt hồ lạnh giá, không chút cảm xúc.Lữ Thành Hảo ngước nhìn, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn."Bảo Nhi, ngồi đi." Quảng LingLing không lên tiếng, chỉ nhẹ gật đầu rồi ngồi xuống, ánh mắt lướt nhanh qua Dư Thành Hán, lạnh nhạt đến mức khiến hắn khó chịu.Lữ Thành Hảo rít một hơi xì gà, làn khói trắng mờ tỏa ra trước mặt."Ngày mai, bên Nam Cảng có một chuyến hàng.""Hơn hai trăm ký hàng trắng, đi đường thủy, chuyển vào đất liền qua đường ngầm Nam Thành."Ông ta nhìn thẳng vào Quảng LingLing, giọng điệu nặng nề. "Con về phụ trách đàm phán với đầu mối bên Campuchia. Đúng 23 giờ mai."Quảng LingLing vẫn bình thản, đôi mắt sâu như mặt nước yên ả."Tại sao là con?"Dư Thành Hán cười khẩy:"Lữ Bảo, cô tưởng sau vụ để mất hàng lần trước, vẫn còn tư cách đứng vào bàn này sao? Chú Hảo nể tình cô là người trong nhà nên mới cho cô cơ hội."Lữ Thành Hảo nhíu mày, giọng trầm xuống: "Cha cần một người đủ tỉnh táo, khôngđể lộ dấu vết.""Chuyến này liên quan đến phía Thành phố S... nếu để lộ, cả hội phải chôn xác dưới sông."Ông ta vỗ mạnh tay xuống bàn."Con không làm, ta để thằng Hán đi tiếp quản tất."Quảng LingLing ngẩng đầu, ánh mắt như tia băng."Con nhận."Giọng cô nhẹ đến mức như gió thoảng nhưng từng chữ rắn rỏi, khiến căn phòng im bặt.Dư Thành Hán cứng mặt, còn Lữ Thành Hảo thì nhếch môi cười, là kiểu nụ cười của kẻngồi trên bàn cờ, vừa đặt được con mã vào đúng vị trí."Tốt.""Mang theo người của con. Nhưng nhớ, đi không để lại dấu vết."Quảng LingLing đứng dậy, ánh mắt không nhìn ai thêm lần nào nữa. Khi bước đến cửa, Lữ Thành Hảo vẫn chưa thôi nhả khói."Bảo Nhi, đừng để ta thất vọng thêm lần nào nữa."Cô không quay đầu, chỉ nhàn nhạt:"Ông đã thất vọng từ lâu rồi."Cánh cửa khép lại. Không gian nặng nề chỉ còn tiếng gõ nhịp trầm thấp của Lữ Thành Hảo.Dư Thành Hán nheo mắt, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm."Chú, để cô ta đi chuyến này... chú chắc chứ?"Lữ Thành Hảo cười nhạt."Cô ta về, tôi càng nắm được đuôi. Nếu có biến... tiện tay dọn luôn."Gã nhấn mạnh điếu xì gà vào gạt tàn, ánh mắt như thú săn mồi.
Trận đấu này mới thực sự bắt đầu.
Trận đấu này mới thực sự bắt đầu.